Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 35: Giao đấu Bạch Liên

“Ngôn, cùng với ta, có được không?” Long căn Cự Long chậm rãi biến hóa, ở nước biển cọ đùi Mặc Ngôn. ( Rớt máu)

Đây là cầu hoan không sai vào đâu được. Mặc Ngôn có ngu ngốc đến mấy, lúc này cũng đã rõ ràng tâm ý của hắn. Huống chi, y không tính là kẻ quá trì độn.

“Không được!” Mặc Ngôn buột miệng, theo bản năng tránh ra sau một chút, né tránh đồ vật đang nóng hừng hực.

Thương Minh có chút thất vọng, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại, cho dù có nghĩ này nọ nhưng vẫn không quá tới mức kịch liệt. Hắn chậm rãi buông Mặc Ngôn đang quấn chặt ra.

Mặc Ngôn loạn ma một đoàn trong lòng, bất kể kiếp trước hay là kiếp này, y hiểu rõ rất ít về Cự Long.

Kiếp trước chỉ có một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, để lại càng nhiều chính là thống khổ; còn ký ức ở sơn động kiếp này, cũng không tính là mỹ hảo. ( cuộc sống; tiền đồ, nguyện vọng)

Không, đây không phải điều quan trọng.

Quan trọng nhất chính là, không phải là y không muốn, ít ra là do hiện giờ chưa muốn.

Kẻ thù vẫn còn tồn tại, bản thân thì nhỏ yếu, nào có tâm sự đem thời gian lãng phí ở những chỗ khác, càng thêm không thể cùng Cự Long ngay tại chỗ giao hợp.

Khi y muốn mở miệng từ chối, đúng lúc thấy trong con ngươi của Thương Minh, thoáng hiện ra ánh sáng khát vọng mà chân thành.

Lời từ chối không nói ra được, có thể y đã rõ ràng tâm ý của hắn, nên vẫn không thể cứ giả câm vờ điếc. Nhận quà của hắn, hưởng thụ chỗ tốt hắn đưa tới, lại không có gì đáp lại, thật làm y bực mình.

Mặc Ngôn hít một hơi thật sâu, tận lực không nhìn vào mắt Thương Minh: “Kiếp này ngươi giúp ta nhiều lần, còn cứu mạng của ta, ta không có gì để báo đáp.”

Nói tới chỗ này, Mặc Ngôn cảm thấy phía sau có phần gian nan, nhưng không thể không nói.

Dừng lại giây lát, y nói tiếp: “Nếu như ngươi có yêu cầu gì muốn ta giúp, cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng, ta quyết không chối từ. Nhưng… Nhưng chuyện kia, ta… Ta không thể đáp ứng. Xin lỗi, những thứ này trả lại cho ngươi.”

Nói xong, y không dám nhìn vào mắt Thương Minh, sợ hãi sẽ nhìn thấy vẻ mặt thất lạc trong đó lần hai, vội vã lấy Long Châu, ngọc bội, túi càn khôn, phi kiếm nhét vào trong tay Thương Minh, chỉ giữ lại Nguyên quang kính của phụ thần, rồi đạp nước rời khỏi.

Chạy thẳng hơn vạn mét sau, y mới quay đầu lại.

Mặt biển gió êm sóng lặng, không còn thấy bóng dáng Cự Long.

Trong lúc mặt biển gió êm sóng lặng, vạn dặm không mây, chim hải âu đập cánh mà bay, xugn quanh không có nửa bóng con người, Mặc Ngôn chỉ cảm thấy xa trời xa đất, trống trải vô hạn, trong lòng dâng lên một luồng thật lạc không nói ra được.

Thở dài một tiếng, lại không ngờ mặt biển dưới chân vọt lên vạn luồng sống cuộn, Cự Long chui ra từ mặt biển, đem đồ để ở trên lưng, bay vào trong mây.

Mặc Ngôn vừa mừng vừa sợ: “Ngươi… Ngươi không đi?”

Cự Long nói: “Ta nghe nói Ma Nhân xuất hiện ở Bạch thị Huyền Không Sơn, tính chuẩn bị tới đó, kết quả lúc xuống nước không cẩn thận đụng phải ngươi, cũng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi.”

Mặc Ngôn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ mới chia lìa chốc lát, y đã có chút hối hận khi nói mấy lời quá mức tuyệt đoạn.

