Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 172

"Chúng ta ngoại trừ chạy trốn ra, không còn lựa chọn nào khác, gian mật thất này ngay từ đầu đã không để lại cho chúng ta bất luận không gian chiến đấu nào, chỉ cần đối diện với đám quái vật đó, chúng ta không có khả năng sống sót." Hình Viêm đơn giản phán đoán tình huống hiện tại một chút, đưa ra giám định bước đầu về tình cảnh đoàn đội bọn họ.

"Nhưng bản đồ ở trên tay Vương Việt, nơi này quá lớn, tôi thậm chí không phân biệt được đông tây nam bắc." Johan chán nản nói, không thể sử dụng ma pháp đã là một đả kích lớn đối với hắn, Johan luôn thích dựa vào ma pháp để phân biệt phương hướng, hắn tin tưởng tinh linh thiên nhiên kỳ diệu sẽ nói cho hắn con đường.

"Chỉ cần đi xuống dưới là được, tôi đã nhìn qua bản đồ, tuy rằng không gian rất lớn, thế nhưng bố cục không khác biệt nhiều, chúng ta trước hết cần tìm thang máy xuống tầng tiếp theo."

Hình Viêm bình tĩnh nói, hắn cũng không thể lộ ra sự hoảng loạn thất thố. Hắn là đội trưởng, là thủ lĩnh một đoàn đội, nếu ngay cả thủ lĩnh cũng hoảng sợ, vậy ngày diệt vong của đội ngũ này không còn xa.

"Vậy chúng ta liền mặt kệ Vương Việt sao?" Johan khẩn trương nói.

Hình Viêm liếc mắt nhìn Johan một cái, "Không cần phải lo lắng, nếu tiểu tử kia muốn chạy trốn, tuyệt đối là kẻ chạy trốn nhanh nhất trong số chúng ta, với năng lực điều tra của hắn, so với chúng ta đi tìm hắn, còn không bằng để hắn tới tìm chúng ta."

"Cũng đúng." Johan tán đồng gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, dò hỏi đội trưởng, "Vậy đứa nhỏ kia thì sao... ý tôi là đội viên mới?"

Hình Viêm chưa trả lời ngay, hắn trầm mặc một chút. Nhíu mày, châm chước nói: "Càng không cần lo lắng, thực lực đứa nhỏ kia rất mạnh, hắn là người có khả năng sống sót cao nhất trong số chúng ta."

Giang Lập bỗng nhiên mở miệng chen vào: "Đội trưởng, tôi muốn biết một việc, thừa dịp bây giờ còn thời gian..."

"Chuyện gì?"

"Đứa nhỏ kia, đội trưởng thực sự tin tưởng hắn sao?" Giọng nói của Giang Lập dưới mặt nạ bảo hộ rất trầm, "Dựa theo quy định trước kia, mỗi đội viên mới đều phải trải qua giám thị cùng khảo sát trong một thời gian nhất định, mới có thể hoàn toàn giao thác tín nhiệm, lúc trước tôi tiến vào Quỷ Ảnh đội cũng là như vậy, nhưng đội trưởng lần này lại phá vỡ điều lệ, điều này khiến tôi không hiểu."

Hình Viêm nghe xong lời Giang Lập nói, tựa hồ cũng nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt hắn có vẻ lạnh lùng dưới ánh sáng lam lạnh lẽo, sau đó hắn trả lời Giang Lập: "Kỳ thật tôi cũng cảm thấy khó hiểu."

Giang Lập nghi hoặc: "Cái gì?"

Hình Viêm lắc lắc đầu, hắn nói với Giang Lập và Johan: "Các cậu từng có loại cảm giác này sao? Một ngày, cậu đột nhiên gặp một người xa lạ, trong trí nhớ của các cậu chưa từng xuất hiện một người như vậy, nhưng cậu lại sinh ra hảo cảm bất thường với hắn, muốn bảo hộ, thậm chí ỷ lại hắn..."

Hình Viêm còn chưa nói xong, Giang Lập liền tiếp lời, "Chẳng lẽ... đội trưởng anh...?"

"Tôi biết việc này thực khó hiểu, bản thân tôi cũng cảm thấy vậy." Sắc mặt Hình Viêm tối lại, hắn tiếp tục nói: "Thậm chí tôi từng hoài nghi, có phải đứa nhỏ kia dùng thủ đoạn gì đó khống chế tôi hay không, nhưng loại hoài nghi này... chỉ cần hắn đứng trước mặt tôi, liền hóa thành mây khói, cảm xúc của tôi liền không chịu khống chế."

"Vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao?!" Johan lập tức kêu lên, "Tôi biết đứa nhỏ kia không phải thứ tốt mà! Bọn họ đều nói tiểu ác ma khoác da thiên sứ! Hắn còn dùng sâu dọa sợ tôi!"

Giang Lập câm lặng nhìn Johan, "Thôi đi, chỉ là anh sợ sâu mà thôi."

"Nghe, các ngài." Hình Viêm vững vàng nói, "Các cậu không cần phải trả giá tín nhiệm gì đối với đứa nhỏ kia, trực giác nói cho tôi hắn sẽ không ở lâu trong đội ngũ, hơn nữa tôi cũng không cảm thấy hắn có bất luận địch ý gì, cho nên trên một mức độ nhất định, chúng ta có thể lợi dụng hắn."

________

Một bên khác, La Giản và Vương Việt vẫn đang đi theo người ngoài hành tinh. Bọn họ đều bị người ngoài hành tinh bắt đeo một thứ giống như mặt nạ phòng độc, bởi vì người ngoài hành tình Norn nói cho bọn họ ––––

"Những quái vật đó sẽ tản virus dịch bệnh ra ngoài không khí. Trong chúng nó có một loại trùng màu xanh lục, ước chừng chỉ nhỏ bằng bàn tay, nó giống như ký sinh trùng vậy, nó sẽ bò lên người các cậu, sau đó phóng thích độc tố làm cậu tê liệt, thời điểm tất yếu, chúng sẽ cắt qua làn da các cậu, đem ấu trùng thả vào thân thể cậu, sau đó các cậu sẽ biến thành ổ sâu, bị ăn sống từ bên trong."

Norn giải thích, thuận tiện bổ sung một câu: "Có rất nhiều đồng bạn của tôi đã chết như vậy."

"Thật là đáng sợ, còn có loại sâu khác nữa sao?" Vương Việt chỉ nghe Norn tự thuật đã sởn hết tóc gáy.

"Có rất nhiều chủng loại khác nhau, nhưng cụ thể thì tôi không rõ lắm." Norn nói, "Với trình độ khoa học kỹ thuật của chúng tôi lúc đó, mà phi thuyền này vẫn bị chiếm lĩnh chỉ trong vòng 24 giờ đồng hồ, tuy rằng có nhiều người không kịp trở tay, nhưng chúng tôi quả thực không có thủ đoạn hữu hiệu để đối phó với đám sâu này."

"Ngoại trừ anh không còn ai khác sống sót sao?" La Giản dò hỏi.

"Tôi không biết, vào thời điểm mấu chốt tôi đã chạy trốn tới khoang đông lạnh, hơn nữa tự đóng băng bản thân, có thể bởi vì đông lạnh, nên tôi mất đi dấu hiệu của sự sống, khiến cho đám sâu đó xem nhẹ tôi."

"Từ từ, ý của anh là, đám quái vật đó thông qua dấu hiệu sự sống của chúng ta mà tìm tới sao?"

Norn khẽ cười, nói: "Đương nhiên, trong đám sâu kia tựa hồ còn có lính trinh sát, chúng nó tổ chức quy củ như một đội quân, tôi tin tưởng trong số chúng có một con có thể khống chế toàn bộ Trùng quần, giống như Ong chúa vậy."

"Mà nữ hoàng sẽ sinh hạ lượng lớn trứng trùng." La Giản vuốt cằm, "Sau đó đám sâu này sẽ tìm một không gian lớn để nuôi những ấu trùng này, còn sẽ tìm một số ong thợ tới chăm sóc chúng nó."

"Nói vậy có điểm đạo lý." Norn tựa hồ bị một câu của La Giản nói trúng trọng tâm, hắn cũng nghiêng đầu nhớ ra, "Không gian lớn... không gian lớn nhất phi thuyền vũ trụ này chính là tầng dưới cùng."

"Bởi vì là bãi đậu các phi thuyền loại nhỏ, còn có phi thuyền cứu hộ, cho nên thời điểm không mở ra, khoang thuyền là hoàn toàn phong kín, có cửa lớn và vách tường chế tạo từ vật liệu rắn chắc bảo hộ, nơi đó cũng là địa phương an toàn nhất khi trạm vũ trụ lọt vào công kích."

