Bạch Liên buông lỏng cục đá trong tay, lộc cộc lộc cộc lăn qua một bên, hai người thoả thích hôn nhau.
Mặc Ngôn bấy giờ mới xem như thở phào nhẹ nhõm, Hồng Nho Văn bị Bạch Liên quấn lấy, sau này sẽ không quay lại làm phiền y, thực sự là chuyện vui vẻ to bự.
Đang chuẩn bị thừa cơ lăn xuống vách núi, rời khỏi chỗ thị phi, không ngờ biến cố lại bất ngờ nổi lên.
Hồng Nho Văn hôn được một lát, đột nhiên đẩy người trong ngực ra, như vừa tỉnh giấc chiêm bao tự mình trách cứ: “Ta… Sao ta có thể cùng đệ làm chuyện này… Ta…”
Bạch Liên không ngại bị Hồng Nho Văn đẩy ra, giận dữ và xấu hổ không chịu nổi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, đang lúc muốn tiến lên trước một bước, thì lại nghe Hồng Nho Văn run giọng nói: “Đệ đừng tới đây! Ta… Ta không… Không, ta không thích đệ, ta không thể làm chuyện có lỗi với Ngôn đệ…”
Lời vừa thốt ra, hai người một cục đá ‘hoá đá’.
Bạch Liên không thể tin nhìn Hồng Nho Văn: “Ngôn đệ… Huynh… Huynh lại…” Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, Bạch Liên vốn tưởng rằng chỉ là một trong những đệ tử Côn Sơn dụ dỗ Hồng Nho Văn mà thôi, lại vạn vạn không ngờ tới, người đó chính là Mặc Ngôn!!
Hồng Nho Văn càng sợ hãi hơn, một lời của hắn thốt ra liền ý thức được sẽ có chuyện lớn không hay, vội vã chạy tới ôm chặt lấy Bạch Liên: “Không, ta có một sư đệ tên Liễu Nham, nó nói nó coi trọng đệ, nên ta không muốn tranh cướp với nó… Nhưng… Nhưng trong lòng ta thật ra cũng thích đệ…” Một câu nói còn chưa dứt lời, Bạch Liên đã chủ động nhào tới hôn.
Hồng Nho Văn có mỹ nhân trong ngực, liền đem tất cả mọi chuyện quăng đến chín tầng mây, hắn lập tức đổi bị động thành chủ động, hôn Bạch Liên a ư ô ê. (…)
Mặc Ngôn không ngờ Hồng Nho Văn sẽ nhắc tới tên mình, sát ý trong lòng đột ngột dâng lên.
Kiếp trước Hồng Nho Văn một mặt cùng Bạch Liên dây dưa không minh bạch, một mặt biểu hiện ra mình không hề phản bội Mặc Ngôn. Kết quả là Bạch Liên vì diệt trừ Mặc Ngôn ngáng chân đã không chừa thủ đoạn nào.
Cho dù Hồng Nho Văn hiện giờ đã đưa ra lời giải thích, nói “Ngôn đệ” chỉ là một tên đệ tử Côn Sơn tên là Liễu Nham.
Nhưng Bạch Liên khôn khéo cỡ nào, sao có thể dễ dàng tin tưởng? Y sẽ coi đó là lý do, gây ra một phen sóng gió.
Nhưng kiếp trước cùng kiếp này đã khác, kiếp trước không có thực lực, đối mặt với mấy hoa chiêu quỷ kế của Bạch Liên, chỉ có thể tận lực đấu trí với y.
Còn kiếp này, sao cần phải cùng một tên thực lực nhỏ yếu đấu trí? Phép thuật đạo hạnh của Mặc Ngôn đã hơn y, cho dù y có thông minh lanh lẹ nhiều hơn nữa cũng vô dụng!
Giết người diệt khẩu, vĩnh viễn trừ hậu hoạn! Ý niệm này ở trong đầu Mặc Ngôn chợt lóe lên, tính toán rất nhanh nước cờ để giết chết hai kẻ kia nếu cần thiết.
Bạch Liên có thể một chiêu lấy mạng, nhưng Hồng Nho Văn thì phiền phức hơn một chút, đánh nhau chính diện có lẽ hắn sẽ đỡ được hơn mười chiêu, hoặc còn có thể tìm được cơ hội tìm người cầu cứu.