Y đang muốn nói gì đó, lại nghe Thương Minh nói: “Những lời vừa nói, đều là thấy ngươi thú vị, đùa ngươi cho vui, đừng coi là thật.”

Mặc Ngôn trầm thấp ừ một tiếng, y biết đây là Thương Minh giấu đầu hở đuôi, y than thở: “Ngươi đang lãng phí thời gian.”

Thương Minh không ngần ngại chút nào: “Ta có nhiều thời gian.”

“Ta sẽ không yêu ngươi, ngươi đang tốn công vô ích.”

“Thật không, lúc ta vừa lặn xuống đáy biển, thấy ngươi rất mất mát nha.”

“Do ngươi bị ảo giác!”

“Lúc ta đột nhiên xuất hiện, ngươi cũng rất vui vẻ, ta nghĩ chắc ngươi có chút thích ta, có điều nhất thời không thể tiếp thu mà thôi.”

“Cho dù có chút hảo cảm với ngươi, ta cũng sẽ không cùng ngươi □, ngươi đơm đó ngọn tre (1) mà thôi!”

(1): (việc làm viển vông, vô ích, sai phương hướng)

“Không chừng có ngày ngươi sẽ thích, sau đó mỗi ngày cầu ta làm nha?”

“Nói láo!”

Ngay sau đó một tiếng vang trầm thấp ở vang lên giữa trời, một người một rồng bị mùi hôi bao phủ.

Chờ tới lúc Cự Long lao ra khỏi khu vực mùi hôi, Mặc Ngôn không nhịn được cười khẽ.

Nghe được tiếng cười, đuôi rồng ở giữa trời nhẹ nhàng vung vẩy, liền ngay cả Mặc Ngôn cũng biết đây là động tác khi tâm trạng Long Tộc vui vẻ.

“Ngươi tu hành mấy vạn năm, vẫn còn gây ra mùi…” Mặc Ngôn không biết nên lấy từ gì để hình dung cái mùi vừa nãy.

Thương Minh than thở: “Cho nên mới càng chứng tỏ tu vi bản tôn không giống người thường.”

Mặc Ngôn cười cười, Thương Minh khi đùa giỡn sẽ làm cho y rất thả lỏng. Y đưa tay sờ sờ cổ Long, xúc cảm cực kỳ thoải mái.

Thương Minh đột nhiên nói: “Ta thích được sờ da bụng, vừa rồi không phải ngươi đã nói bất kể có nhảy vào nước sôi lửa bỏng đều không chối từ đó sao?”

Mặc Ngôn liền bò lên thân rồng, dùng chân ôm lấy lưng toàn vảy, đổi chiều ở trên thân rồng, dùng tay xoa xoa chỗ vảy màu trắng mềm mềm trên bụng. Đây là lần đâu y trắng trợn không kiêng dè cùng một Cự Long ở chung, hoàn toàn đánh tan một chút sợ hãi cuối cùng với Thương Minh.

“Sờ rất thoải mái đúng không?” Thương Minh nói “Chắc ngươi rất thích.”

Mặc Ngôn ừ một tiếng, thân bụng Thương Minh mềm mại, chỗ vảy này khô mát trơn nhẵn, khác xa so với phần lưng có xương, nơi bụng giống như tơ lụa nhu thuận, lại như tấm da mềm mải, khiến cho y mê muội, yêu thích không buông tay.

Thương Minh nói: “Nếu như ngươi thích, sau này có thể ngủ ở trên đó.”

Mặc Ngôn còn đang mê muội trong xúc cảm của vảy gây ra, lại xoa xoa thêm hai lần, mới tỉnh ngộ lời Thương Minh vừa nói là muốn mời y cùng ngủ?

Y vội vàng thu tay về, Thương Minh thì cười: “Không sao, cho ngươi mượn sờ hai lần, không phải lấy thân báo đáp.”

Mặc Ngôn do dự chốc lát, vẫn không nhịn được loại xúc cảm mê hoặc kia, liền đưa tay sờ nhiều thêm hai lần.

“Thích không?” Thương Minh hỏi.

Mặc Ngôn ừ một tiếng.

“Thoải mái không?” Trong giọng Thương Minh dẫn theo một tia trêu đùa.

Mặc Ngôn không phản ứng lại, thuận miệng nói: “Rất thoải mái…”

Chờ lời ra khỏi miệng xong, mới chợt tỉnh ngộ bản thân vừa nói cái gì.

