Hồng Thông Thiên kiểm tra thương thế của con trai một lượt, lão mới không tin có mãnh thú nào thương tổn được ái tử đã tiến vào Luyện Khí kỳ.
Có điều, vết thương này rất quái dị, trên trường kiếm in một dấu như đồng tiền, lại còn là một đồng bình thường.
Còn khuôn mặt sưng phù, cũng không thể là tuyết cầu gây nên, mà vết thương ở ngón trỏ kia thì càng thêm kỳ quái, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết binh khí pháp lực, nhìn như là—— bị gió cắt đứt.
Hoặc đối phường là kẻ cực kỳ đáng sợ, bốn đại cao thủ Thung thổ liên thủ lại cũng không đấu thắng được cường giả, hoặc là —— đúng như Hồng Nho Văn nói, là do vận may kém, gặp phải quái thú không biết tên trong núi.
Trong hai khả năng này, Hồng Thông Thiên lựa chọn tin tưởng vế sau.
Nếu như con trai đắc tội cường giả đáng sợ như vậy, thì làm sao còn mạng trở về? Sau khi trở về lại còn cực lực che giấu?
Hồng Thông Thiên nghi ngờ đầy bụng, nhưng cũng phải kiềm chế lại, thậm chí lão còn hoài nghi là do Hiên Viên đế giở trò quỷ, mà tất cả cũng chỉ là trong suy đoán của lão, còn mấy ngày tiếp, Hồng Thông Thiên mang theo mọi người trước sau như một đi tiếp, Hồng Nho Văn trên mặt bị thương, cho nên đeo mũ sa, không chịu lộ ra mặt, không dám cùng Mặc Ngôn nói thêm nửa câu, tất nhiên cũng không muốn nói chuyện với Bạch Liên.
Một đường không có chuyện gì, sau năm ngày, chúng đệ tử Côn Sơn cùng bộ tộc Bạch thị, rốt cục đã tới Nghênh Tiên Đài Hiên Viên quốc.
Diện tích lãnh thổ Hiên Viên quốc rộng lớn, trị vì vô số sinh linh, vì để cho các tu sĩ Trung thổ lui tới thuận tiện, Hiên Viên đế đã sai người ở quốc cảnh xây dựng Nghênh Tiên Đài.
Nghênh Tiên Đài được xây dựng từ các loại linh thạch dựa theo trận pháp mà thành.
Sắp xếp bày trận, chính là sở trường của Hiên Viên đế, tổ tiên Hiên Viên từ nhỏ chinh chiến tứ phương, giao chiến đại quân, cho nên với trận pháp mà nói là nghiên cứu thấu triệt.
Trải qua hơn vạn năm, Hiên Viên đế hiện giờ đã lọt vào hàng cao thủ, bỏ qua việc đạo hạnh cùng tiên pháp của hắn so với cao thủ khác hơi thấp, nhưng với thuật bày trận, thì không ai có thể địch lại. Chỉ với một mình hắn, cũng có thể đối phó hơn mười vị cao thủ đỉnh cấp, vây lại ở trong trận không ra ngoài được.
Mặc Ngôn đi theo Hồng Thông Thiên cùng đệ tử Côn Sơn, cùng nhau đứng trên Nghênh Tiên Đài cao tới trăm trượng, quan sát mọi thứ ở xa, trong phạm vi trăm dặm, liếc mắt một cái cũng nhìn thấy rõ mồn một.
Ở gần Nghênh Tiên Đài có một thành trì, dân chúng trong thành ăn no mặc ấm, bình yên tự do.
Xung quanh Nghênh Tiên Đài có sáu khối linh thạch to, được bày trí dựa theo Phong Vũ Lôi Điện Sương Tuyết, thủ vệ thiên sư Nghênh Tiên Đài đứng ngay bên trên linh thạch, đọc thần chú, linh thạch tăng mạnh ánh sáng xanh lục, Phong Vũ Lôi Điện nhất thời tụ lại, lốc xoáy trên bầu trời rơi xuống như cửu thiên, lật đổ Nghênh Tiên Đài.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, linh thạch phát ra tiếng trời long đất lở, chỉ chốc lát sau, chúng tiên trên Nghênh Tiên Đài đã thông qua đại trận truyền tống này, tiến vào thủ đô Hiên Viên Thành Lộc đài.
