Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn

Chương 19

Tần Thiệu bị nghẹn, ho khan:”Đoàn Tình, vừa hồi nãy tôi mới nghe Ngữ Đường nói về chuyện của cậu. Cái kia, Ấu Đường,”

Tần Thiệu nói một câu mới phát hiện chính mình xưng hô không đúng, kêu tên Đoàn Tình nghe xa lạ, trong khi hắn kêu Đoàn Huyên vô cùng thân thiết. Tần Thiệu không được tự nhiên, bên kia Đoàn Tình lại không hề phản ứng, Tần Thiệu đành phải tiếp tục nói:”Cậu muốn trọ ở trường sao?”

Đoàn Tình cười lạnh:”Có liên quan gì tới anh đâu?” Tần Thiệu tự khuyên chính mình không được hấp tấp, phải làm cho cậu ta thấy vui vẻ. Tần Thiệu cắn răng cười:”Tôi có một căn nhà, để tôi đi nói với Đoàn lão gia, cho cậu ở được không?”

Đoàn Tình trầm mặc. Tần Thiệu biết cậu đang, tiếp tục nói:”Ấu Đường,chúng ta không thể ở ký túc xá. Nếu muốn ở đó, thì không bằng dọn ra ngoài ở, cậu nghĩ xem đúng không.” Đoàn Tình cắn răng, cậu muốn đúng như thế, vì cậu nghĩ ba mình có thể nhượng bộ. May là cậu chưa nói với ba mình muốn ra nước ngoài du học, chỉ là vừa mới nói muốn trọ ở trường liền kích động như vậy, Đoàn Tĩnh Viễn đúng là quản cậu vô cùng nghiêm!


Tần Thiệu ho khan:”Ấu Đường, cậu có đang nghe không vậy?” Lần đầu tiên, Tần đại thiếu ăn nói khép nép. Đoàn Tình hừ một tiếng, Tần đại thiếu cảm động đến rơi nước mắt:”Cậu đồng ý một cái thì tôi sẽ nói cho Đoàn lão gia.”

Đoàn Tình không đáp lời, Tần Thiệu tiếp tục hạ giọng:”Cậu yên tâm, tôi sẽ không cho ông biết, cậu phải tin tôi.” Tần Thiệu thanh âm thấp xuống một nửa:”Tôi biết cậu hận tôi. Tôi biết cậu cũng không muốn nghe, nhưng là lần này lời tôi nói là thật sự. Cậu không muốn ai biết, tôi cũng không muốn. Cho nên, chúng ta sẽ giữ bí mật, tôi sẽ cố gắng chăm sóc cho cậu cho đến khi đứa bé này được sinh ra.” Tần Thiệu khụ một tiếng:”Dĩ nhiên là tôi đang nói nếu hài tử có thể sinh ra được Tần Thiệu trong lòng bất an, hài tử này mệnh đồ nhấp nhô, Đoàn Tình không biết có thể sinh hạ hay không, không biết nếu sinh hài tử ra cậu có sống được không.

Tần Thiệu đang xem văn kiện một phần Tần thị tập đoàn và hiệp nghị chuyển nhượng công ty cổ phần thở dài tiếp tục nói:”Ấu Đường. Không cần biết hài tử này có được sinh ra hay không, tôi thực lòng xin lỗi cậu. Tôi biết nói mấy lời này không có ý nghĩa gì. Cho nên, tôi đưa cho cậu 10% cổ phần của công ty Tần gia.” Tần Thiệu nghe không thấy thanh âm Đoàn Tình, cậu cũng không có tiếng động gì để cho biết là cậu có nghe hay không, có tin hay không lời hắn nói, Tần Thiệu chỉ là tiếp tục giải thích:”10% này là của tôi, cùng Tần Gia Lạc không có bất cứ quan hệ nào, là cổ phần của mẹ tôi, sang tên cho tôi, mên thuộc về tôi. Không tồn tại người thứ ba, không có bất cứ mượn nợ nào, chưa đề cập bất cứ tranh luận cùng tố tụng. Cho nên cậu yên tâm, tôi nói chuyện luôn giữ lời. Nếu cậu có thời gian, tôi đem văn kiện chuyển nhượng sang cho cậu.” Tần Thiệu nghe thanh âm Đoàn Tình nhẹ nhàng nói:”Ừ.” Liền một chữ, sau đó là thanh âm treo máy.

