Phong Vũ Lam cắn môi, đứng tại chỗ không chịu bước đi.
Nguyên nhân cũng chỉ có một, là Đoạn Ly đứng phía trước chắn đường cậu. A Lam hướng bên trái bước một bước, Đoạn Ly cũng theo cậu mà bước sang bên trái một bước; A Lam hướng bên phải bước một bước, Đoạn Ly cũng theo cậu mà bước sang bên phải một bước; tóm lại vô luận thế nào, vẫn chắn trước mặt cậu.
Phong Vũ Lam tức giận không dám bùng nổ, co rúm lui lại phía sau, nhưng phía sau chính là vách tường, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoạn Ly tiến lên.
"Chúng ta lúc trước đã bàn luận tốt! Anh không thể động tay động chân với tôi!" A Lam đáng thương lấy lý lẽ đấu tranh; nhưng Đoạn Ly biến thái cuồng ma nhất định sẽ không để ý, duỗi tay đè tiểu A Lam lên vách tường bắt đầu gặm. A Lam tính toán một chút, sau khi bọn họ tách khỏi La Giản, vẫn xoay quanh ở một cái thông đạo như mê cung dưới lòng đất thật lâu, trong lúc này, Đoạn Ly biến thái cuồng ma cách vài phút sẽ phải gặm trên người A Lam một miếng.
"Anh tên hỗn đản!" A Lam tức muốn hộc máu, nâng chân hung hăng đá lên người Đoạn Ly, nhưng thân hình ốm yếu này của cậu, đá lên cũng không có nhiều sức lực lắm, không đau không ngứa, Đoạn Ly mặc kệ cậu đá loạn, bản thân lại muốn làm gì thì làm nấy, ôm A Lam cắn tới cắn lui, đặc biệt thích môi A Lam, không chỉ có cắn mà còn muốn liếm, gặm A Lam đến sưng đỏ cả môi.
Phong Vũ Lam bất đắc dĩ, khuôn mặt chết lặng mặc kệ Đoạn Ly cắn, cậu rốt cục thấy rõ ràng, Đoạn Ly, cái thứ tự xưng là Thiên Khải Giả này, cái gọi là thực lực đứng số một số hai mật thất này, *** mẹ hắn đều là đánh rắm chó, thứ này từ trên xuống dưới quả thực là một con thú khoác da người, tùy thời tùy chỗ đều động dục, vui vẻ liền muốn áp A Lam một trận, không vui cũng muốn áp một trận, hứa hẹn cùng A Lam lúc trước sớm đã bị ném vào Thái Bình Dương.
"Không cần lại hôn, nghĩ cách rời khỏi nơi này trước đi!" Phong Vũ Lam bụm mặt vô lực phun tào, Đoạn Ly lại tỏ vẻ hắn không nghe thấy, nhìn chằm chằm A Lam, cười đến vẻ mặt đầy ôn nhu.
"Không cần gấp, đến giờ chúng ta tự nhiên có thể ra ngoài." Đoạn Ly nói, bộ dáng hắn thản nhiên tự đắc, một chút cũng không nóng nảy.
"Anh không nóng nảy nhưng tôi sốt ruột! La Giản hiện tại chỉ có một mình, chúng ta cần phải tìm cậu ấy!" Phong Vũ Lam không yên tâm, lúc trước sau khi tách khỏi La Giản, A Lam nỗ lực nửa ngày cũng không mở được cánh cửa kia, rơi vào đường cùng đành phải tìm kiếm đường ra khác, nhưng thông đạo ngầm đen kịt này quả thực như một cái mê cung, sau khi đi một đoạn liền gặp bảy tám cửa động khác nhau, căn bản không thể phân biệt đâu mới là cửa ra.
"Mật thất này hoàn toàn không giống những mật thất trước đó, cảm giác không có quá nhiều manh mối, chúng ta vẫn luôn chẳng biết gì mà đi lung tung." Phong Vũ Lam cảm thấy kì quái, mật thất đã cùng La Giản đi qua trước đó, luôn có thể tìm được không ít manh mối, ví dụ như đạo cụ gì đó, ví dụ như nhật kí gì đó, nhưng nơi này, cái gì cũng không có, huyệt mộ khổng lồ chỉ có cơ quan lung tung rối loạn cùng thông đạo như mê cung.
