Đoàn Tình ôm sách ra thì nhìn thấy Nguyên Dịch đang đợi, thấy cậu liền đi ra nghênh đón:”Đây này, lần này cậu tìm nhanh quá. Đủ không?” Đoàn Tình từ trong tay đưa cho y một ít:”Ừ, chúng ta đều chọn sách giống nhau, cậu lấy trước một nửa, xem xong đưa cho tớ, hai ta trao đổi.”
Nguyên Dịch gật đầu:”Ân, hảo. Dù sao lần nay tớ với cậu cũng vẽ chung mà.”
Đoàn Tình cùng y ngồi ở phía sau, hướng về phía trước lái xe nói với Lão Trần:”Trần Bá, chúng ta đi thôi, bác chở cậu ấy về nhà trước đi.”
Trần Bá nở nụ cười:”Được.” Nguyên Dịch cười cùng cậu nói lời cảm tạ:”Cám ơn bác Trần Bá.” Trần Bá cười hiền hậu:”Ha ha, không cần khách khí.”
Trần Bá vừa lái xe vừa nhìn hai người, không khí trong xe rất hài hòa, Nguyên thiếu gia có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhị thiếu gia nhà mình cũng thể. Nhị thiếu đối với người khác xa lạ nhưng với y lại là bạn tốt, hai huynh đệ ngồi cùng nhau cảm thấy hài hòa. Ngay cả Trần Bá không thừa nhận cũng không thể không cảm khái đôi chút!
Nghỉ hè đến, Đoàn Huyên cũng rảnh rỗi. Thời gian y ở nhà ngây ngốc so với đến trường học còn nhiều hơn, cho nên này nghỉ hè cùng ngày thường không sai biệt lắm. Y được nghiêm khắc yêu cầu nghỉ ngơi, uống thuốc đúng thời gian, cho dù là lùi lại một khắc cũng đều không được. Cho nên Đoàn Huyên là thực ngóng trông tới kì nghỉ, bởi vì nghỉ, Ấu Đường liền trở lại, có thời gian cùng nhau chơi đùa. Lão Đoàn thích đem hai người đi đây đó, cường thân kiện thể.
Tỷ như hiện tại, buổi sáng 6 giờ, dương quang còn chưa chiếu sáng, dưới cây đại hải đường, hai anh em cùng nhau đánh Thái Cực. Đoàn Huyên luyện Thái Cực được 10 năm, từ lúc Mỗ thánh tăng nói qua luyện Thái Cực đối với thân thể y hảo, có thể trưởng mệnh trăm tuổi, sau đó Đoàn Huyên liền hơn mười năm luyện, kết hợp với tập thể dục trên đài mỗi ngày một lần. Luyện ra cái gì ngược lại là không biết, duy nhất có điểm ưu điểm chính là có thể sống.
Đoàn Tình mặt đầy không tình nguyện, cậu mới 19 tuổi, loại này đấu pháp thực quá chậm so TaeKwonDo, y đánh thực không kiên nhẫn, so sánh cũng không có chiêu trò gì. Đoàn Huyên một bộ dạng vân đạm phong khinh, mắt thấy liền muốn đắc đạo thành tiên, hóa phong mà đi. Đoàn Huyên luyện một động tác quay đầu liền thấy cậu xoát phê thủ đao, đem TaeKwonDo vào. Gương mặt hiện lên biểu tình lạnh lùng không kiên nhẫn, tự dưng cảm thấy thực khả ái, cùng cảm giác giận dỗi trước đây giống nhau. Đoàn Huyên nở nụ cười:”Ấu Đường, phải có kiên nhẫn.”
Đoàn Tình nhìn y một cái:”Anh có kiên nhẫn, em không có, không luyện nữa.” Nói thẳng ngồi xuống ghế trắng. Bưng lên ly nước uống một trận. Đoàn Huyên nhìn cậu cười cười, cũng không nói gì, chính mình luyện, y hiểu y có thể luyện vì y biết bản thân mình là con người vô vị. Đoàn Tình ngồi ở chỗ kia cùng một bức tranh giống nhau, hôm nay mặc chiếc áo Tshirt vàng nhạt còn in hoạt hình, ha ha, quần áo này phỏng chừng là Tiểu Hồng mua, phù hợp với tuổi của cậu, cùng chiếc quần trắng bình thường, ngồi ở dưới tàng cây hải đường rất hợp. Ân, Đoàn Huyên vừa nhìn vừa gật đầu, đợi lát nữa cho hắn tranh vẽ họa.
Đoàn Tình tuy không kiên nhẫn, nhưng là không có đi, ngồi ở chỗ kia xem Đoàn Huyên nghìn bài một điệu luyện tập. Đoàn Huyên luyện cùng Đại Sư giống nhau, xuyên cũng không xê xích nhiều. Chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, cái quần cũng màu trắng rộng thùng thình. Xoay người luyện tả một đao lại một đao đặc biệt khôi hài, giống mấy lão tóc trắng trong TV, ha ha, Đoàn Tình nhịn không được cười ra tiếng. Đoàn Huyên nhìn cậu:”Cười cái gì? Có gì vui lắm sao?”