Tần Thiệu tay cầm điện thoại cười khổ, tên hỗn đản này quả nhiên là kẻ ngớ ngẩn, 10% cổ phần Tần thị chỉ nói đúng một chữ: Ừ, cũng không biết có ý tứ gì. Là đồng ý để hắn giúp cậu đổi chỗ ở, hay đồng ý việc chuyển giao a! Tần Thiệu hận cắn răng, coi như là vì con mình! Tần Thiệu buông điện thoại, đem văn kiện sửa sang lại đặt ở túi hồ sơ, dọn dẹp phòng một chút, đem mấy cuốn sách đặt vào giá, những thứ này về sau cũng không sử dụng nữa. Tần Thiệu sờ có chút lưu luyến, hắn tuy rằng là tốt nghiệp hệ tài chính, nhưng là lại thích chứng khoán. Hắn không phải là vì cổ phiếu của mình, tiền khái niệm đối với hắn mà nói chỉ là thứ lưu động, chỉ là một khúc chiết biến hóa. Hắn sinh ra đã có cuộc sống xa hoa, sớm đã đã không có khái niệm tiền. Chơi chứng khoán chính la vì hắn muốn trong sự bất cân bằng tìm ra cân bằng, theo đỉnh đến xuống vực sâu, rồi từ vực sâu đến trắng tay, trong thị trường biến đổi khó lường tìm ra vị trí cho riêng mình, là thực lực của chính mình, thua lại tiếp tục tái chiến.


Hẳn là may mắn hắn sinh ra tại gia đình giàu có, sự cám dỗ trong thị trường chứng khoán đối với hắn không quan trọng, một chút dụ hoặc kia không đả động được hắn, hắn gần như là lạnh lùng nhìn hướng đi thị trường, không hề thấy gì, chỉ hờ hững. Nhờ đó ngăn cản được rất nhiều cám dỗ của thị trường. Cho nên hắn thua cũng không nhiều. Đoàn Huyên cũng thích hợp để chơi, y có một tâm hồn thanh tĩnh, mấy năm nay ốm đau tôi luyện như vậy vẫn giữ cái tâm như vậy, đây chính là phẩm chất cần có của một người chơi chứng khoán. Chỉ là, đáng tiếc, rất đáng tiếc, thân thể y không cho phép. Y có đôi khi cười hỏi hắn:”Thì ra cậu thích cái này, bất quá nó có thể khống chế được tất cả cảm giác. Nếu như vậy không bằng cậu đi giúp Tần lão gia đi.”

Tần Thiệu không trả lời, có đôi khi cũng hiểu được, nhưng tại sao không muốn đi? Chỉ là bởi vì không muốn nhìn thấy ba mình sao? Vẫn là không muốn nhìn thấy ông ban ngày cùng nữ nhân khác cùng một chỗ. Về nhà sau còn có thể đủ tao nhã, còn có thể đủ tương kính như chưa có việc gì!Ông diễn trọn được vai cha hiền nhưng rất tiếc hắn lại không làm được con ngoan. Là hắn không đủ lòng dạ để tiếp thu. Vì thế mấy năm nay, quan hệ cha con giữa hai cha con hoàn toàn cứng ngắt.

Tần Thiệu thở dài, không thể tưởng được chính mình như vậy liền tiếp nhận hiện thực, nhanh như vậy liền đồng ý tiến vào Tần thị. Tần Gia Lạc cao hứng không phải ngụy trang, Tần Thiệu trong lòng âm thầmlầm bầm, hắn đi là vì con hắn Vì hắn muốn bảo vệ 10% cho con hắn! Đoàn Tình! chỉ mong cậu ta sinh con trai! Nếu là con gái hắn cũng nhận! Nếu con gái, nhất định giống Đoàn Tình, vô cùng xinh đẹp, cũng nhất định là cô công chúa kiêu ngạo! ân, kiêu ngạo có thể, chỉ cần đừng giống tên kia là được! Tần Thiệu dọn xong thì thả mình xuống giường, nhắm mắt lại, hắn thật sự rất nhiều đêm không ngủ được một giấc ngon, là từ khi biết trong bụng Đoàn Tình có bom hẹn giờ, hắn liền ngủ không được, bom hẹn giờ này không biết khi nào sẽ nổ đây. Đến thời điểm đó mọi người sẽ phát hiện. Hắn chắc chắn sẽ bị tan xương nát thịt! Đoàn Tình nhất định sẽ không để hắn sống tốt! Tần Thiệu trong mộngnói nhảm, hắn khống chế hết thảy, duy nhất không khống chế được Đoàn Tình, Đoàn Tìnhôm bụng cười hét to, anh tới đây, tôi sẽ nhảy xuống! Tôi sẽ khiến anh không thể anh chết, cả hai không thể siêu thoát! Tần Thiệu bật dậy, mắng một tiếng! thật đúng là bom hẹn giờ! Tần Thiệu kéo chăn qua đầu tiếp tục ngủ.

