Ba ngày qua, Mặc Ngôn không hề nhúc nhích bảo vệ quan tài phụ thân, đệ tử Côn Sơn thấy ngạc nhiên đều muốn tới thăm, nhưng tất cả lại bị Hồng Thông Thiên ngăn cản.
Hồng Thông Thiên đi vào thăm nom Mặc Ngôn một lần, muốn nhìn sơ qua đứa bé nọ thế nào.
Lão nhìn thấy, là hình ảnh một cô nhi gắt gao bảo vệ thi thể phụ thân không chịu buông tay.
Sau ba ngày, mặt trời bay lên từ phía Đông, nhiệt độ cũng từ đó làm tan sạch đám sương trắng phủ quanh Côn Sơn.
Nhạc Phong mang theo bốn tên đệ tử, đi vào thỉnh cầu đưa thi thể Mặc Thăng Tà tới Tử Vi điện Côn Sơn.
Tử Vi điện xây ở ngọn núi cao nhất trong Côn Sơn, là vị trí Côn Sơn tụ hội, quanh năm đóng cửa, chỉ tới khi gặp phải ngày lễ trọng đại mới được quét dọn sạch sẽ, rồi mới mở cửa.
Mặc Ngôn đi theo phía sau Nhạc Phong, trèo lên từng thềm đá theo sơn đạo, xung quanh hai bên đường là kỳ hoa dị mộc, các đệ tử Côn Sơn đang đón khách, còn chưa kể tới các thứ thượng phẩm tiên gia trưng bày.
Nhóm người đi tầm nửa canh giờ mới đến Tử Vi điện, đại điện cao phải hơn trăm trượng, quảng trường trước điện có thể chứa được vạn người, khói đã sớm bay ra từ lư hương trước điện, mùi thơm dịu mát bao phủ toàn bộ quảng trường.
Đệ tử Côn Sơn giơ lá cờ đứng ở bốn phía, nữ đệ tử thì có nhiệm vụ đón khách, đưa khách mời dẫn tới chỗ ngồi đã định sẵn, tất cả đều ngay ngắn theo trình tự.
Trước điện giữa quảng trường, có một đài cao mới được dựng lên tạm thời, bốn con Thanh điểu ngậm lấy lụa che ngũ sắc, lơ lửng ở giữa không trung, khiến đài cao sáng chói vạn phần.
Hồng Thông Thiên đứng trước đài cao, hành lễ với đám người tới tham dự lễ tang, con trai của lão Hồng Nho Văn đi theo bên cạnh, cũng nhân cơ hội này tiếp xúc chưởng môn các đại môn phái Tiên giới Trung thổ, cùng một ít tán tiên có thực lực.
Thời điểm Nhạc Phong đưa quan tài đi tới trước điện quảng trường thì, tất cả mọi người đều nhao nhao đứng dậy liếc mắt nhìn, số đông người ở đây đều đã từng nghe qua đại danh Mặc Thăng Tà, lại không có cơ hội gặp qua hắn, lúc này tuy là Mặc Thăng Tà đã chết, nhưng nếu có thể nhìn thấy thi thể của hắn, cũng coi như không uổng một chuyến tới Côn Sơn.
Đợi tới khi Nhạc Phong đưa quan tài Mặc Thăng Tà đặt trên đài cao, Thải phượng giữa không trung kéo theo cái đuôi thật dài bay qua, sau đó là ba tiếng pháo vang lên, Hồng Thông Thiên mới chính thức lên đài, chắp tay hành lễ với mọi người, miệng cười đầy mặt, mở miệng nói: “Chư vị tiên hữu, hôm nay là lễ tang tu sĩ Mặc tiên trưởng, cảm tạ chư vị tiên hữu đã đến, Mặc tiên trưởng trên trời có linh thiêng, nhìn thấy hình ảnh này, cũng sẽ an tâm.”
Từ khi Hồng Thông Thiên nói chuyện, phía dưới đã ít không người xì xào bàn tán, đều đang chú ý nghe lão nói cái gì.
Mặc Ngôn vẫn mặc tử bào, nổi bật ở giữa đông đảo đệ tử Côn Sơn. Y khoanh tay đứng ở bên cạnh quan tài phụ thân, đem toàn bộ hình ảnh trước điện quảng trường thu vào đáy mắt.
Người tới tham dự, giống hệt với dự liệu của y, nên tới, tất cả đều tới; mà không nên tới, nửa tên cũng không.
Mặc Ngôn ở trong lòng vạch ngón tay, âm thầm đếm những người có mặt hôm nay.