Đoạn đối thoại nhỏ kia, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu, Mặc Ngôn cảm thấy nóng cả mặt, liền thu tay về, bò tới chỗ cổ Cự Long, nắm lấy sừng rồng, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

Thương Minh lại cảm thấy hài lòng trước nay chưa từng có, đuôi quẫy một vòng trên trời, bay đám mây xông thẳng vào biển.

Mặc Ngôn vội vã ôm thật chặt cổ Cự Long, không biết Lão Long này lại muốn làm cái gì.

Không ngờ Cự Long vừa vọt vào trong biển xong, hắc khí vây quanh toàn bộ nó, chỉ phút chốc sau xuất hiện một nam nhân vóc người khôi vĩ, khuôn mặt anh tuấn đứng bên bờ.

Mà sau lưng của nam nhân này còn cõng theo một thiếu niên khác.

Thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp, bạch y hoàn mỹ, không nhiễm mảnh bụi, hai tay đang gắt gao ôm cổ người trước mặt.

Thương Minh đột nhiên vọt xuống nước làm Mặc Ngôn có chút luống cuống tay chân, không quá vui vẻ, sẵng giọng: “Muốn xuống biển sao không nói trước một tiếng…”

Một câu còn chưa nói xong, mắt thấy Thương Minh quay đầu lại.

Mặc Ngôn giờ ý thức được, cả tay cả chân mình đang bấu víu trên thân nam nhân anh tuấn, nhanh chóng buông tay ra, lùi về sau mấy bước.

Thương Minh quay đầu lại, mỉm cười nói: “Sao lại nhìn ta như vậy, thật giống như không quen biết ta.”

Nhất thời Mặc Ngôn có chút hoảng hốt, lúc trước đó còn là con rồng, với Mặc Ngôn mà nói, coi nó là con thú mà đối xử, cho nên khi hắn mời y sờ bụng, vẫn cảm thấy không có gì cả. Cho dù có ở trong sơn động dây dưa, chỉ có hơi lúng túng, cũng không quá đa tâm sợ hãi.

Còn hiện tại, hắn hóa thân thành người, thân thể cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, nụ cười ôn nhu, ánh mắt vô hạn thâm tình.

Mặc Ngôn bỗng dưng ý thức được, nhịp tim của mình đập nhanh hơn.

Thương Minh không hề hay biết, hắn kéo Mặc Ngôn qua một bên, chỉ về đằng trước nói: “Cách đây một ngàn dặm, chính là Huyền Không Sơn, chúng ta cùng đi đi.”

Mặc Ngôn có chút khó chịu bỏ tay Thương Minh ra, nói: “Được… Ngươi đi trước, tự ta đi một mình là được.”

Thương Minh mờ mịt không rõ: “Ngươi sao vậy? Vừa nãy… Ta thấy ngươi còn rất vui, còn sờ ta…”

Mặc Ngôn bị chọc vào chỗ đau, dường như là rít gào: “Thế thì sao nào!?”

Thương Minh thấy gương mặt Mặc Ngôn đỏ lên, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn hắn, giống như muốn ăn hắn vào bụng.

Hắn chưa từng gặp Mặc Ngôn giận dữ như vậy, có chút sợ hãi, liền nhỏ giọng nói: “Ngươi, vừa sờ ta… Sờ bụng ta, sờ rất vui vẻ… Còn nói rất thích, rất thoải mái…”

Mặc Ngôn nhìn cơ bụng Thương Minh bằng phẳng rắn chắc, lại nhìn hai tay của mình.

Hận không thể lấy tay tự chém mình! Thực sự là —— khốn nạn a!

Thương Minh ngẩn người tại chỗ, bỗng dưng hiểu được gì đó, hắn tiến lên một bước, hơi khom lưng, gần sát vào Mặc Ngôn thấp giọng cười nói: “Nếu ngươi thích như thế, hiện tại cũng có thể cho ngươi sờ…”

Mặc Ngôn ngẩng đầu, oán hận trừng mắt nam nhân đang cười xấu xa, rốt cục thẹn quá thành giận, phát ra tiếng thét từ trong ngực: “Cút!”

Thương Minh nghe lời lùi về sau hai bước, cách Mặc Ngôn xa một chút, hỏi: “Ngươi không muốn đi cùng ta?”

Mặc Ngôn trả lời vô cùng kiên định: “Không!”