Mà người duy nhất có thể tin... Phong Vũ Lam quay đầu nhìn Đoạn Ly, hai mắt Đoạn Ly nhìn chằm chằm A Lam không chớp cái nào, quả thực chỉ thiếu chảy nước miếng, Phong Vũ Lam tức khắc cảm thấy vô lực sâu sắc, lại lần nữa che mặt, phun tào với Đoạn Ly: "Anh quả thực chui ra từ cái bệnh viện tâm thần đi!"
"Sao em biết?" Đoạn Ly biểu tình kinh ngạc, rõ ràng là bị đoán trúng: "Tôi trước kia quả thật từng bị chuẩn bệnh là tâm thần thất thường, còn bị đưa vào bệnh viện ngây người một thời gian."
"Fuck, cư nhiên là sự thật!" Phong Vũ Lam càng thêm khổ sở, ngốc cùng một chỗ với người điên quả thực là một loại bi ai!
Đoạn Ly không hiểu được nỗi khổ của Phong Vũ Lam, cho rằng cậu đang sợ hãi, vì thế xoa xoa đầu nhỏ của A Lam: "Không sợ, tôi bảo vệ em."
Vì thế A Lam ngẩng đầu nhìn Đoạn Ly, rối rắm không biết lời nói của kẻ điên có đáng tin hay không, Đoạn Ly lại đột nhiên duỗi tay trực tiếp bế A Lam lên, không chỉ có ôm, còn khiêng cậu lên vai mình, động tác này vừa nhanh lại quyết đoán, ánh mắt hắn cũng trong nháy mắt trở nên nghiêm túc sắc bén.
"Làm sao vậy?" Phong Vũ Lam không kinh ngạc, trực giác của cậu không thua La Giản, đương nhiên cảm giác đường có chuyện gì đó xảy ra.
"Có thứ không tốt đuổi tới." Đoạn Ly nói, ngữ khí có cảm giác hưng phấn: "Xem ra lần này tới thật mau, là kẻ truy sát."
"Kẻ truy sát?" Phong Vũ Lam lập tức nghĩ tới kẻ truy sát mà cậu và La Giản cùng nhau gặp phải trên thuyền U linh.
"Lần này chúng ta phải gặp bốn kẻ truy sát, đúng không?" Phong Vũ Lam có dự cảm xấu, cậu cũng nhớ tới lúc trước La Giản đã nói với mình, kẻ truy sát là một sự tồn tại khủng khiếp, không nhịn được hỏi: "Kẻ truy sát có phải mỗi người đều rất khó đối phó hay không?"
Đoạn Ly lắc đầu phủ định suy nghĩ của Phong Vũ Lam: "Không, theo tôi, kẻ truy sát chuẩn bị tới đây cũng không khó đối phó."
"Nhưng mà không phải nói... kẻ truy sát đều đã từng là những người chơi cường đại nhất, bởi vì thất bại khi chạy trốn khỏi mật thất mà chết đi, sau đó bị mật thất biến thành kẻ truy sát sao?"
"Đồ ngốc." Đoạn Ly cười nói: "Chính em đã nói, nhóm kẻ truy sát đều chỉ là những kẻ "đã từng mạnh nhất" mà thôi."
Những lời này lập tức khiến Phong Vũ Lam hiểu rõ, cả kinh nói: "Chẳng lẽ nói..."
"Nhân loại là một sinh vật đáng sợ, đặc biệt là những người mỗi ngày đều phải ở trong không gian mật thất này trình diễn trò chơi sinh tử, ở nơi này, sự tiến bộ của nhân loại là không tưởng, đối với người chơi mà nói, những người bởi vì thất bại mà chết đi, đó chính là kẻ thất bại! Chẳng sợ hắn đã từng mang danh hiệu "mạnh nhất", cho dù bị mật thất hồi sinh biến thành kẻ truy sát! Cũng không thay đổi được sự thật này!"