Mặc Ngôn sẽ không cho hai người có cơ hội này, y tính toán sẽ đánh lén.
Lấy tu vi Hồng Nho Văn bây giờ, tuyệt đối không ngăn được đòn trí mạng y đánh lén.
Giết Hồng Nho Văn xong, Bạch Liên căn bản không thể chạy khỏi lòng bàn tay Mặc Ngôn, một chiêu là xong!
Huống chi Ma Nhân đang lộng hành khắp nơi, sau khi giết người hủy thi diệt tích, thì tất cả đẩy qua cho Ma Nhân là được.
Mặc Ngôn nghĩ kỹ tất cả, chậm rãi lăn về phía Hồng Nho Văn, hai người kia đang tập trung chính vào nội dung ôm hôn, hoàn toàn không phát hiện ra bên chân có cục đá quỷ dị đang lăn.
Hòn đá đang chậm rãi lăn tới bên chân Hồng Nho Văn thì một luồng gió xé không bay tới.
Hình như có người ngự kiếm phi tới.
Mặc Ngôn thở dài, chỉ nghe tiếng gió thôi, liền biết trong thành ngoại trừ Kim lão gia tử, thì không còn ai có công lực này.
Ở dưới tình hình có Kim Tham Thương, giết người diệt khẩu là không thể.
Mặc Ngôn hơi cảm thấy tiếc nuối, Kim lão gia tử xuất hiện, nhất định sẽ có một số chuyện không nên truyền ra ngoài.
Mặc Ngôn từ bỏ suy nghĩ giết người diệt khẩu, nhưng không biết Bạch Liên tuy đang cùng Hồng Nho Văn thân thiết, trong lòng lại cực kỳ phẫn hận, y chủ động đầu hoài tống bão, lại bị cự tuyệt, tràn ngập giận dữ cùng xấu hổ thất vọng không chỗ hóa giải, đặc biệt vừa nãy Hồng Nho Văn còn suýt chút nữa bỏ y chạy tới chỗ Mặc Ngôn, cho nên rất không cam lòng. Một mặt y ôm chặt Hồng Nho Văn, một mặt dùng lực đá cục đá bên chân xuống vách núi cho hả giận.
Lúc Mặc Ngôn rơi xuống vách núi, đúng lúc nhìn thấy Kim lão gia tử đã đến đỉnh núi.
Khi rơi gần xuống đất, y mới hóa thành hình người, hóa giải tư thế đang lao xuống, nhẹ nhàng tiếp đất.
Mặc Ngôn đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Kỳ Phong cao vút trong mây, thì có một loại cảm giác bực mình xông lên đầu.
Không nói chỗ này là chỗ Thương Minh thường ngày nghỉ lại, chỉ riêng việc hai người từng ở đỉnh núi đạp nguyệt ngao du, bây giờ lại bị người ngoài chiếm cứ, Mặc Ngôn liền thấy cực kỳ không thoải mái.
Nếu là đôi tình nhân thật lòng hẹn thề yêu nhau thì không sao, nhưng trên đỉnh núi lại là hai kẻ tâm mang ý xấu.
Hồng Nho Văn trong miệng nói là tình yêu chân thành, trong tim lại nhớ tới người khác. Bạch Liên càng vì lợi ích mà bán thân. Hai kẻ như vậy họp lại cùng nhau, ở trên đỉnh núi ôm hôn, làm Mặc Ngôn cực kỳ buồn nôn. Y quyết định, sau này chắc chắn sẽ không đến chỗ đó!
Ngoại trừ buồn nôn, Mặc Ngôn còn thấy phiền chán.
Vì y biết rõ, vừa rồi giết người không được, Bạch Liên có Kim lão gia tử che chở, sẽ một số việc xảy ra, chỉ sợ khó có thể ngăn cản.
Mặc Ngôn quả thực có thể tưởng tượng ra tiếp đó Bạch Liên sẽ làm gì.
Sợ là sẽ lập tức bàn lộng thị phi, truyền ra vài lời bóng gió gây bất lợi cho mình.
Kiếp trước Mặc Ngôn đã bị hủy ở trong mấy lời đồn nhảm này, cả người bị thương. Kiếp này gặp phải lần hai, đã vượt xa quá khứ từ lâu.