Thương Minh thoáng tiếc nuối, nhưng cũng không dây dưa quá nhiều, chỉ nói: “Vậy cũng được, tự ngươi phải bảo trọng, sau này còn gặp lại.”

Mặc Ngôn gật đầu: “Sau này còn gặp lại.”

Thương Minh cũng không quay đầu lại rời đi, Mặc Ngôn ở tại chỗ ngốc lăng một chút mới hồi thần, ngẩng đầu nhìn lại.

Trong rừng cây Đông Bắc, có một toà tiên sơn đặc biệt bắt mắt.

Ngọn tiên sơn kia bị mây mù quấn quanh, trôi nổi ở giữa không trung, vừa nhìn đã biết không giống người thường.

Nơi đó chính là địa bàn bộ tộc Bạch thị—— Huyền Không Sơn.

Mặc Ngôn tuy rất không muốn liên quan gì tới Bạch Liên, nhưng Thương Minh đã mang y đến đây rồi, vậy không bằng đi vào một chuyến.

Phi kiếm của y đã trả lại Thương Minh, lại chỉ còn lại một phi kiếm bình thường Thông Thiên phân phát cho đệ tử Côn Sơn.

Thường ngày Mặc Ngôn không dám lộ ra nửa phần tiên pháp, nhưng sau khi trận chiến trên biển kết thúc, chuyện bản thân có đạo hạnh đã không che giấu nổi Hồng Thông Thiên.

Do dự giây lát, liền đem thanh kiếm ra, đọc khẩu quyết kiếp trước học được ở Côn Sơn.

Phi kiếm biến lớn mấy lần ở giữa không trung, hơi cách xa mặt đất khoảng ba thước.

Mặc Ngôn nhảy lên mũi kiếm, tâm tùy ý động, phi kiếm mang theo y ở giữa không trung xoay một vòng, liền bay về phía Huyền Không Sơn.

Lúc gần bay tới nơi, Mặc Ngôn mới phát hiện Huyền Không Sơn thì ra không phải lơ lửng giữa trời, hóa ra là do có mấy cây mây lớn ở dưới đáy bao quanh núi, và vô số Hỏa Điểu bay lơ lửng trên chín tầng trời, ngậm cây mây, treo núi ở giữa không trung.

Cách Huyền Không Sơn mấy vạn mét, Mặc Ngôn sợ gặp phải Ma Nhân, không dám ngự kiếm phi hành nữa. Y nhảy xuống mũi kiếm, đi bộ.

Huyền Không Sơn dưới lớp sương trắng có rất nhiều chướng khí, sương trắng vờn quanh trong rừng, dường như không thể thấy rõ năm ngón tay.

Mặc Ngôn có tâm pháp Mặc gia, tai thính mắt tinh, không bị những cái này ảnh hưởng.

Y đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trong sương trắng ẩn giấu không ít thi thể, hiển nhiên đã chết nhiều ngày.

Mặc Ngôn tiếp tục đi về phía trước, lại không ngờ bị một cành cây móc y phục lại.

Mặc Ngôn hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút quỷ dị, bất ngờ có người thấp giọng gọi mình: “Mặc tiên trưởng… Là ngươi à… Là Mặc Ngôn Côn Sơn sao?”

Mặc Ngôn quay đầu lại, mờ mịt xung quanh, cuối cùng nhìn thấy cái cây treo đang móc y phục mình, đó là một cái cây khô.

Cành cây khẽ run, chỉ chốc lát sau cái cây khô ngã xuống mặt đất, phát ra một tiếng thống khổ rên rỉ: “Ta… Ta rốt cục đã đợi được... Đợi các ngươi…”

Mặc Ngôn trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn cái cây khô trên đất dần dần biến hóa thành hình người.

Người kia thân mặc áo bào đỏ, đã đứt mất một cánh tay, sắc mặt vàng vọt, hai mắt hãm sâu, chính là phụ thân Bạch Liên Bạch Kim Âu!

Mặc Ngôn nhanh chóng bước tới một bước, nâng Bạch Kim Âu dậy, nói: “Sao ông biến thành bộ dạng này?”

Bạch Kim Âu thở nói: “Ta… Thời gian không hơn nhiều... Chuyện này rất dài… Thời gian rất dài, rốt cục… Rốt cục đợi được Côn Sơn tới cứu…”

Mặc Ngôn ngạc nhiên nói: “Sư chất Hồng Thông Thiên hẳn đã sớm đến, hắn, hắn không tìm được ngài sao?”