Ở vị trí tốt nhất trên quảng trường, tất nhiên là các nhân vật quan trọng trong tiên gia Trung thổ.
Ở giữa đứng đầu chính là tiên viên Kim lão gia tử, tiên viên nắm giữ linh khí thiên địa, vô số đan dược tiên thảo, đây cũng là bình thường. Mấu chốt nhất chính là, Kim gia giỏi về hạ cổ, giải độc, trị liệu thương tổn, bất kể là tán tiên, hay các đại môn phái, gặp chuyện đều phải nhờ tới nhà lão. Mà thời điểm Kim lão gia tử tu tiên cũng muộn, đạt đến trình độ giữ được dung nhan, thì đã thành dáng vẻ ông già.
Những người tới đây, tuy có rất nhiều người tuổi lớn hơn so với lão, nhìn vào lại trẻ hơn lão, lâu dần, bất kể là tuổi nhỏ hơn hay lớn hơn lão, đều gọi lão là Kim lão gia tử.
Kim lão gia tử Kim gia một trong tứ đại môn phái, ngồi ở vị trí chủ vị, hai mắt híp thành một cái khe, trong tay còn cầm hai viên ngọc đảo quanh chơi đùa giống như phàm nhân.
Ngôi ngay bên tay trái Kim lão gia tử chính là chủ nhân Thanh Vân môn ở phía Đông.
Thanh Vân môn hiện tại do hai tên sư huynh đệ làm chủ, sư huynh Nhâm Tiêu Diêu nhân xưng Kiếm Tiên, làm người phóng khoáng tiêu sái, hành tung bất định.
Sư đệ Thanh Vân lão tổ, tu vi tiên pháp đều kém hơn Kiếm Tiên một tầng, lòng nhiệt tình tục vụ, quanh năm ở bên trong Thanh Vân môn chưởng quản giáo vụ.
Hồng Nho Văn phát thiệp mời lần này, vừa vặn gặp phải kiếm tiên Nhâm Tiêu Diêu ở phụ cận Côn Sơn, cho nên hắn liền đại biểu Thanh Vân môn đến dự. Mà lúc này Nhâm Tiêu Diêu đang cầm phi kiếm của hắn gãy hồ lô bên hông, có vẻ mất tập trung.
Trong lòng Mặc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, vô cùng may mắn lần này Thanh Vân lão tổ không tới, không thì...
Kiếp trước, điều làm Mặc Ngôn không thể tiêu tan chính là chuyện con y còn chưa xuất thế bị Thanh Vân lão tổ nuốt ăn.
Vừa nghĩ tới chuyện này, Mặc Ngôn hoàn toàn không thể khống chế vẻ mặt của mình, y thực sự lo lắng, nếu như gặp phải Thanh Vân lão tổ, không biết bản thân có thể khống chế được sự cừu hận trong ánh mắt toát ra hay không, vì điều này sẽ gây phiền phức cho y.
Y vốn tính toán khi thấy Thanh Vân lão tổ sẽ không nhìn lão, mà bây giờ, người Thanh Vân môn đến chính là sư huynh Nhâm Tiêu Diêu, cũng bớt cho Mặc Ngôn ra nhiều công phu.
Còn ngồi ở bên tay phải Kim gia lão gia tử, là một người Mặc Ngôn chưa từng gặp qua, người đó mặc một bộ áo giáp võ tướng, khí thế uy vũ, phảng phất giống như một Đại Tướng thế gian. Cũng không cần bất luận kẻ nào nói, Mặc Ngôn cũng nhìn ra người kia chính là ** phàm thai, tu vi tiên pháp chỉ sợ kém vô cùng. Một người như vậy, tại sao lại được ngồi cùng Thanh Vân kiếm tiên, Kim gia lão gia tử?
Mặc Ngôn lại nhìn thị vệ phía sau võ tướng, khi thấy phù văn trên khôi giáp bọn họ thì mới hiểu rõ.
Tên Đại Tướng cùng thị vệ kia, trên khôi giáp đều có phù văn hình Hổ Bí thú, binh khí trên người là được chế tạo, không phải ai khác, chính là đế vương Bắc Quốc, gia thần Hiên Viên Nghĩa.
Phương Bắc có gia tộc Hiên Viên, vừa là tu sĩ Tiên giới, vừa là đế vương nhân gian, Hiên Viên đế quốc có diện tích rộng nhất trong toàn bộ Trung thổ đại lục, nắm giữ nhân khẩu cũng nhiều nhất, không những vậy, quanh năm còn giao chiến với man tộc ở phương Bắc, ngoài ra còn có một đội Thiết Quân ở thế gian hộ trấn.