Các thiên sư phụ trách trông coi Nghênh Tiên Đài đưa linh thạch đã vỡ đi, rồi chuyển về sau khối linh thạch giống như đúc khác, sắp xếp tốt lần nữa, chờ đợi nhóm tiên nhân khác chưa tới.
Thời điểm Mặc Ngôn mở mắt ra, đã lập tức bị cảnh đẹp trước mắt làm chấn kinh.
Không sai, đây không phải lần đầu tiên y tới đây, vì do kiếp trước đã từng trải qua, đi theo Hồng Thông Thiên tới tham gia hôn lễ của Hiên Viên đế.
Cho dù tới thêm lần nữa, y vẫn bị sự phồn hoa phú thú của Hiên Viên quốc khuynh đảo.
Bỏ qua những đồ vật của thế gian, khác với những thứ lành lạnh mờ ảo của tiên gia, mỗi một trang trí ở đây đều cho thấy đế vương nhân gian vô cùng tôn quý.
Lộc Đài sớm đã có mấy chục cung nữ chờ đợi dẫn đường, đưa nhóm người Hồng Thông Thiên vào nơi thiên cung Hiên Viên đế chiêu đãi tu sĩ.
Mặc Ngôn chú ý tới các cột của lan can Lộc Đài, mỗi một cột đều được tạc hình sư tử, mỗi một còn sư tử đều có thần thái khác nhau, trông rất sống động.
Nếu như là thợ thủ công thế gian, chỉ sợ dùng cả một đời, cũng khó có thể hoàn thành một công trình vĩ đại như vậy!
Chờ tới khi đi vào Thiên cung rồi, thì thấy nhuyễn la lụa mỏng, điêu lan ngọc đống, mỗi cái đều là cực phẩm, mà ngay cả rèm cửa sổ, thanh chặn giấy, cũng được tạc tỉ mỉ.
Còn có cung nữ yểu điệu, nghiêm chỉnh huấn luyện, sắp xếp mọi người chu đáo cẩn thận không chỗ sai sót.
Ngay cả Hồng Nho Văn cũng không khỏi than thở: “Trước giờ ta ở Côn Sơn, thấy ở như vậy đã là cực tốt, giờ tới Thiên cung Hiên Viên đế rồi mới biết, kiến thức nông cạn. Thợ thủ công phàm nhân lại có thể làm ra những mỹ cảnh như vầy, thật khiến người ta thán phục.”
Tuy Mặc Ngôn không thích Hồng Nho Văn, nhưng đối với lời nói đó, cũng tán thành theo.
Ngày xưa ở Tàng Bảo Các Lạc Nhật nhai, nhìn thấy phụ thân sưu tập trân phẩm thế gian, còn cho đó là cực hạn cao nhất, nhưng khi tới nơi này, mới biết khí thế đế vương thật sự khác biệt.
Bởi vì Côn Sơn đi cùng Bạch thị, nên hai nhà ở sát vách nhau, trong khoảng thời gian này mặt Hồng Nho Văn bị thương, nên ít giao du với bên ngoài, căn bản không bước chân ra khỏi cửa, tuy trong lòng hắn rất muốn tới thăm cung điện tráng lệ Hiên Viên đế, lại càng muốn trở về Côn Sơn hơn, để tránh khỏi bị người nhìn thấy khuôn mặt mình mà mất mặt.