Bạch Kim Âu lắc đầu: “Không có… Ta vẫn chờ ở... Chờ ở đây. Sợ bị phát hiện… Cho nên mới biến thành cây khô. Thời gian của ta không còn nhiều, Mặc tiên trưởng… Ta có chuyện, muốn xin nhờ ngươi.”

Mặc Ngôn hơi nhíu mày, y không có ác cảm với Bạch Kim Âu, nhưng cũng không có hảo cảm, y hỏi: “Chuyện gì?”

Bạch Kim Âu nói: “Ngươi, ngươi đáp ứng ta trước, ta mới nói…”

Mặc Ngôn dứt khoát bỏ qua Bạch Kim Âu: “Có muốn nói hay không, ông cứ chờ sư điệt Hồng Nho Văn ta đến, tới nhờ hắn là được rồi!”

Bạch Kim Âu bị Mặc Ngôn kích động, cấp hỏa công tâm, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, vội vã hút vài hơi khí, một dòng chân khí đề lên lần hai, mắt thấy Mặc Ngôn đã đi xa, Bạch Kim Âu vội vàng hét lên: “Mặc tiên trưởng dừng chân!”

Mặc Ngôn liền xoay người lại, chờ Bạch Kim Âu nói chuyện.

Bạch Kim Âu thở dài một tiếng, ngơ ngác nhìn Mặc Ngôn, chảy ra hai hàng lệ nóng.

“Thời gian của ta không còn nhiều… Kiếp này không có nhiều lo lắng, chỉ có một con trai Bạch Liên, đáng thương nó không chỗ nương tựa, thân thể lại yếu, ta… Ta…” Bạch Kim Âu nghĩ tới con trai sau này không chỗ nương tựa, phải chịu khổ, nước mắt không khỏi chảy xuống.

Tình cảnh này, Mặc Ngôn đột nhiên nhớ tới cha mình ngày đó.

Ngày đó phụ thân cũng không còn nhiều thời gian, hoàn toàn bất đắc dĩ giao y cho Côn Sơn, nhất định trong lòng như bị lửa đốt.

Mặc Ngôn chậm rãi ngồi xổm, thấp giọng nói: “Ông… Có gì muốn ta giúp, cứ việc nói, ta sẽ tận lực làm nếu có thể.”

Bạch Kim Âu thở nói: “Ngươi và ta tuy mới quen sơ, nhưng ở Hiên Viên quốc… Ta thấy rõ, ngươi phiến chán Hồng Nho Văn như vậy, lại chịu liều mình cứu hắn… Ta biết ngươi là người thành thật. Ta đối với ngươi… Đối với ngươi cũng không như Hồng sơn chủ có công nuôi dưỡng. Không dám cầu ngươi quá nhiều, ta chỉ cầu, chỉ cầu…”

Mặc Ngôn hơi suy nghĩ, móc Nguyên quang kính trong ngực ra, đọc thần chú, Nguyên quang kính trôi nổi ở giữa không trung, ghi chép tất cả chuyện hôm nay.

Mặc Ngôn nói: “Ông có chuyện gì, hãy nói đi.”

Bạch Kim Âu vận một dòng chân khí cuối cùng, mở chiếc nhẫn chứa đồ lấy ra một quyển sách, giao vào tay Mặc Ngôn: “Đây là Biến hóa thuật của Bạch gia, không ai có thể so sánh. Ma Nhân diệt chúng ta, chỉ vì muốn lấy, muốn lấy được cái này mà thôi… Ta, ta cầu Mặc tiên trưởng một chuyện, đem quyển Biến hóa thuật Bạch thị này… Giao cho con trai Bạch Liên của ta.”

Mặc Ngôn tiếp nhận quyển sách kia, tùy tiện lật một chút, chỉ thấy ở trước có vài tờ bị người xé đi, hỏi: “Quyển sách này thiếu mất vài tờ.”

