Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 189

"Ồ, tại sao cậu lại sang bên này?" Tên hề ngồi xổm đào hố trên đất, quay đầu lại nhìn thấy Uyên đột nhiên xuất hiện bên người, hắn biết đối phương nhất định vừa sử dụng kỹ năng "thuấn di" mới có thể xuất hiện thần không biết quỷ không hay như vậy.

Khuôn mặt Uyên uể oải, tay cầm hai khối ngọc bội thưởng thức, sau đó liền nghi hoặc mà nhìn tên hề, "Anh đang làm cái gì vậy?"

"Thời gian "tử vong" của tôi quá dài." Tên hề nói, "Cơ bắp có chút cứng, cho nên phải vận động."

"Vận động? Đào hố?" Uyên tỏ vẻ không thể hiểu nổi, cạn lời nói, "Anh đi tìm người đánh nhau còn tốt hơn chuyện đào hố này."

Tên hề nói, "Nhưng tôi không thể tùy tiện tìm người đánh nhau, cậu sẽ tuyệt đối không đồng ý, tôi thấy cậu bận việc nửa ngày bên kia, nhảy qua nhảy lại hai đội ngũ, xem ra rất sung sướng."

Uyên nhìn không nổi tên hề ăn không ngồi rồi, bắt đầu giao nhiệm vụ cho hắn, "Anh đi thủ trước cửa ra mật thất, nhớ rõ, phải chạy thoát nhanh hơn bất luận kẻ nào, như vậy đội ngũ lâm thời này của chúng ta mới có thể thắng."

"Vạn nhất có người cản trở thì sao?" Tên hề bỏ qua hố đã đào được một nửa.

"Có thể ngăn cản, đừng giết chết người."

Tên hề tựa hồ càng nghi hoặc, quay đầu nhìn Uyên, "Lúc trước cậu cũng không nương tay như vậy."

Uyên thở dài một hơi, "Tôi cũng không muốn nương tay, nhưng mật thất này rất quan trọng với tôi, tôi phải đi mật thất trừng phạt một lần, phải."

"Đi thế nào?" Tên hề càng nghi hoặc, sau đó lại hỏi, "Kỳ thật chỉ cần lần này chúng ta thua, chúng ta liền có thể tiến vào mật thất trừng phạt, hà tất phải gióng trống khua chiêng đâu?"

"Nói vậy không sai, nhưng chúng ta cũng không biết mật thất sẽ ném chúng ta vào dạng mật thất trừng phạt nào, theo tôi được biết, mật thất trừng phạt có được "cánh cửa vô tận", chính là gian mật thất này." Uyên hồi tưởng lại mọi chuyện phát sinh trên đoàn tàu, đối với hắn, ký ức là đau khổ, nhưng hắn phải lợi dụng đau khổ này.

"Cánh cửa vô tận là cái gì?" Tên hề không hiểu, tuy rằng hắn biết Uyên vẫn đang lập kế hoạch gì đó, thế nhưng Uyên cũng không giải thích chuyện này tỉ mỉ với hắn.

Uyên tựa hồ cũng cảm thấy thời cơ tới rồi, quyết định giải thích cho tên hề, "Cánh cửa vô tận, ý trên mặt chữ, cửa vô cùng vô tận, mở xong một cái còn có cái tiếp theo, thông thường, mật thất chúng ta từng đi qua có lẽ sẽ có rất nhiều rất nhiều cửa, nhưng chỉ có một cánh cửa là cửa ra, nhưng cánh cửa vô tận lại không như vậy ––– vĩnh viễn đều có cánh cửa ở sau chờ anh, đây là định nghĩa cơ sở của "vô hạn tuần hoàn"."

"Vĩnh viễn đều có cánh cửa tiếp theo đang chờ cậu." Tên hề thì thầm, nhấn mạnh câu nói này, hướng khuôn mặt đầy phấn của hắn về phía Uyên, nói: "Đó không phải có nghĩa là, mật thất này căn bản không có cửa ra sao? Cậu đi loại mật thất này làm gì?"

Uyên dường như cũng đã suy xét kĩ, "Vì đi tìm "khóa" của mật thất."