Người họ Hiên Viên không chịu bỏ qua xa hoa trần thế cùng quyền thế, cho nên có rất ít người tu luyện đạt tới trường sinh bất lão, nên chỉ thêm được hai, ba trăm năm tuổi thọ so với phàm nhân mà thôi.
Lúc đầu, họ Hiên Viên chỉ mới vị tôn phàm trần, trong tiên gia không có xếp hạng không có tên gọi, nhưng 300 năm trước, Hiên Viên gia sinh ra một kỳ tài Hiên Viên Nghĩa, không những có cách trị quốc, mà còn có thiên phú rất tốt, tu luyện tiên pháp cũng tiến triển cực nhanh, nên mới ở trong Tiên giới chiếm cứ một chỗ đứng quan trọng.
Mặc Ngôn chưa từng gặp qua Hiên Viên Nghĩa, nhưng do kiếp trước từng tham dự một lần đại hội Tiên giới, y mới nhận ra được cờ hiệu Hiên Viên quốc.
Nhớ tới đại hội tiên gia kiếp trước, Hiên Viên Nghĩa cũng vì tục vụ quấn quanh người không thoát thân được, nên phái Tể Tướng bổn quốc tới tham gia. Xem ra lần này, cũng như vậy.
Vị Đại Tướng kia uy phong lẫm lẫm, phỏng chừng là ái tướng dưới trướng Hiên Viên Nghĩa, có lẽ nhận được thiệp mời vừa lúc ở phụ cận Côn Sơn, cho nên mới phái hắn đến đây.
Ánh mắt Mặc Ngôn đảo qua từng người dưới đài, còn có tam tiên ở tận Bồng Lai biên cảnh Đông Hải, phu thê Lăng Vân Phong song tu, Đại mạc phía Tây, Trảm Nguyệt Tứ huynh đệ từng là hàng xóm Lạc Nhật Nhai, không nặng cũng không nhẹ. Ở tất cả trong đám tán tiên, nếu nói là người có công phu cao nhất, có thể sánh vai tứ đại phái Kim gia, Thanh Vân môn, Côn Sơn, Hiên Viên đế quốc, chỉ có hai người.
Một là Mặc Thăng Tà đã chết, còn lại là, cũng ở trên biển Trung thổ, Kỳ Phong Thành thành chủ Uông Kỳ Phong.
Mặc Ngôn trước chưa từng gặp Uông Kỳ Phong, kiếp trước mới chỉ nghe nói, mà khi y gộp cả hai kiếp lại suy nghĩ nát óc, cũng vạn vạn không ngờ tới, Uông Kỳ Phong lại có vô số liên quan tới Ma giới, lại còn thẳng thắn xưng hô Thương Minh là chủ nhân.
Cũng không trách Uông Kỳ Phong lại ít cùng những môn phái Trung thổ khác lui tới, phỏng chừng là sợ bị vạch trần thân phận, có cớ cho người khác thảo phạt.
Mặc Ngôn yên lặng nghĩ trong lòng, y nhìn lướt qua phía dưới, đúng như dự đoán, không nhìn thấy bóng người Uông Kỳ Phong, thậm chí ngay cả người Kỳ Phong Thành cũng không thấy nửa bóng.
Ngay trong lúc Mặc Ngôn quan sát đông đảo tiên nhân tới tham dự, Hồng Thông Thiên cũng nhìn quan tài Mặc Thăng Tà, ở trước mặt mọi người cảm khái vạn phần.
Hồng Thông Thiên xoa nhẹ quan tài Mặc Thăng Tà, dường như muốn than thở khóc lóc: “Thường nói Thái thượng chi vong tình, chúng ta là người tu đạo, vốn không nên có tình cảm phàm trần. Nhưng… Nhưng Hồng mỗ thực sự là bất đắc dĩ…”
“Năm đó Hồng mỗ chỉ là một tên bán hàng rong phàm trần, trên có quan lại bức bách, dưới có giặc cướp thổ phỉ quấy rầy. Sống trong cảnh áo rách quần manh, bụng ăn không no, nhớ tới năm ấy, ta mang theo hàng hóa, đi ở trong tuyết lạnh, cũng đã đói bụng ba ngày ba đêm, thời điểm sắp chết, thì gặp phải Mặc tiên trưởng thần tiên. Là hắn cho ta một miếng cơm ăn, cho ta họ tên, lại chỉ điểm cho ta đi bái sư học nghệ, mới từ đó bước vào con đường tu tiên.”