Bạch Kim Âu nói: “Đúng… Khi tổ tiên ta truyền xuống, thì đã bị thiếu. Bạch thị chịu khổ diệt môn, không có nửa phần trân bảo báo đáp tiên trưởng giúp ta đưa thư. Ta… Ta đồng ý đem sách này cho tiên trưởng mượn sao chép coi như thù lao, chỉ cầu… Chỉ cầu ngươi giúp ta đem quyển sách này một tờ không thiếu giao cho Bạch Liên con ta…”

Mặc Ngôn vạn vạn không ngờ tới, Bạch Kim Âu sẽ phó thác cho mình làm chuyện này, y hơi nhíu mày: “Ông không sợ ta độc chiếm sao?”

Bạch Kim Âu thở nói: “Không… Không biết… Ngươi không sợ nguy hiểm tính mạng, vì báo đáp Hồng sơn chủ có công nuôi dưỡng, cứu con trai của lão. Ta tin ngươi…”

Mặc Ngôn trầm ngâm chốc lát: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.”

Bạch Kim Âu ngẩn người trừng mắt Mặc Ngôn, nước mắt không kìm theo viền mắt chảy xuống, dường như vô cùng thương tâm, lại không biết làm thế nào.

Cuối cùng, ông thở dốc một hơi dài: “Sau khi ta chết, bản Biến hóa thuật này… Có khí còn rơi vào tay Ma Nhân… Nếu như ngươi muốn độc chiếm… Ta đây… Cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo…”

Mặc Ngôn sinh ra ý nghĩ trong lòng, nhìn thấy Bạch Kim Âu nhìn mình chằm chằm, chết cũng không chịu nhắm mắt, bỗng dưng nhớ đến lúc phụ thân sắp chết, có tâm trạng giống Bạch Kim Âu như lúc này không?

Đến bước đường cùng, cai gì cũng dám thử khi tuyệt vọng. Biết người không rõ, cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, chết không nhắm mắt.

Mặc Ngôn đứng lên, chậm rãi nói: “Được, ta giúp ông làm chuyện này.”

Bạch Kim Âu trên mặt thoáng chốc lộ ra mừng vui vô hạn, môi run run, trong nháy mắt lại khôi phục thần thái.

“Liên… Liên nhi, cầu ngươi… Cầu ngươi chiếu…” Bạch Kim Âu một câu còn chưa nói xong, đã khí tuyệt nhắm mắt.

Mặc Ngôn ngơ ngác đứng bên người Bạch Kim Âu, một lát sau, y lắc đầu nói: “Ta biết câu nói sau cùng của ông muốn nói điều gì, ngươi muốn cầu ta chăm sóc Bạch Liên, hoặc là muốn yêu cầu ta bảo đảm cho y bình an một đời. Chỉ tiếc, ta không có bản lãnh bảo vệ y, vậy… Sẽ không chăm sóc y. Có điều ngươi yên tâm, ta nhận thù lao rồi, sẽ đem Biến hóa thuật của Bạch gia giao cho y, còn y sau này ra sao, chỉ có thể xem bản thân tạo hóa của y!”

Thi thể Bạch Kim Âu cứng ngắc, lập tức hóa thành khói lửa màu đỏ, bị gió thổi đi, từng đốm nhỏ bay bay lẫn vào sương trắng trong rừng.

Mặc Ngôn thu hồi Nguyên quang kính cùng Biến hóa thuật Bạch Kim Âu giao cho y, lại vòng quanh Huyền Không Sơn một vòng, trong lúc đó khắp nơi hoàn toàn vắng lặng, không những không có nửa người còn sống, liền ngay cả người chết, cũng không còn tươi.

Chờ đến ngày thứ ba, pháp lực bảo vệ Huyền Không Sơn đã tiêu tan hết mức, Hỏa Điểu ngậm cây mây cũng tiêu vong theo, Huyền Không Sơn rơi xuống giữa trời, rời xuống ao chiểu khí (2), tiên khí tan sạch.

(2): Hồ ao này là khí ‘mê sờ tan’ mêtan!

Mặc Ngôn đi sâu vào Huyền Không Sơn, chỉ thấy cung điện sơn động trên núi đều bị hủy hoại, tài bảo đan dược sớm đã bị cướp hết sạch, đã thành một tòa núi hoang.

Huyền Không Sơn cứ thế biến mất ở trong trung thổ, bộ tộc Bạch thị, cũng chỉ còn dư lại một mình Bạch Liên.

Mặc Ngôn ở tại chỗ đợi đầy đủ mười ngày có thừa, vẫn không nhìn thấy Hồng Nho Văn đến đây.