"Khóa?" Tên hề càng nghe càng mờ mịt, hắn thật ra cũng biết "khóa mật thất" trong lời Uyên nói là thứ gì, hắn cũng biết quyết tâm phải tìm được khóa của Uyên, nhưng đi vào một mật thất vô hạn tuần hoàn tìm thì có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ hắn có thể chắc chắn rằng khóa ở ngay trong gian mật thất này sao?"

"Anh chẳng lẽ đã quên? Lúc trước tôi đã thảo luận với anh." Uyên tiếp tục nói, "Tôi có một người bạn, bởi vì mở nhầm cửa đi vào Vô Luật Thành mà bị đuổi giết."

Mật thất giấu khóa của mình vào "Vô Luật Thành" trong lời đồn kia. Không thể dùng bất luận thủ đoạn hay phương thức nào để tiến vào thành phố này, nó bị mật thất đặt ở một vị diện khác, hoàn toàn phá vỡ tọa độ không gian, khiến Uyên nỗ lực thế nào cũng không tìm được vị trí của thành phố này.

Hơn nữa, ý chí mật thất còn nhét đủ loại yêu ma quỷ quái trong thành phố này để bảo vệ khóa. Ở đó còn có một đám người thường bị mật thất nhốt thả. Bởi vì "khóa" này có được cơ chế an toàn, nên ý chí mật thất không thể đem "khóa" giống như "khối Rubik" đặt trong không gian mật thất để bảo vệ, cho nên ý chí mật thất chỉ có thể đặt "khóa" ở một thành phố nào đó trong hiện thực.

Hơn nữa còn phong tỏa thành phố này, cho nên hình thành lời đồn trứ danh ––– Vô Luật Thành.

Đoạn Ly thời thiếu niên trong lúc chạy thoát mật thất đã vô ý mở một cánh cửa, thế nhưng lại là cánh cửa dẫn tới "Vô Luật Thành", vì thế Đoạn Ly liền mơ hồ mà tiến vào tòa thành thị cấm kỵ kia, còn xui xẻo vô cùng mà bị ý chí mật thất đuổi giết, tận đến khi hắn gặp được Uyên.

Sau khi Uyên gặp được Đoạn Ly thời thiếu niên liền ý thức được tầm quan trọng của vấn đề này. Mật thất không chỉ phong tỏa toàn bộ Vô Luật Thành, thậm chí còn đem cả tòa thành thị này chuyển dời đến... Một kẽ hở không gian, không phải hiện thực cũng không phải không gian mật thất, nói cách khác, thành phố này nằm ở kẽ hở thời không, địa phương quỷ quái này đến tột cùng muốn đi thế nào, Uyên nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được. Nhưng sau khi hồi tưởng sự tình xảy ra trên người Đoạn Ly thời niên thiếu, Uyên đã tìm được đáp án.

Mật thất tuy rằng không thiết trí một cánh cửa ra vào cho "Vô Luật Thành", nhưng cũng không có nghĩa thành phố này không có cửa vào khác.

Kẽ hở thời không tuy là một không gian đặc biệt, nhưng loại không gian này đều có một đặc tính thập phần điển hình, nó có một "cánh cửa thần kỳ" tùy ý di động, tùy ý xuất hiện.

Cánh cửa thần kỳ có thể xuất hiện ở thời không tùy ý, địa điểm tùy ý, trên một cánh cửa tùy ý.

Bạn có lẽ chỉ cần mở cửa WC nhà mình, là có thể qua cánh cửa này đi tới "Vô Luật Thành" trong truyền thuyết, đương nhiên, không chỉ là cửa WC, cũng có thể là cửa phòng, có thể là cửa lớn tòa thành nào đó, có thể là cửa phòng trong nhà cổ cũ nát... Nhiều cánh cửa như vậy.

Nhưng xác suất xuất hiện của cánh cửa thần kỳ có thể nói là hàng tỉ phần mới có một, xác suất này quá thấp, Đoạn Ly có thể gặp phải cánh cửa này, sau đó còn có thể an toàn theo cánh cửa này trở về, quả thực xui xẻo tột định lại may mắn không thể tưởng, đây quả thực chính là kỳ tích.