Tần Thiệu nhậm chức, Tần Gia Lạc thật cao hứng, nghe nói là Đoàn Tĩnh Viễn thuyết phục, thật cao hứng, mời bọn họ ăn cơm. Đoàn gia cũng thật cao hứng, hai nhà lâu rồi chưa có ngồi cùng bàn chuyện trò. Vì thế do nữ chủ nhân hai nhà đặt tiệc rượu, đặt một bàn, vì nhà hai người không nhiều, thêm Đoàn Tình cùng Tần Diệp Hoa tổng cộng mới tám. Hai nhà đều là thân thích, rất quen thuộc, cho nên bữa cơm này cũng thực hiền hoà. Đoàn Tình cùng Đoàn Huyên ngồi chung một chỗ, hai anhem mặc đồ giống nhau, vẫn là áo sơ mi trắng quần dài, chỉ là hình thứcgiờ trang nghiêm hơn chút. Bộ đồ mặc trên người Đoàn Huyên rất thích hợp, khí chất thanh lãnh. Quần áo này vừa thấy chính là Đoàn phu nhân mua, một lần mua hai bộ. Như vậy xem ra mẹ kế cũng không đối xử tệ bạc, cho nên Đoàn Tĩnh Viễn vẫn đối đãi với Đoàn phu nhân rất tốt, so với Tần gia phu thê, hai vợ chồng này rõ ràng tốt hơn nhiều.

Tần Thiệu vẫn là ngồi xuống bên cạnh Đoàn Huyên, thói quen, không đổi được. Mỗi lần như vậy sẽ thay y gắp đồ ăn. Thói quen này cũng không có gì, vài người trong bàn ăn nhìn thì bật cười, Tần phu nhân cười mắng:”Đứa nhỏ này ân cần ghê! Chắc chắn là làm phiền Đoàn gia nhiều lắm đây!” Đoàn phu nhân cũng cười:”Chị, còn không bằng đem nó cho nhà em đi, để em nuôi dưỡng.” Trên bàn mọi người đều nở nụ cười. Đoàn Tình cười cười có lệ, hôm nay rất náo nhiệt, cậu cũng không muốn làm cho mọi người ngột ngạt. Ba mẹ Đoàn gia cùng ba mẹ Tần gia một bàn hàn huyên về chuyện mấy đứa nhỏ, còn lại bốn người cùng trò chuyện với nhau.


Tần Diệp Hoa thích Đoàn Huyên, hàm súc mà hào phóng. Thế nhưng khó có dịp nói chuyện, nên nàng nói cho mọi người nghe chuyện đi chơi vào dịp nghỉ hè, mấy ngày hôm trước cùng bạn đi Lệ Giang một chuyến, ân, Lệ Giang rất xinh đẹp, cổ thành lịch sử dài lâu, cổ phác như họa, kiêm có thủy hương chi dung, sơn thành chi mạo, trong thành có thủy, trong núi có thành, thành sơn tướng dung. Diệp Hoa tính tình đặc biệt ôn hòa, mấy phẩm chất của tiểu thư khuê các đều có đủ. Nói lời nói ôn hòa có trật tự, ngay cả Đoàn Huyên cũng cười cảm thán:”Tốt như vậy sao. Thật muốn đi a.”

Tần Diệp Hoa thích ôn hòa không nhu nhược, nhìn ánh mắt y thực kiên định,:”Em cũng nghĩ là anh Ngữ Đường thích.”