Mặc Ngôn khẽ cau mày, lấy thực lực hôm nay của mình, tất nhiên sẽ không sợ hãi mấy tin đồn thất thiệt. Chỉ có điều, có vài con ruồi cứ kêu ong ong bên tai, thì thật chán ghét.
Cùng với việc đợi mấy con ruồi kéo tới làm phiền đôi tai, không bằng thừa hãy cơ hội này, cùng nhau giải quyết!
Mặc Ngôn cầm chắc chủ ý, ở trong phòng lẳng lặng chờ đợi, quả nhiên không ngoài y dự liệu, mặt trời bay lên ngày thứ hai, Kim lão gia tử liền mang theo Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên tìm tới cửa.
Vẻ mặt Hồng Nho Văn như cha vừa chết, vai đeo trường kiếm, thân mặc bạch y nhưng hoàn toàn không còn hào quang như trước, đang ra vẻ phiền muộn. Bạch Liên mặc áo choàng màu vàng, có vẻ quý khí khoan thai, trong tay còn cầm cây quạt giấy, eo lưng thẳng tắp, trên eo còn đeo một khối ngọc bội, khác hẳn với những trang sức thường thấy, nhìn rất phú quý lại thanh nhã.
“Mặc lão đệ, có một chuyện vui lớn!” Kim Tham Thương chắp tay cười nói.
Mặc Ngôn làm bộ không rõ, nói: “Việc vui? Bắt được Ma Nhân?”
Trên mặt Kim Tham Thương ra vẻ lúng túng, đêm qua lão còn cho rằng cháu ngoại bị Ma Nhân bắt cóc, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng khi đến đỉnh núi thì thấy hai người vụng trộm. Kim Tham Thương tức giận không nhẹ, giáo huấn hai người cả một đêm xong, thì sâu sắc nhận thấy cháu ngoại thông gia với Côn Sơn cũng không sai, nhưng Hồng Thông Thiên bế quan chưa ra, liền đến đây tìm Mặc Ngôn hoàn thành việc này.
Kim Tham Thương điều chỉnh tâm tình một hồi, cười nói: “Không… Chuyện Ma Nhân trước cứ thong thả. Lần này là chuyện về Liên nhi. Ngươi xem, Liên nhi cùng sư điệt ngươi ý hợp tâm đầu, hai nhà chúng ta còn khá giao hảo, sư huynh ngươi thì không cần phải nói, nói chuyện phụ thân ngươi năm đó chôn cất, ta cũng từng góp sức. Ý của ta là, Hồng sơn chủ còn đang bế quan, trưởng bối Nho Văn cũng chỉ còn một mình ngươi. Ngươi xem, hai nhà chúng ta không bằng cứ vậy mà định ra chuyện này. Thế nào?”
Ánh mắt Mặc Ngôn lướt nhẹ đảo qua Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên.
Bạch Liên không nói gì, trên mặt ửng đỏ, làm ra vẻ xấu hổ không thôi.
Hồng Nho Văn thì ngẩn người nhìn Mặc Ngôn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng hối hận. Môi hắn khẽ run, tựa hồ muốn nói gì đó lại không biết nên mở miệng thế nào.
Mặc Ngôn thu hồi ánh mắt, nói: “Chuyện này, ta khó làm chủ… Sư huynh bế quan còn phải năm năm nữa mới xuất quan, chờ huynh ấy xuất quan rồi nói tiếp. Chúng ta là người tu hành, dù trăm năm vẫn chờ nổi.”
Hồng Nho Văn nghe Mặc Ngôn nói xong, liền như đang giãy dụa sắp chết nhìn thấy hi vọng ban mai, nhất thời phấn chấn hẳn lên, như sống sót sau tai nạn, vừa mừng vừa sợ, gọi: “Sư thúc!”
Mặc Ngôn chỉ lo hắn sẽ nói cái gì không nên, liền quát: “Câm miệng!”
Hồng Nho Văn như nghe được âm luân, lập tức giống bé ngoan câm miệng, nửa câu cũng không nói nhiều.
Mặc Ngôn hướng Kim lão gia tử nói: “Chúng ta đến đây lần này, vì tìm hành tung Ma Nhân… Vì mẹ của Bạch Liên báo thù. Mối thù cha mẹ vẫn còn, chuyện còn lại, trước cứ để sang một bên!”