Đoạn Ly nói xong rút ra đao dài, lưỡi đao sắc bén lóng lánh ánh sáng màu bạc: "Có lẽ đối với những người mới bọn em, kẻ truy sát quả thực khủng khiếp, hơn nữa trong đám người chơi cấp thấp còn có lời đồn đãi, nói rằng gặp phải kẻ truy sát chính là cục diện phải chết trăm phần trăm, tuy nhiên đối với những người chơi cao thủ, bất quá chỉ là trò cười mà thôi."
"Ngay cả bản thân tôi, cũng là một trò cười."
Đoạn Ly mỗi giây phút đều duy trì cảnh giác, khiêng Phong Vũ Lam trên vai mình, từng bước một chậm rãi lui về phía sau, hắn nhạy bén cảm giác được phía trước có thứ gì đó động tác nhanh nhẹn đang cấp tốc tiếp cận, mỗi một bước đều mang tới mùi máu tươi khác thường. Đoạn Ly hít sâu một hơi, hắn đã thật lâu không cảm nhận được loại kích thích khẩn trương này.
Đoạn Ly lùi rồi lại lùi, hắn cần tìm được một không gian tương đối trống trải, kéo dãn khoảng cách với địch nhân, hơn nữa mang theo A Lam không tiện chiến đấu, bởi vậy, khi hắn nhìn thấy trước mắt xuất hiện một thân ảnh đen nhánh, Đoạn Ly không suy nghĩ liền vẽ ra mấy đường đao, lưỡi đao mang theo khí kình không gì sánh nổi, hình thành lưỡi đao vô hình, gào thét bay thẳng tới phía địch nhân.
Mà Đoạn Ly trực tiếp khiêng Phong Vũ Lam xoay người chạy, thông đạo như mê cung dường như mỗi khi đi được một khoảng, liền sẽ xuất hiện một khoảng không gian tương đối trống trải, phảng phất như phòng nghỉ loại này, Đoạn Ly mang A Lam trực tiếp chạy tới phòng nghỉ trống trải kia, buông A Lam xuống để cậu tìm nơi trốn đi.
Phòng nghỉ là một căn phòng phi thường trống trải như mộ thất, tuy nhiên, nơi này không có quan tài, nhưng lại có vài cánh cửa khác nhau, Đoạn Ly tùy tiện tìm một cửa giấu A Lam vào, giấu trong bóng đêm, hơn nữa cảnh cáo A Lam: "Trừ khi tôi gọi em, bằng không tuyệt đối không được đi ra."
Sau khi để A Lam trốn kĩ, Đoạn Ly đi đến chính giữa phòng, gắt gao nhìn kẻ vừa tiến vào cửa.
Tốc độ địch nhân phi thường nhanh, thực mau liền xuất hiện trước mặt Đoạn Ly, A Lam trốn trong bóng đêm lặng lẽ ngẩng đầu nhìn chiến trường, địch nhân vừa xuất hiện này hẳn là kẻ truy sát, thoạt nhìn không có gì khác biệt so với người chơi thông thường, tóc ngắn màu nâu, quần dài đen cùng áo khoác, giày da màu tro đen, cổ tay áo dùng vải đen buộc lên, vũ khí cư nhiên là một cây trường côn.
Nơi duy nhất người này khác người chơi bình thường, đại khái là đồng tử đỏ tươi của hắn, cùng với khuôn mặt không có bất luận biểu tình gì, cứng đờ như tượng đá.
Kẻ truy sát không nói một lời, thấy Đoạn Ly liền xong lên cầm gậy gộc triển khai công kích, động tác nhanh như gió uyển chuyển như nước, nhưng trong toàn bộ quá trình, hắn một âm thanh cũng không gây ra, an tĩnh khiến người ta sởn tóc gáy.
Đây là kẻ truy sát sao?
Phong Vũ Lam cảm thấy hơi quái dị, cậu không khỏi dùng kẻ truy sát mình đã từng gặp qua là Hình Viêm, so sánh với kẻ truy sát trước mắt này, cảm giác quả thực không quá thích hợp.
Có chỗ nào đó không giống.
Trong nháy mắt thấy kẻ truy sát này, ấn tượng đầu tiên của Phong Vũ Lam về hắn chỉ có một, đó chính là... như một cái máy!
Không khoa trương, Phong Vũ Lam thật sự cảm giác mình dường như đang thấy một người máy!