Thế nhưng cũng thông qua chuyện này, khiến Uyển hiểu ra, có lẽ xác suất gặp được "cánh cửa thần kỳ" trong mật thất, có lẽ vẫn cao hơn việc đi tìm một cánh cửa chân chính chạy loạn trong hiện thực.

Dù sao, Vô Luật Thành là do một tay mật thất ném vào kẽ hở thời không.

Một khi đã vậy, Uyên không thể không làm ra một quyết định lớn mật.

Nếu, ta có thể giữa ngàn ngàn vạn vạn không gian mật thất do mật thất sáng tạo, tìm được một mật thất có rất nhiều cánh cửa, thậm chí là mật thất có vô hạn cửa, từng bước từng bước không ngừng mở những cánh cửa đó, có phải như vậy là ta có thể gặp được "cánh cửa thần kỳ" của Vô Luật Thành hay không?

Rốt cuộc, đây kỳ thật là một vấn đề xác suất, nếu bạn không có xác suất, vậy hãy đi sáng tạo xác suất này, nếu có thể mở nhiều cửa như vậy, vậy luôn luôn có một cơ hội "cánh cửa thần kỳ" sẽ nghịch ngợm chạy lên người một trong những cánh cửa đó.

Khi bạn mở nó ra, là bạn có thể thuận lý thành chương tiến vào thành phố thần kỳ kia.

Hi vọng luôn nhỏ bé, nhưng không hành động thì vĩnh viễn không có hi vọng, đây là nguyên nhân Uyên nhất định phải một lần đi vào gian mật thất trừng phạt kia, thực ra, hắn chưa từng gặp bất kỳ gian mật thất nào có nhiều cửa hay cửa vô tận (ồ có hàng lang vô tận, nh cửa nhg lại k đc mở:v), Uyên cũng không biết mật thất trừng phạt những người khác đã trải qua là dạng gì, có lẽ trong các gian mật thất trừng phạt khác cũng có cửa vô tận, nhưng hắn không dám đánh cuộc vận may của mình, hắn tình nguyện lựa chọn những vật đã bày ra trước mắt, dễ như trở bàn tay liền có thể lấy được.

Kế hoạch của hắn đã bắt đầu rồi, từ rất lâu về trước.

______________________

Sau khi Uyên dặn dò tên hề cẩn thận liền quay lại đội ngũ lâm thời của mình, vừa trở về liền phát hiện các đội viên lâm thời của mình đang thương nghị gì đó, bất quá Uyên cũng lười tìm hiểu, chỉ mở miệng nói cho nữ quân sư là "ngọc bội của thần" đã tới tay, bảo nàng đưa ra "ngọc bội của quỷ" lúc trước đã đặt ở chỗ nàng ra.

Nữ quân sư bình tĩnh lấy ngọc bội từ trong túi ra.

Uyên lại có chút thất thần, thực ra, ngọc bội hắn đưa nữ quân sư cũng là giả, không khác khối hắn đưa La Giản nhiều lắm, hàng thật ở trong tay hắn, đồ vật quan trọng phải nắm trong tay mới là vương đạo.

"Kẻ địch dường như đuổi theo." Đội trưởng Quỷ Hút Máu tựa hồ cũng cảm nhận được mấy hơi thở ẩn núp ở phụ cận, đối với một số người chơi có năng lực điều tra như bọn họ, muốn cảm giác xem có địch nhân ở phụ cận không là điều cực kỳ đơn giản.

"Vậy đi đối phó với bọn họ đi." Nữ quân sư nói, "Kéo dài thời gian một chút, tôi còn có một số chuyện muốn nói cùng Uyên."

Đội trưởng Quỷ Hút Máu gật đầu, rời khỏi đội ngũ, giao thủ với mấy kẻ địch vừa đuổi tới, mấy người đuổi tới tốc độ nhanh nhất là Đoạn Ly, còn có La Giản và kẻ truy sát cách gần nhất, cùng với Phong Vũ Lam im lặng không lên tiếng.