Kim lão gia tử thấy Mặc Ngôn lôi chuyện báo thù, cũng không muốn mặt mũi đi thảo luận nữa, huống chi Mặc Ngôn chỉ là sư thúc, muốn định ra cũng phải chờ năm năm sau Hồng Thông Thiên xuất quan. Lão vội hỏi: “Phải! Phải! Đại thù cha mẹ của Liên nhi, mới chuyện lớn hàng đầu!”
Bạch Liên thấy Mặc Ngôn không đồng ý, tràn đầy thất vọng trong lòng, song khi thấy Hồng Nho Văn đang lòng tràn đầy ái mộ nhìn sư thúc của hắn, thì không thể ngăn chặn sự thù hận đang bốc lên từ đá lòng Bạch Liên.
Y nắm chặt tay, mặt lúc trắng lúc xanh. Đêm qua vì bãi bình Hồng Nho Văn, hầu như làm vui lòng mội chỗ, dùng hết võ lực toàn thân, còn sợ hắn sẽ đổi ý, cố ý dẫn ông ngoại tới đây để làm chủ, để ông đánh tiếng làm thông gia, không đường thối lui.
Nhưng Bạch Liên cũng vạn vạn không ngờ tới, hôm nay Mặc Ngôn chỉ một câu “Mối thù cha mẹ còn chưa báo, không nói chuyện khác” liền đem tất cả chuyện y nỗ lực đêm qua như nước chảy về biển đông.
Y nhớ lại lời Hồng Nho Văn từng nói ở trên núi”Không… Ta không thể làm chuyện có lỗi với Ngôn đệ…”
“Ngôn đệ? A, Ngôn đệ sao?” Bạch Liên hơi cúi đầu, ngoại mặt lộ ra vẻ cung thuận, trong lòng đã sớm gầm thét: Nếu ngươi thích Ngôn đệ như vậy, ta sẽ để ngươi cẩn thận nếm thử loại tư vị khi sư phạm thượng!
Mặc Ngôn không thèm để ý tới suy nghĩ của Bạch Liên, hoặc phải nói, ở trong lòng Mặc Ngôn, suy nghĩ của Bạch Liên không hề có gì đáng quan tâm.
Thực lực giữa hai người cách xa quá lớn, chỉ một Bạch Liên, có hận hay yêu y, cũng không thể thương tổn y một tí nào.
Xử lý Bạch Liên sẽ đem đến vài chuyện phiền phức chỉ là một chuyện dễ dàng, hiện giờ y càng quan tâm Thương Minh hơn.
Mặc Ngôn cùng Kim lão gia tử bỏ qua chuyện riêng Bạch Liên cùng Hồng Nho Văn một bên, liền thương lượng phải truy tra Ma Nhân thế nào, bắt được một người sống thế nào.
Hai người đối chiếu manh mối trong thành, hầu như khẳng định, Ma Nhân còn đang ẩn núp ở chỗ nào đó trong thành. Sau khi thương nghị, quyết định tới một người đập lưng ông một người.
Mặc Ngôn bày trận, Hai cậu Kim gia làm mồi dụ, dụ dỗ Ma Nhân vào tròng bắt sống.
Ngay trong lúc Mặc Ngôn cùng ba vị gia chủ Kim gia bận bịu chuyện Ma Nhân, thì có một lời đồn cũng đang lan truyền nhanh chóng trong thành. Trong vòng một ngày dường như truyền khắp tất cả lỗ tai mọi người.
Nội dung tin đồn không khác gì Mặc Ngôn suy đoán —— Mặc Ngôn Côn Sơn câu dẫn sư điệt, cùng y có tình cảm bất chính.
Lời đồn đãi này rốt cuộc là ai truyền ra, Mặc Ngôn dùng đầu ngón chân cũng biết.
Tề Nghị cùng Nhạc Phong vô cùng tức giận, Nhạc Phong từ lâu đã giáo huấn Hồng Nho Văn một trận, nếu như không nể hắn là con trai độc nhất của Hồng Thông Thiên, chỉ sợ Nhạc Phong đã giết thẳng.
Mà Tề Nghị vốn đã bất hòa với Hồng Nho Văn thì càng tức giận cực kỳ, tới tìm Mặc Ngôn ồn ào: “Sư thúc, họ Kim thật không biết điều, cho thể diện mà không cần! Không bằng chúng ta giết y luôn, ngược lại ở đây là hòn đảo cô lập, chúng ta giết bọn họ, cũng không ai biết! Bớt cho chuyện truyền ra ngoài khiến người ta buồn nôn!”