“Thiên hạ chi ân, ân sư to lớn nhất, tiếc rằng ân sư đã đi về cõi tiên, cũng chỉ còn lại Mặc tiên trưởng. Nếu ngày đó hắn không chỉ điểm cho ta, ta đã sớm chết đói, khổ cực vất vả, như phàm nhân giãy dụa, mấy chục năm tuổi thọ cũng chôn vùi theo, ở đâu có hôm nay? Nghĩ đến việc này, suốt đời khó quên. Mà lúc này lại nhìn thấy Mặc tiên trưởng cứ như vậy ra đi, thực sự là… Khiến cho ta không thể không thương cảm!”
Thanh âm Hồng Thông Thiên dần dần nghẹn ngào, lão giơ tay áo lên, lau lau khóe mắt, nhưng khóe mắt lại khô khốc, không có nửa phần nước mắt, cho đó là đạo tâm vững chắc, không bị phàm tình quấy rầy.
“100 năm trước, ta tu tập tiên pháp có chút thành tựu, phụng theo sư mệnh ra biển, gặp phải Cự Long tập kích, tất cả sư huynh đệ đều chết chôn trong bụng Cự Long, mà ta phúc lớn mạng lớn, gặp được Mặc tiên trưởng, cứu ta một mạng không nói, lại còn chỉ cho ta ba ngày đạo pháp. Mặc tiên trưởng đạo pháp thâm hậu cỡ nào? Ta vốn là tiểu bối vô danh tầm thường trong Côn Sơn, tiên pháp bình thường, nếu như không có Mặc tiên trưởng chỉ điểm, chỉ sợ cả đời ta, cũng không có nửa điểm tiến bộ, càng không nói tới được ân sư ưu ái, truyền thụ y bát, chấp chưởng Côn Sơn. Mặc tiên trưởng quả thật như phụ mẫu tái sinh Hồng mỗ, ơn này Hồng ngày đêm không quên, muốn báo đáp, nhưng Mặc tiên trưởng là người đỉnh cấp trên mọi mặt, căn bản không cần kẻ tầm thường như ta giúp đỡ… Mãi đến tận ba tháng trước, nhận được thư Mặc ân công gửi tới, mới biết được… Lại là tin dữ!”
“Không nói việc ân công đem con trai độc nhất giao cho ta nuôi nấng, nếu hắn không nói, Hồng mỗ cũng quyết không dám quên đại ân này! Hồng mỗ mệnh cho khuyển tử Nho Văn đi tới Lạc Nhật Nhai, đưa ân công cùng ấu tử Mặc Ngôn về Côn Sơn, định ra ngày tốt an táng ân công, nuôi nấng ấu tử!” Nói tới chỗ này, Hồng Thông Thiên quay đầu, nhìn về phía Mặc Ngôn, thanh âm có vẻ từ ái: “Ngôn nhi, phụ thân con không còn, sau này ta chính là phụ thân con! Ngày hôm nay, trước mặt các vị tiên gia đạo trưởng, thu con làm nghĩa tử, nhất định sẽ giáo dục cho con thành tài. Chư vị vừa vặn làm chứng, ngay ở trước thi thể Mặc tiên trưởng, làm đại lễ thu dưỡng con!”
Hồng Thông Thiên nói xong, tự hiểu tự nghĩ, nghĩ rằng Mặc Ngôn nhất định sẽ cảm ân đái đức với lão, người bên ngoài cũng không nói được gì.
Đã là nghĩa tử, với tài bảo Lạc Nhật nhai tài bảo, nên do lão nắm, nếu không là lão, thì giữa cha con còn khách khí làm gì?
Nghĩ đến chỉ cần lừa đứa bé mới mười tuổi này, trong tương lai những thứ bảo vật trong Lạc Nhật nhai còn chưa thu hết sẽ là của lão, nụ cười Hồng Thông Thiên ngày càng thêm ôn hòa, tràn đầy ái tâm.
Mặc Ngôn vạn vạn không ngờ tới lại sẽ biến chuyển thành thế này.
Kiếp trước, y còn chưa đến Côn Sơn, đã cùng Hồng Nho Văn định tốt hôn ước, mà hôn ước kiếp này không có, lại nhảy ra “Nghĩa phụ”!
Y hướng về Hồng Thông Thiên cúi người thật sâu: “Hồng thế bá thứ tội, tiểu tử không dám nhận.”