Y không chờ đợi thêm, đem bản Biến hóa thuật sao chép một phần thật tốt cho mình, mới đi ra khỏi địa giới Huyền Không Sơn.

Giờ phải đi tìm Bạch Liên, nhưng phải đi chỗ nào?

Nghĩ nghĩ Hồng Nho Văn hẳn là đã sớm tới Huyền Không Sơn, chỉ là không tìm được Bạch Kim Âu mà thôi.

Cân nhắc một lúc, y liền đi về phía Nam.

Quả nhiên, không tới mười ngày lộ trình, Mặc Ngôn liền hỏi thăm được tin tức Hồng Nho Văn.

Đoàn người Côn Sơn đang đi về phía Nam tiên viên Kim lão gia tử.

Mặc Ngôn không thể ngự kiếm phi hành ngang nhiên, ban ngày thì chạy, ban đêm ngự kiếm, nửa tháng sau, rốt cục đuổi tới nhóm người Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên.

Đó là lúc chạng vạng, Mặc Ngôn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt đám người Côn Sơn đang nghỉ ngơi, chư vị đệ tử đều vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Mọi người ở đây đều nhìn thấy y lúc trước cùng Hồng Thông Thiên đánh nhau trên biển, lại không hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc này lại thấy y xuất hiện, đều vây quanh hỏi y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mặc Ngôn chỉ đẩy nói ngày đó ở trong phòng nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại thì đã trôi nổi ở trên biển, xung quanh không có bất kỳ ai, không biết chuyện gì xảy ra.

Chúng đệ tử hỏi không ra nguyên cớ đành tản đi, ngược lại hiện giờ Hồng Thông Thiên ở Côn Sơn bình yên vô sự, Mặc Ngôn đã bình an trở về, chuyện sư phó sư thúc, cũng không phải là mấy tên đệ tử như họ có thể tham gia, chỉ có thể lén lút nói chuyện, không dám công khai thảo luận.

Hồng Nho Văn thì lại bất ngờ kích động, hưng phấn dị thường, nhất định muốn lôi kéo Mặc Ngôn nói chuyện, Mặc Ngôn không muốn nói chuyện với hắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Bạch Liên đâu? Ta có chuyện tìm y!”

Hồng Nho Văn nói: “Liên đệ… Không, Bạch công tử ở trong xe.” Một mặt nói, một mặt dẫn Mặc Ngôn đến xe ngựa ở giữa vòng người.

Màn xe chậm rãi xốc lên, Bạch Liên từ bên trong xe đi ra, nhìn Mặc Ngôn cúi người chào: “Sư thúc…”

Mặc Ngôn cười nói: “Ngươi không phải đệ tử Côn Sơn ta, không cần khách khí phải gọi ta là sư thúc.”

Bạch Liên thanh tú tuấn lãng lộ ra nụ cười, khiến người ta như gió xuân ấm áp: “Ta nghe Hồng đại ca nói, ngươi cùng Hồng thế bá đánh nhau, nhưng bất hạnh chôn thây bụng rồng, còn đang sầu não hoài, lại không ngờ Mặc tiên trưởng vẫn còn sống, thực sự là vui mừng không thôi.”

Mặc Ngôn không thích người bên ngoài hỏi dò chuyện này quá nhiều, tới cuối phải nói thế nào, còn cần phải xem Hồng Thông Thiên quyết định mới nói, thuận tiện nói: “Chuyện ta cùng sư huynh, là nội vụ Côn Sơn, Bạch công tử không cần quan tâm.”

Bạch Liên biểu hiện âm u, nói: “Cũng do ta thay sư thúc lo lắng mà thôi. Dựa vào góc nhìn của ta, đều là đồng môn sư huynh đệ, cho dù Hồng thế bá có chỗ không bình thường, Mặc sư thúc hãy nhịn một hai lần là sẽ qua, Côn Sơn là đại phái Trung thổ, các sư huynh đệ hữu ái lẫn nhau, mới là tốt đẹp nhất.”

Mặc Ngôn nghe mấy lời Bạch Liên nói, càng không thoải mái trong lòng, hơi nhíu mày, nhưng không phát tác.

Không ngờ Hồng Nho Văn nghe xong, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Mặc Ngôn, chất vấn: “Sư thúc, thì ra… Thì ra bởi vì phụ thân ta đắc tội ngươi, ngươi liền chỉnh ông thế sao? Cha ta có chỗ nào không tốt, ngươi cứ thoải mái nói ra, hà tất hại ông?”