Đoàn Huyên có chút tiếc nuối nở nụ cười:”Về sau nếu có cơ hội nhất định đi.” Tần Diệp Hoa cũng nở nụ cười:”Ân, nếu là có cơ hội, em nhất định dẫn Ngữ Đường đi khắp Lệ Giang.” Đoàn Huyên chỉ là cười cười, ân cần, lại không có đáp lại, thân thể y kém như vậy không đáng được một người tốt như nàng thích.

Đoàn Tình cúi đầu nghe, lỗ tai theo bản năng nghe. Không phải lần đầu tiên nghe được Tần Diệp Hoa uyển chuyển kể ra, nhưng là mỗi một lần nghe được trong lòng vẫn là khó chịu, thích một người thế nhưng khống chế không được, càng là không muốn nghĩ đến, nàng ở trong lòng người khác cắm rễ. Đã nghĩ giờ phút này, cậu không nghe nàng nói cái gì, lời của nàng chỉ bay qua lỗ tai rồi đi mất:”Lệ Giang nổi tiếng là chùa miếu, văn phong tự, phúc quốc tự…… Ân, Ngữ Đường, em giúp anh cầu một chuỗi phật châu, là thỉnh Vô Trần Đại Sư. Ân, em phù hộ cho anh Ngữ Đường thân thể khỏe mạnh trưởng mệnh trăm tuổi. Ân, còn có Ấu Đường a.”


Đoàn Tình lập tức nâng đầu:”Tớ?” Tần Diệp Hoa cười nói, đem một chuỗi xích hồng phật châu đưa tới, Đoàn Tình có chút ngẩn ra vươn tay,108 khỏa châu tử, trong suốt. Tại ngọn đèn sáng nhu hòa ôn nhuận. Tần Diệp Hoa đứng lên thay cậu quấn 3 vòng, phật châu đỏ au tôn lên màu da, nhìn rất đẹp, Tần Diệp Hoa cười nói:”Ân,108 khỏa châu tử, là một luân hồi Phật giáo, tớ cầu cho 108 hạt châu an2y sẽ đánh đuổi mọi xui xẻo, mọi ngày đều được khoái hoạt”

Đoàn Tình kinh ngạc nhìn nàng, Tần Diệp Hoa không có thấy ánh mắt cậu,cầm tay nhìn trái nhìn phải:”Tớ thấy cậu mang màu hồng rất đẹp mắt. Thế nào, tớ chọn không sai phải không?!” Đoàn Tình nhìn tay mình cúi đầu cười cười:”Rấtđẹp, cám ơn cậu.”

Cậu không nghĩ có một ngày còn có thể nhận được lễ vật của nàng, chính mình đối với nàng có rất nhiều tâm tư. Tần Thiệu theo bản năng nhìn cậu một cái, cậu đang cúi đầu nên không nhìn thấy gì, chỉ là thật đôi lông mi dài, như hồ điệp. Tần Diệp Hoa nở nụ cười:”C3m ơn gì, cái này có là gì. Cậu đã tặng tớ rất nhiềui!”

Đoàn Huyên ở bên cạnh cũng cười:”Ân quả thật rất đẹp.” Đoàn Tình nhìn thoáng qua, Tần Diệp Hoa giải thích:”Ngữ Đường ca là Tử đàn mộc. Ân, tương đối ổn trọng. Ân Tử đàn mộc cùng ngọc giống nhau cũng phù hộ thân thể khỏe mạnh.” Đoàn Huyên cười cảm ơn nàng:”Cám ơn em, Diệp Hoa.” Mọi người cứ cảm ơn qua lại, Tần Thiệu ghen tị:”Hảo a, Diệp Hoa, em cho họ đều có lai lịch, đưa cho anh chuổi đầu lâu!” Tần Thiệu vừa nói vừa lắc chuỗi trên tay:”Em xem, anh không dám đeo, sợ mọi người chê cười đây”

Tần Diệp Hoa nở nụ cười:”Em đâu nào biết anh hai đổi tính, hè này lại đi làm.”


Tần Thiệu cắt thanh:”Bất công!” Giờ phút này cũng không biết trong lòng cótư vị gì, hai anh em thích cùng một người, thật khó có thể nghiêm minh. Bọn họ giờ đây còn nói nói cười cười rất vui vẻ.