Nhưng không ngờ cái sợ của hắn đã kéo tới, vốn hắn còn đang phiền muộn Mặc Ngôn không trêu chọc nổi, Bạch Liên cũng không thể đùa được, thì một tên tiểu đồng bên cạnh Bạch Liên đến đây mời. Hồng Nho Văn từ chối không được, nên đành phải đi, khi đối mặt thì Bạch Liên sợ gió lạnh không muốn xốc rèm lên, còn Hồng Nho Văn sợ xấu mặt cũng không chịu cởi mũ.
Hai người cách rèm nói hai ba câu xong, Bạch Liên liền biết trên mặt Hồng Nho Văn bị thương, vô cùng hào phóng đưa hắn một bình thuốc mỡ, còn rất nhắn nhủ: “Đây là ta linh đan diệu dược ngoại tổ gia ta, dù vết thương nặng đến đâu, sau khi bôi qua thì nhất định sẽ tốt lên.”
Hồng Nho Văn do tự hoài nghi: “Xin hỏi ngoại tổ công tử là?”
Bạch Liên cười khẽ: “Họ Kim, ở phía nam.”
Lúc này Hồng Nho Văn mới biết cầm được lọ đan dược trong tay như nhặt được chí bảo, đam dược Kim gia, nổi tiếng thiên hạ, bao nhiêu tu sĩ mong muốn còn không được, còn Bạch Liên cứ thế mà cho hắn.
Hồng Nho Văn không khỏi cảm kích trong lòng, tiến lên một bước, nói: “Liên đệ, đa tạ ngươi!”
Bạch Liên nở nụ cười, không nói gì hết.
Hồng Nho Văn trở về, bối thuốc trị thương của Kim gia, ngày hôm sau đã tốt lên, vui vẻ vô cùng, tư thái vẫn trước sau như một, sau bi báo qua với phụ thân, mới ra khỏi cửa nhìn xem Hiên Viên Đô thành dáng vẻ ra sao.
Nhân gian phồn hoa, là lần tiên Hồng Nho Văn thấy, bất giác quên mất thời gian, mãi đến tận khi mặt trời lặn về phía Tây, trong lúc lơ đãng đụng phải Mặc Ngôn cũng đang đi dạo bên ngoài.
Hắn vừa định tới nói vài câu, nhưng lại sờ sờ mặt của mình, nhìn một bàn tay thiếu mất một ngón trỏ, liền lùi bước. Lại nghĩ tới Mặc Ngôn sai người tới đả thương hắn, còn Bạch Liên thì tặng thuốc cho hắn, so ra ai tốt với hắn hơn coi như đã rõ ràng cao thấp!
Hồng Nho Văn ở trong lòng bất mãn với Mặc Ngôn thêm một tầng, nửa điểm oán khí, không thèm đi tìm y, trực tiếp hồi cung.
Cho dù Hồng Nho Văn tu thân dưỡng tính nhiều năm, nhưng vẫn còn trẻ tuổi, hàm dưỡng không bằng Hồng Thông Thiên, sau khi bị quát mắng một trận, thoát khỏi mới trở về phòng.
Ngày thứ hai, chính là ngày đại hôn Hiên Viên đế, cha mẹ Hiên Viên đế chết sớm, người tham dự chỉ là ít thân bằng hảo hữu, trọng thần trong triều, hữu nhân Tiên giới.
Chúng tiên bình thường ít tham gia vào việc của Hiên Viên quốc, đại đa số chỉ ỷ vào thân phận mình, không thèm trò chuyện với phàm nhân.
Người trong cung điện đều đang suy đoán vị thê tử của Hiên Viên đế đến cùng là thần thánh phương nào.
Huyết thống Hiên Viên, đủ có thể sống được ba, bốn trăm năm, mà vị Hiên Viên đế này lại có linh căn, ngàn năm tuổi thọ không cần bàn tới, tu vi sau này còn cao hơn nữa.
Nhưng hắn lại chọn khi đủ ba trăm tuổi, trong thời điểm sắp đắc đạo pháp, bất ngờ nói muốn kết hôn thê, nên không biết vị thê tử này nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào, mới có thể làm cho Hiên Viên đế khuynh đảo, cam nguyện hạ xuống tiên pháp đạo hạnh, đến hưởng tình ái phàm nhân.