Toàn thân người này, trên dưới không tản ra bất luận hơi thở của sự sống nào, nhưng hắn lại rõ ràng mà tồn tại, cảm giác này đặc biệt bén nhọn, khiến Phong Vũ Lam cả người không thoải mái.
Vì thế cậu mở ra Sách Ma của mình, trên Sách Ma cũng đánh giá:
"
Kẻ truy sát, loại đồ vật này... không phải nhân loại, cũng không có linh hồn." "Không có linh hồn..." Phong Vũ Lam không có tiếng động lẩm nhẩm.
Thực không hợp lý, Phong Vũ Lam cảm thấy khó hiểu, khi cậu ở cùng La Giản, gặp phải kẻ truy sát kia trên tàu U linh, thoạt nhìn không giống như không có linh hồn?! Tuy rằng La Giản lừa cậu, bảo cậu đó là ảo giác, nhưng Phong Vũ Lam chân chân thật thật nhìn thấy! Thứ đó ôm A Giản nhà cậu đến vui vẻ vô cùng nha!
"Từ từ, chẳng lẽ lần đó quả thật là mình bị ảo giác?!" Vẻ mặt Phong Vũ Lam cao thâm khó đoán mà sờ sờ cằm, nghĩ không ra, vì thế quay đầu đem lực chú ý đặt ở chiến trường trước mắt, Đoạn Ly cùng kẻ truy sát điên cuồng giằng co.
Kỳ thật Phong Vũ Lam không quá hiểu quá trình chiến đấu, tốc độ hai người quá nhanh, Phong Vũ Lam căn bản không kịp phản ứng, hắn là một ma pháp sư, am hiểu viễn trình công kích cùng buff trạng thái hơn, bởi vậy Phong Vũ Lam nhìn hai người đánh nhau nửa ngày, đột nhiên sờ sờ Sách Ma của mình, thấp giọng nói: "Khi chiến đấu có thể thêm vào ma văn sao?"
Sách Ma xoát xoát nhảy ra vài điều, câu đầu tiên là một chú văn:
"
Chuyên dụng cho hệ cận chiến – Buff Tu La: Trong thời gian cùng phạm vi nhất định, tăng thể lực, lực công kích, tốc độ, năng lực phản ứng; biên độ cùng thời gian tùy theo năng lực người làm phép mà gia tăng" "Phạm vi kỹ năng của chú văn này, chỉ định địa điểm cùng phạm vi, khi đội viên tiến vào phạm vi liền có thể nhận được loại buff này." Xem xong hiệu quả của chú văn, Phong Vũ Lam gật gật đầu, cảm thấy đáng giá thử một lần, vì thế khép Sách Ma lại, vẽ một vòng tròn trên sách, sau đó thấp giọng niệm chú ngữ, sau khi cậu niệm xong chú ngữ, tay hướng chiến trường của Đoạn Ly và kẻ truy sát chỉ một cái! Ngay sau đó Đoạn Ly liền phát hiện trên chiến trường xuất hiện một vòng sáng mỏng manh mơ hồ, ước chừng có đường kính năm mét, hơn nữa sau khi tiến vào vòng sáng, Đoạn Ly cảm thấy năng lực của mình tăng lên biên độ nhỏ.
Vòng sáng xuất hiện, khiến cuộc chiến đang giằng co của Đoạn Ly có một cơ hội chuyển mình, kẻ truy sát đều là những cỗ máy toàn tâm toàn ý muốn giết chết người chơi, đơn giản mà nói, mọi hành vi của bọn họ đều bởi vì tạo thành thương tổn cho người chơi mà triển khai, không có cảm tình, cũng không có sợ hãi, chỉ vì chiến đấu mà chiến đấu. Nói trắng ra, chính là không có não, chính là cái loại chẳng sợ bẫy rập cũng phải đưa đầu vào.
Muốn chạy thoát khỏi cỗ máy giết người này, kỳ thật cũng rất đơn giản, trói bọn hắn lại là được rồi. Nhưng nhóm kẻ truy sát này đều có năng lực cực mạnh, cho dù bị nhốt cũng sẽ nhanh chóng thoát được.