Đội trưởng Quỷ Hút Máu muốn một mình đối phó bốn người thực hiển nhiên là cố quá sức, thế nhưng may mắn chính là, ban đầu tạm thời chỉ có Đoạn Ly ra nghênh chiến, hai người đơn đả độc đấu dây dưa một lát.

Nữ quân sư rốt cuộc chưa từng tin tưởng Uyên, nghe nói hắn đã lấy được ngọc bội của thần, liền mở miệng bảo Uyên giao ra, kỳ thật Uyên cũng mặc kệ nàng, lo chuyện của mình mà quay đầu xem đội trưởng Quỷ Hút Máu và Đoạn Ly đang tranh đấu ở bên kia.

Thời gian không còn nhiều.

Uyên không để ý nữ quân sư đang lải nhải, giơ dù trong tay lướt tới bên cạnh đội trưởng Quỷ Hút Máu, đẩy đội trưởng Quỷ Hút Máu ra tỏ ý muốn thay hắn lên chiến trường, đội trưởng cũng không ngăn cản, cố ý rời bỏ vị trí của mình, để một đứa nhỏ gầy yếu, trắng bệch, đáng thương bại lộ trước mắt đám đàn ông trưởng thành cao to trước mặt.

Không có lời mở đầu, nếu là đoàn chiến, vậy gặp mặt liền đánh mới là chuẩn tắc mọi người đều công nhận.

La Giản và A Lam hai người đều không tham chiến, Đoạn Ly lại phối hợp cùng kẻ truy sát kề vai chiến đấu, tuy nói là hai đánh một, nhưng cũng không có gì không công bằng, chiến đấu bất kể thủ đoạn, đạo lý này đúng với mọi cuộc chiến.

Chưa nói tới, Đoạn Ly và kẻ truy sát hiện tại, quả thật cũng có vài phần bản lĩnh. Ít nhất ưu tú hơn không ít người chơi Uyên đã gặp phải trước đó, cho nên trước mặt hai người bọn họ, Uyên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Uyên cố ý không để lộ mặt trong lúc chiến đấu, hắn đặc biệt không hi vọng để La Giản hiện tại nhìn thấy mình lớn lên là cái dạng gì, cho nên hắn sử dụng tán dù che lấp gương mặt mình, nhưng làm như vậy, khiến rất nhiều thủ đoạn công kích không thể sử dụng.

Nhưng nếu là chiến đấu, luôn tồn tại chuyện ngoài ý muốn, Uyên cùng kẻ truy sát cũng chưa so chiêu, hai người liền không tự giác mà hai mắt nhìn nhau, Hình Viêm dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Uyên chăm chú, đôi mắt kẻ truy sát là màu đỏ máu thuần túy, Uyên vốn dĩ quen thuộc với đôi mắt này như vậy, hiện tại lại cảm thấy có chút xa lạ.

Hắn sẽ nhớ tới ánh mắt mèo đen nhìn hắn trong mật thất trừng phạt.

Nội tâm Uyên run rẩy một chút, kéo dãn khoảng cách giữa mình và kẻ địch, Hình Viêm bên kia cũng không biết là do nguyên nhân gì, hắn thu hồi tay không công kích Uyên nữa, cư nhiên cứ như vậy mà rời khỏi chiến trường, tuy rằng hắn vẫn đặt ánh mắt trên người Uyên như trước.

Vì thế đánh nhau cùng Uyên chỉ còn một người Đoạn Ly.

Tiểu tử này xem ra đã trưởng thành hơn lúc trước không ít, Uyên chú ý thấy Đoạn Ly còn mang theo các loại mặt nạ kỳ ba, hơn nữa có thể tùy thời móc mặt nạ từ tùy thân mật thất ra đổi, hắn nghĩ tới Đoạn Ly hiện tại tựa hồ đã hủy dung, cũng không biết là hủy dung thế nào.

Hẳn không phải là hủy dung trong không gian mật thất, bởi vì sau khi ra khỏi không gian mật thất, bất luận thương tổn nào đều sẽ được chữa trị, không tồn tại trường hợp bị hủy dung còn không khôi phục được, cho nên... Đoạn Ly nhất định là bị thương trong thế giới hiện thực.