Chúng tiên bàn tán sôi nổi, Hồng Thông Thiên cũng đang cùng Bạch Kim Âu bàn về việc này.
Bạch Kim Âu nói: “Xem ra cô nương kia nhất định phải có mỹ mạo vô bỉ, ôn nhu hiền lành, mới làm cho Hiên Viên đế động chân tình.”
Hồng Thông Thiên lại không cho là vậy: “Người tu tiên như chúng ta, đạo hạnh tiên pháp là việc quan trọng hàng đầu. Hiên Viên đế sẽ không thể không hiểu đạo lý này, có lẽ, là cô nương kia có thể giúp Hiên Viên đế tu hành đi! Nói không chừng mấy chục năm sau, ngươi và ta đều không phải là đối thủ của hắn!”
Bạch Kim Âu cười nói: “Hiện tại đã không phải là đối thủ của hắn, không cần để ý thắng thua thế chứ?”
Hồng Thông Thiên cũng cười theo: “Bạch tiên trưởng quả thực có lòng dạ người tu tiên.”
Bạch Kim Âu khiêm tốn vài câu, liền nhìn Mặc Ngôn đang đứng sau Hồng Thông Thiên, nói: “Mặc tiên trưởng tuổi vẫn còn nhỏ nhỉ, chỉ sợ sẽ thiếu kiên nhẫn nghe mấy lời của lão già chúng ta, không cần cố ý đi theo ta, hãy tìm bạn cùng lứa mà chơi đùa.”
Ấn tượng về Bạch Kim Âu trong Mặc Ngôn cũng không tệ lắm, đương nhiên, cũng chỉ là ở trong phạm vị không sai, bởi vì lúc này bất luận ông có lấy lòng cỡ nào, thì chỉ cần Mặc Ngôn nghĩ tới Bạch Liên, đã rất khó cảm thấy thân thiết với cha y.
Mặc Ngôn nhìn Bạch Kim Âu hành lễ: “Không sao, ta không sao cả.”
Hồng Thông Thiên liền mượn cơ hội này khen y là một sư đệ đạo tâm vững chắc cỡ nào, bản thân lão đã dạy dỗ y không dễ dàng cỡ nào, nghe thế Mặc Ngôn đã thấy cả người không thoải mái, không lý do nhớ tới câu nói kia của Thương Minh —— nếu ngươi chán ghét bọn họ, còn tìm sự không thoải mái cho mình làm gì, sao cứ phải để ý tới hai cha con kia?
Mặc Ngôn quyết định vào lúc này tiếp thu ý kiến của Thương Minh, cho nên y thay đổi một số việc, một —— đối với chuyện sắp xảy ra mà nói, là một việc vô cùng có lợi.
Sau khi đứng lại, Mặc Ngôn nhìn quanh phòng khách, tất cả mọi người ở Tiên giới rất cho Hiên Viên đế mặt mũi, hầu như đều đến đủ; Bạch Liên mang theo Hồng Nho Văn đi tới chỗ ông ngoại Kim lão gia tử nhận thân; Thanh Vân môn chỉ tới một đệ tử đời hai bình thường cùng một đám môn nhân, lý do là vì Kiếm Tiên vân du không biết tung tích, Thanh Vân lão tổ bế quan không đi ra được, cho nên đành phải xin Hiên Viên đế thứ lỗi ; còn Kỳ Phong Thành, vẫn chưa xuất hiện.
Chờ cho tiếng pháo mừng vang lên, đại hôn điển lễ sắp bắt đầu, ánh mắt Mặc Ngôn, vẫn rơi xuống trên người Hồng Nho Văn.
Không vì cái gì khác, chỉ vì —— chỗ Hồng Nho Văn ngồi, sẽ là một vị trí rất xui xẻo.
Mặc Ngôn lại nhớ được rõ ràng như thế, đó vì —— kiếp trước, y đã ngồi ở chỗ đó.