Đoạn Ly không muốn trong mật thất đoàn chiến này luôn bị kẻ truy sát đuổi giết, nên phương thức tốt nhất chính là "giết chết" kẻ truy sát. Trên thực tế, kẻ truy sát sẽ không chết, cho dù bọn họ chết đi trong mật thất, sau đó mật thất sẽ hồi sinh bọn họ, tuy nhiên phải chờ tới mật thất thứ hai sau đó.
Đoạn Ly tốt xấu gì cũng là một trong những người chơi mạnh nhất, tuy rằng tốn thời gian, nhưng vẫn xử lý được kẻ truy sát trước mắt, sau khi hắn mở ra giai đoạn hai, liền trực tiếp chém đôi địch nhân, cảnh tượng quá máu me khiến Phong Vũ Lam tránh ở một bên không dám nhìn thẳng.
Đoạn Ly sau khi giết người tựa hồ quá mức hưng phấn, cả người đầy máu liền bay thẳng tới phía Phong Vũ Lam!
A Lam bị hắn dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, vừa định chạy đã bị Đoạn Ly hạ gục, đáng thương hề hề co thành một nhúm, sau đó bị Đoạn Ly như xách gà con mà xách lên. Đoạn Ly ghét bỏ A Lam đi đường quá chậm, quyết định bản thân nên khiêng cậu đi, A Lam lại tâm sinh bất an, ngẩng đầu nhìn thi thể kẻ truy sát chia năm xẻ bảy trên mặt đất.
"Hắn thật sự đã chết sao?"
"Đã chết." Đoạn Ly phi thường tín nhiệm năng lực bản thân.
"Không, tôi chỉ cảm thấy, có điểm thuận lợi quá mức." A Lam nhíu mày, lần này thực sự quá mức thuận lợi, đối phương vừa đuổi lại đây sau đó đã bị giết chết, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp
"Nói như vậy, quả thực có mức quả thuận lợi." Đoạn Ly dường như cũng cảm thấy kỳ quái, quay đầu nhìn thoáng qua thi thể kẻ truy sát kia. Bất quá trong nháy mắt hắn quay đầu nhìn lại, Phong Vũ Lam bị hắn khiêng trên vai đột nhiên tim đập nhanh, thần sắc tức khắc tối xuống, thình thình giơ đao lên, hướng tới cổ Đoạn Ly mà hung hăng chọc!
A Lam căn bản không phải thể chất chiến đấu, lực tay đương nhiên cũng không lớn, căn bản không thể tạo thành thương tổn cho Đoạn Ly, hơn nữa lực phòng ngự của Đoạn Ly là loại cường hãn nhất, hắn da dày thịt béo, bị A Lam chọc một đao như vậy, Đoạn Ly cảm thấy trên cổ hơi nhói đau, nghĩ cũng biết A Lam dùng sức thế nào!
Vì thế trước tiên, Đoạn Ly không nghĩ tại sao Phong Vũ Lam lại muốn đánh hắn, mà là nghĩ, A Lam cư nhiên dùng sức như vậy! Xương tay thế nào cũng bị gãy mất! Vì thế Đoạn Ly sợ tới mức kéo A Lam vào lồng ngực, bắt được tay cậu: "Em điên rồi, sức lực này của em, đánh tôi, tôi không đau, tay em ngược lại sẽ bị phế bỏ!"
Phong Vũ Lam không nói một lời, thậm chí không giãy dụa, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Đoạn Ly, không có bất kì biểu tình gì.
Đoạn Ly nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn thi thể kẻ truy sát cách đó không xa, thi thể vẫn duy trì nguyên trạng chia năm xẻ bảy, không có bất luận biến hóa gì.
"Di hồn..." Đoạn Ly nhìn A Lam, thấp giọng thầm thì.
- ---------------------------
Aish 2:10 sáng, lúc nãy edit được 1 nửa chương tui phải mò về mấy chương bạn Trân edit để xem Đoạn Ly với A Lam xưng hô thế nào, tdn mà mò phải chương Giản vào thế giới trong gương, đcm 1h sáng cả 1 trang chữ rất bình thường, nổi bật dòng chữ IN ĐẬM
Cẩn thận sau lưng mày, đcm tui đái ra quần nha!