Mặc Ngôn hỏi ngược lại: “Ngươi giết được Kim Tham Thương? Giết được hai đứa con trai của lão? Mà có giết được, lão tam Kim Nhược Thủy chẳng lẽ sẽ không tới tìm Côn Sơn chúng ta phiền phức?”
Tề Nghị tức giận đánh nát tảng đá xung quanh: “Sư thúc, ngươi nói phải làm gì? Chuyện khó nghe này, khẳng định do Kim gia truyền ra, bọn họ là muốn trèo đầu Côn Sơn đây mà!”
Mặc Ngôn khẽ mỉm cười: “Chỉ là thủ đoạn thấp hèn mà thôi, không cần để ý đến nó, có người sẽ thay chúng ta thu dọn y dễ dàng!”
Buổi tối cùng ngày, Mặc Ngôn tìm một thời cơ thích hợp đi tìm Kim Tham Thương.
Kim lão gia tử cùng hai đứa con trai đều ở cùng, Kim Hậu Đức cùng Kim Tái Vật cũng nghe được được lời đồn, ánh mắt nhìn Mặc Ngôn đều mang theo một ít khinh bỉ. Còn Kim lão gia tử có chút lòng dạ, lễ nghi chu đáo, trong lòng có xem thường cũng không lộ ra nửa phần.
Mặc Ngôn cũng không lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Bạch Liên đâu?”
Kim Tham Thương nói: “Nó có chuyện đi ra ngoài, Mặc tiên trưởng tìm nó có chuyện gì?”
Mặc Ngôn tự ngồi ở giữa phòng, nói: “Cũng không có chuyện gì, ta tới chỉ muốn hỏi một chút, đứa bé của Bạch gia, thường ngày ở Kim gia, phẩm hạnh thế nào?”
Kim Hậu Đức thấy Mặc Ngôn muốn tới tìm cháu ngoại trai gây phiền phức, liền giành nói: “Cháu ngoại trai ta rất tốt! Bình thường nó rất hiếu thuận ông ngoại, cậu, chịu khổ, cũng cố gắng, nhân phẩm thì cảng không phải nói! Mặc tiên trưởng tìm cháu ngoại trai ta làm cái gì?”
Kim Tái Vật cười gằn một tiếng, nói: “Chắc là nghe được chuyện Liên nhi cùng Nho Văn, trong lòng không thoải mái chứ gì? Người nào không biết, ngày hôm qua ngươi từ chối Kim gia chúng ta, là vì có tư tình riêng với sư điệt?”
Mặc Ngôn đối mặt với ác ý của hai cậu Kim gia, cũng không tức giận, chỉ khẽ cười cười, nói: “Ta biết mấy lời kia là do Bạch Liên truyền ra, lại đây là muốn tìm y đối chất! Nói ra, ta xem như cũng có ân với y, lại còn là trưởng bối, thật không ngờ y vì tư dục bản thân, đi nói xấu…”
Hai cậu Kim gia cùng quát lên: “Tiểu tặc! Nói hưu nói vượn, dám nói xấu Liên… Bụng dạ khó lường rõ ràng là ngươi! Đừng tưởng rằng…”
Kim Tham Thương phất phất tay, ngăn hai đứa con trai đang ra sức chửi bới. Lão đánh giá Mặc Ngôn trên dưới một phen, hỏi: “Mặc tiên trưởng nói Liên nhi vong ân phụ nghĩa, nói xấu tôn trưởng, có chứng cứ không? Nếu chỉ vì vài lời bên ngoài mà gây chia rẽ, lão hủ ta khuyên Mặc tiên trưởng hãy suy nghĩ lại. Liên nhi nhà ta, tuyệt đối sẽ không nói xấu lung tung sau lưng người khác, cái này ta dám bảo đảm.”
Mặc Ngôn hơi nhíu mày, nhẹ nhàng cười cười, ống tay áo vung lên, một chiếc gương đồng hiện ra giữa không trung, dần dần phóng to, chỉ chốc lát sau, trên mặt gương đồng hiện ra hình ảnh hai người rõ ràng..
Chính là Bạch Liên đang ôm ngồi trên người Hồng Nho Văn ngay trong phòng Hồng Nho Văn.