Đoàn Tình cầm lấy giấy vẽ:”Anh tiếp tục đi, đợi vẽ xong anh sẽ biết haha”
Đoàn Huyên nhìn cậu khó được cao hứng cũng liền cho cậu họa, còn không có đánh xong, bên kia Đoàn Tình họa họa chính mình. Y tính tình nhẫn nại đem trọn vẹn Thái Cực đánh xong, quay ra nhìn cậu. Đoàn Huyên nhìn thoáng qua, lấy tay vỗ vai Đoàn Tình, lực đạo không lớn, Đoàn Tình liền tiếp tục cười, rất buồn cười gần đây cậu học kiến trúc xây dựng, đem quyền của Đoàn Huyên luyện tập biếm họa thành dưa hấu! Còn là liên hoàn vẽ, trọn vẹn động tác, bên trái một đao, bên phải một đao, một quả dưa hấu bị chẻ đôi! Đoàn Huyên nhìn một hồi cũng nhịn không được nở nụ cười, hai anh em cười nháo một đoàn.
Tần Thiệu đến liền thấy bọn họ hai người ngồi ở ghế trên hi nháo, Đoàn Huyên đặt tay lên vai Đoàn Tình, Đoàn Tình dựa trong lòng y, hai người cùng bưng một bảng vẻ chỉ chỏ thân mật, sau lưng là cây hải đường to lớn, [cành lá xum xuê, con cháu đầy đàn], nở rộ. Tần Thiệu không biết vì cái gì cảm giác giờ khắc này trong lòng có một chút thỏa mãn. Phảng phất chính mình là cái cây kia, dưới tán lá là anh em hai người. Hình ảnh như vậy khiến hắn cước bộ dừng lại.
Hai người cũng không biết hắn đến, Tần Thiệu đến Đoàn gia so với nhà mình còn quen thuộc hơn, đều không thông báo trước, cho nên anh em hai người như trước không hề thấy, tiếp tục nháo. Đoàn Huyên gần như là ôm Đoàn Tình. Cậu so với y gần từng chút một, vừa lúc tựa vào trong lòng y, khoảng cách gần thế này làm cho y thấy đau khổ. Lý trí nói cho hắn nên cách xa Đoàn Tình xa một chút, bọn họ là anh em, anh em tốt. Nhưng luyến tiếc, Đoàn Tình có bao nhiêu năm không cùng y thân cận? Bao nhiêu năm a, 5 năm. Chính là sau lần ném thuốc kia, cậu không bao giờ lại gần chính mình, liền cãi nhau đều không cùng chính mình cãi lại. Mấy năm nay, Ấu Đường dần trưởng thành, y cũng không thể đường đường chính chính ôm em mình như một đứa trẻ. Cậu không nguyện ý thân thiết cùng y, cũng không nguyện cùng ý khóc lớn giành đồ. Cậu không nháo, không còn hò hét với y, tự động vạch ra khoảng cách, ngày qua ngày càng lúc càng rời xa y. Khoảng thời gian 5 năm ấy, cuộc sống của Đoàn Huyên có chút tĩnh mịch.
Khó mà được Đoàn Tình ngoan như vậy. Đoàn Huyên liền theo cậu nắm lấy đôi tay đang cầm bút:”Em đó, vẽ cũng phải nhìn trọng tâm, phải vẽ như vậy. Em vừa rồi vẽ kết cấu chưa hợp lý. Thân thể xoay tròn kỳ thật trọng tâm là không có đổi, vẫn là lấy đùi phải làm trọng tâm, không phải lấy ôm dưa hấu làm mục đích, cho nên nơi này hẳn là vẽ như vậy.” Đoàn Huyên nắm tay cậu vẽ vài đường chỉnh sửa, thẳng tắp, sau đó xoay bút xoát xoát sửa vài nét, rất nhanh một nhân vật liền đi ra, vẫn là theo nét vẽ của cậu chẳng qua thêm chút, vậy mà càng khả ái thanh thoát, chuẩn xác tinh luyện.
Đoàn Tình nhìn cũng gật đầu:”Hình như là cái dạng này.”
Đoàn Huyên cười:”Em vẽ anh xem xem.” Y buông lỏng ra tay Đoàn Tình. Đoàn Tình đắm chìm vào cảnh vật để vẽ. Y muốn cho Đoàn Tình dựa vào y một hồi, cho nên nguyện ý buông tha cho một ít này nọ. Đoàn Tình quả nhiên không thấy tư thế này có gì không đúng, cầm bút dựa theo phương pháp Đoàn Huyên chỉ vẽ mấy lần, dần dần tìm đúng cảm giác, vẽ vài động tác đều phi thường chuẩn xác, Đoàn Tình cười:”Thế nào, vẽ đúng rồi phải không!”