Mặc Ngôn phiền tới buồn nôn trong lòng, chỉ cần nghe mấy lời này của Hồng Nho Văn, y đã biết rõ ý nghĩa trong mấy lời Bạch Liên.

Tất nhiên là do Bạch Liên ở trước mặt Hồng Nho Văn đã nói cái gì đó, Hồng Nho Văn mới sẽ có thái độ như vậy.

Mặc Ngôn không thèm để ý hai người, càng không muốn biện giải, việc của y là giao ( Biến hóa thuật) cho Bạch Liên, hiện tại vừa thấy hai người trước mặt, nói vài ba câu, chỉ cảm thấy buồn nôn a buồn nôn.

Y xoay người suy nghĩ muốn thanh tĩnh trong chốc lát, lại nghe thấy Bạch Liên nói khẽ với Hồng Nho Văn nói: “Đại ca, hình như sư thúc tức giận rồi, sao ngươi lại trực tiếp trách cứ như vậy?”

Hồng Nho Văn nói: “Sư thúc ta lòng dạ rộng rãi, nói hai câu thì có sao đâu?”

Thanh âm Bạch Liên càng ép thấp hơn: “Nếu lòng dạ thật sự rộng rãi, sao lại cố ý mất tích, làm Hồng thế bá tức giận thổ huyết, còn để Hiên Viên đế…”

Mặc Ngôn vốn không muốn đế ý Bạch Liên, lại nghe thấy y bàn lộng thị phi (3), thực sự không thể nhịn được nữa, đột ngột xoay người, tay giơ lên không trung một cái, chát một tiếng, năm dấu ngón tay đỏ tươi in vào mặt Bạch Liên.

(3):  đâm bị thóc, chọc bị gạo; xúi giục; gây xích mích; đâm chọt; đâm thọc; gây bất hoà; làm trái phải lẫn lộn (xúi giục cả hai bên để gây rối)

Biến cố đột nhiên thay đổi, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, một cái tát đánh từ xa thật công phu, công phu cao cường phàm nhân cũng biết, Mặc Ngôn sử dụng một chiêu này, cũng không làm cho người ngạc nhiên. Để đệ tử Côn Sơn ngạc nhiên chính là, Mặc sư thúc rất ít khi cùng người tranh chấp, thậm chí chưa bao giờ ra tay đánh người, ngày hôm nay lại động thủ, động thủ không nói, lại còn đánh rất chuẩn!

Mọi người đếu thấy chuyện hôm nay không tầm thường, Hồng Nho Văn thấy tình cảnh này, vừa tức vừa vội: “Ngươi… Ngươi đánh y làm cái gì! Sao ngươi lại hẹp hòi như vậy, lòng dạ chật hẹp không người chứa!”

Mặc Ngôn nhìn chằm chằm Hồng Nho Văn, điềm nhiên nói: “Hồng sư điệt, việc của sư thúc như ta, còn chưa tới phiên ngươi đến chỉ dạy, còn dám nhiều lời nửa cái chữ, trở lại sẽ cấm đoán ngươi mười năm.”

Hồng Nho Văn thấy Mặc Ngôn hung ác, sát khí uy nghiêm đáng sợ, hắn nhận thức Mặc Ngôn hơn mười năm, chưa từng gặp qua y sẽ có như vậy, nhất thời không dám chống đối nửa câu.

Mặc Ngôn lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Liên, cười lạnh nói: “Ta lặp lại lần nữa, chuyện giữa ta cùng sư huynh, là chuyện nhà Côn Sơn chúng ta, không tới phiên họ Bạch đến quơ tay múa chân. Ngươi ở sau lưng nghị luận Côn Sơn, ngang ngược nói xấu, một cái tát của ta vừa nãy, là đại biểu Côn Sơn ra tay giáo huấn ngươi! Sư huynh đệ chúng ta giao tình phi phàm, chưa bao giờ có nửa câu cãi vã. Ngày hôm nay là do ngươi may mắn gặp phải ta; nếu để cho sư huynh của ta biết ngươi ở sau lưng nói lung tung, thì không đơn giản chỉ là một cái tát thôi đâu!”

__________

Mặc Ngôn! tát hay lắm * tát bông*

Thật sự với ta mà nói, nên ngược HNV trước mới phải, nhưng… ta bất lực a~.