Kim Hậu Đức, Kim Tái Vật đều biết Bạch Liên đi tìm Hồng Nho Văn, nhưng việc Mặc Ngôn lấy Nguyên kính quang ra là muốn làm gì? Lẽ nào là muốn cho mọi người biết vài cảnh không nên xem?
Chỉ là… Hai người nam nhân, hỗ trợ song tu, thì có gì là sai trái?
Nghĩ tới đây thì, ánh mắt hai cậu Kim gia nhìn Mặc Ngôn càng thêm xem thường. Mấy lời đồn nghe đuộc hôm nay bắt đầu vang lên trong não—— Mặc Ngôn thân là sư thúc, lại đi câu dẫn sư điệt ** thật là hoang đường.
Kim lão gia tử cũng có suy nghĩ như nhi tử ý, cho là Mặc Ngôn đến đây cho ông xem cháu ngoại cùng Hồng Nho Văn làm mấy chuyện nhi đồng không nên xem, liền không vui nói: “Mặc tiên trưởng, giết người còn phải giữ đầu, chỉ vì Liên nhi đoạt người ngươi yêu, cũng không cần…”
Ai ngờ Kim lão gia tử một câu còn nói chưa xong, lại nghe được tiếng Bạch Liên ở trong Nguyên quang kính khóc tố:: “Nho Văn ca, những năm qua, ta sống quá quá khổ… Ba cậu khắp nơi bắt nạt ta, ông ngoại cũng không xem ta là người, liền ngay cả hạ nhân cũng bắt nạt ta không còn cha mẹ, nếu như không phải chỉ còn mỗi Kim gia ở lại được, chỉ sợ ta… Không chừng sẽ liên lụy đến huynh. Ta biết huynh không yêu ta, … Có thể, có thể cầu huynh thấy phần đáng thương trên người ta, cứu ta ra khỏi biển khổ…”
Giọng Mặc Ngôn vẫn bình tĩnh, thoáng như tình cảnh này y đã sớm ngờ tới: “Kim lão gia tử, đây chính là Bạch Liên không ở sau lưng nói xấu tôn trưởng, gây xích mích ly gián.”
Ba vị trưởng bối Kim gia có thế nào đi nữa cũng không nghĩ ra, lại ở nhìn thấy tình cảnh này trong Nguyên kính quang.
Ba người trợn mắt ngoác mồm, nhớ lại bản thân vừa nói mấy lời bảo vệ Bạch Liên, mặt như bị đánh một bạt tai.
Ba người đều trừng mắt Bạch Liên trong Nguyên kính quang, Bạch Liên vẫn còn đang không ngừng tố nói mình ở tiên viên Kim gia đáng thương thế nào để tranh thủ Hồng Nho Văn đồng tình.
Trong phòng im lặng, mấy lời của Bạch Liên phát ra dị thường chói tai.
“Ông ngoại chỉ coi ta là một công cụ làm thông gia mà thôi… Mấy chuyện ông tốt với ta, cũng không phải thật lòng.”
“Ba cậu còn cay nghiệt hơn, ta chỉ ăn nhiều hơn bọn họ một miếng cơm, cũng bị họ nhốt trong tối mấy ngày.”
“Ta cũng không phải thấp hèn từ nhỏ, càng không phải muốn cố ý câu dẫn huynh, bức bách huynh. Nho Văn ca, ta đúng là… Không còn cách nào. Nếu còn ở lại Kim gia, sớm muộn gì ta cũng bị ăn không còn sót cả xương. Bọn họ mơ ước Biến hóa thuật cha ta để lại… Khắp nơi phòng bị ta…”
Đùng! Một tiếng vang giòn vang to trong phòng, đánh gãy lời Bạch Liên đang khóc tố.
Ttiên quả Kim lão gia tử vẫn cầm trong tay thưởng thức bị bóp nát, lão tức giận run rẩy cả chòm râu.
Kim Hậu Đức, Kim Tái Vật vội vã tới quỳ xuống, thỉnh cầu Kim lão gia tử bớt giận.
Kim Tham Thương giận không nhịn nổi, lớn tiếng quát lên: “Đi đem họ Bạch gọi tới cho ta! Ta cũng muốn hỏi thử xem, ta không coi nó là người thế nào, con trai của ta khắp nơi bắt nạt nó thế nào! Kim gia chúng ta, mơ ước bí tịch của nó thế nào!”