Đoàn Huyên cơ hồ bị với dương quang chiếu trên mặt em trai nên im lặng một lúc rồi nói:”Cái này so với cái kia tiến bộ hơn nhiều. Trẻ nhỏ dễ dạy.” Đoàn Tình bị y nói như vậy liền giận:”Hừ. Là do anh học vẽ lâu hơn em.”
Đoàn Huyên trấn an:”Vẽ lại vài bức anh xem, đem mấy nét sai trên mặt kia vẽ lại đi.” Đoàn Tình vẫn là tiểu hài tử kiên cường, nếu ngươi là nói cậu vẽ sai, cậu sẽ vẽ lại trăm lần cho đến khi nó đúng, hoàn hảo, Đoàn Huyên nhìn cậu cúi đầu bộ dáng không phục cười cười, tính tình này thật tốt. Không nhận thua, có thể khi dễ. Khi dễ đến khi cậu phải nhận thua.
Đoàn phu nhân đi ra nhất thời thấy hai anh em thân mật có chút ngẩn ra, nhíu mày. Đoàn Huyên ngẩng đầu nhìn bà liếc mắt một cái, lắc lắc đầu. Con trai của nàng tuy rằng bệnh đã lâu nhưng chưa từng nói lời nào quá đáng với mẹ, cũng không biết vì cái gì. Đoàn phu nhân sửng sốt đem lời nói nuốt xuống, vừa trấn tĩnh đầu óc lại thấy Tần Thiệu cũng cùng đầu gỗ núp ở phía sau không khỏi vui vẻ:”Diệp Lâm, con núp ở đó làm gì, không mau vào”
Đoàn phu nhân thanh âm không lớn, ưu nhã khéo léo, nhưng một tiếng này cũng đủ để hai anh em dừng lại mọi động tác. Đoàn Tình ngừng bút, nhưng vẫn cố vẽ một khối lớn trên bản vẽ, người trong tranh cứ như vậy bị phá hủy, Đoàn Tình cắn chặt răng đứng lên. Đoàn Huyên có chút kỳ quái trước phản ứng của cậu, nhưng là cũng không hỏi cái gì thêm, theo cậu đứng dậy.
Tần Thiệu đã đi tới, trước cùng Đoàn phu nhân tiếp đón hai anh em, nở nụ cười:”Hai người vẽ cái gì mà cao hứng như vậy. Cho tớ xem được không.” Nhìn tập tranh bị lấy mất, Đoàn Tình hận nghiến răng, này vương bát đản như thế nào luôn tự cho mình là đúng, nói lấy liền lấy.
Tần Thiệu không chỉ thản nhiên xem xét, còn chỉ vẽ một phen:”Ân vẽ không sai, là vẽ Ngữ Đường? Giống Ấu Đường hơn.” Đoàn Huyên tiến lên nhìn nhìn:”Ân là Ấu Đường.” Y có chút kỳ quái, Tần Thiệu thế nhưng liếc mắt một cái liền có thể xem ra y vẽ Ấu Đường. Giản bút họa mà thôi, Đoàn Huyên nở nụ cười hạ:”Hét, nhãn lực không sai nha!” Tần Thiệu tự hào:”Tất nhiên, tớ là là hoả nhãn kim tinh.” Hắn kỳ thật thực dễ dàng phân ra hai người. Đoàn Huyên ngũ quan phiêu dật, còn Đoàn Tình nhìn rất chân thật, nếu Đoàn Huyên là nước vẽ, như vậy Đoàn Tình chính là bức tranh. Sắc thái nồng đậm, khí thế bức người.
Đoàn Tình một chút đều không muốn nhìn thấy hắn, hừ một tiếng xoay người hướng sân đi. Đoàn Huyên nhìn cậu một cái, không có động tác gì. Tần Thiệu ngược lại là nhíu mày hô thanh:”Ấu Đường?” Tay hắn cũng đưa ra, Đoạn Ấu Đường cũng không quay đầu lại nhìn, Tần Thiệu hận nghiến răng:”Này tiểu hài tử kia!” Đoàn Huyên nhìn hắn một cái:”Đi thôi, chúng ta vào nhà. Đợi lát nữa ăn cơm em ấy sẽ ra.”
Tần Thiệu có chút phẫn nộ, đem kí hoạ bản hoàn trả lại, theo Đoàn phu nhân vào phòng. Đúng vậy, tiểu thí hài kia, dám không để ý đến hắn, rồi một ngày nào đó cậu sẽ biết không có hắn không được. Ngày này sẽ tới rất nhanh thôi. Đương nhiên đây là nói sau.