Vương Việt nghe tới đó cũng hiểu ra cái gì, thống khổ nói: "Trời ạ! Đây quả thực là tin tức bất hạnh nhất tôi từng nghe, ý chính là, nếu chúng ta muốn tìm được thuyền cứu hộ chạy khỏi trạm không gian này, liền bắt buộc phải chui vào ổ sâu, đúng không?"

Norn gật đầu, nói: "Đúng vậy, chính là ý này."

La Giản nói: "Tôi đã tưởng tượng ra bộ dáng trứng trùng rậm rạp đầy ắp khoang thuyền dưới cùng... vạn nhất bên trong thuyền cứu hộ cũng đầy trứng trùng thì phải làm sao bây giờ?"

"Không cần lo lắng, một số thuyền cứu hộ loại nhỏ đặc thù cần phải có quyền hạn mới có thể mở ra, lớp ngoài là lồng phòng ngự năng lượng tự động không cần dây nối, nếu không có mệnh lệnh, bất luận phương thức nào cũng không thể mở cửa thuyền cứu hộ, cho nên không cần lo lắng đám sâu sẽ nhét đầy trứng vào trong thuyền cứu hộ."

"Anh có quyền hạn mở ra thuyền cứu hộ không?" La Giản hỏi một vấn đề mấu chốt.

Norn quay đầu nhìn La Giản một cái, đáp: "Quyền hạn của chúng tôi là một tầng bóc một tầng, chỉ cần người tầng trên vừa chết, hệ thống phi thuyền sẽ tự động trao quyền hạn cho người cấp dưới, cho nên... tôi vốn dĩ chỉ là một hộ vệ binh trên con thuyền này, mà hiện tại, tôi đã có được quyền hạn tối cao."

"Có nghĩa là người ở trên anh đều đã chết sạch." Vương Việt khổ bức nghe người ngoài hành tinh nói, không thể không đưa ra một kết luận như vậy.

Norn không trả lời, hắn vốn dĩ đi tuốt đằng trước, nhưng hiện tại lại yên lặng dừng bước, cùng lúc đó, La Giản cùng Vương Việt có thể rõ ràng nghe thấy âm thanh rậm rạp sàn sạt, âm thanh kia vang lên từ hành lang phía trước bọn họ, hơn nữa khoảng cách rất gần.

"Quyết đấu chính diện chỉ sợ rất khó chiến thắng đám sâu đó, số lượng của chúng rất đông, hơn nữa không sợ chết chút nào, chỉ cần nhắm trúng mục tiêu, liền sẽ cắn cậu không bỏ, tận đến khi cậu bị chúng nó gặm thành một bộ xương!" Norn nói nhanh, hơn nữa lấy vũ khí của mình ra, chính là ống phóng hỏa tiễn hắn đã lấy lúc trước.

"Chúng ta thật sự có thể đánh được đám sâu đó sao?" Vương Việt nhát gan bắt đầu run rẩy, hắn lấy ra nỏ chữ thập của mình, thật sự không có chút tự tin nào, hắn cũng không am hiểu tấn công trên diện rộng, đặc biệt là Trùng Quần từng bầy từng bầy ập tới, chưa nói tới hội chứng sợ mật độ cao của hắn, nhìn thấy vật rậm rạp sẽ mềm chân, mà mục tiêu như vậy, một mũi tên phóng qua chỉ giết được hai con là nhiều nhất.

Norn ngay lúc này bày xong tư thế, hắn cầm nòng pháo nhắm ngay cửa hành lang đang phát ra âm thanh sàn sạt, hơn nữa đề cao âm lượng, nói với La Giản và Vương Việt: "Chúng ta không cần quyết đấu chính diện với chúng nó, chúng ta chỉ cần lướt qua chúng là được! Nghe lệnh của tôi–––!"

La Giản phối hợp cong người lên, làm ra động tác tùy thời bắt đầu chạy, Vương Việt bên cạnh cũng lấy hết can đảm theo sau La Giản. Sau đó, ở lối vào hành lang, đám Trùng rậm rạp che trời lấp đất ùa vào! Cùng với âm thanh bò sàn sạt trên mặt đất, vách tường, thậm chí là cả trần nhà, thân ảnh của chúng liền xuất hiện trước mắt Norn, La Giản cùng Vương Việt!

Đàn sâu kia, mỗi con ước chừng to bằng một nắm tay, có chân dài như lưỡi hái cùng răng nanh bén nhọn, vỏ ngoài đều là một mảnh đen nhánh! Chúng giống như thủy triều mà xuất hiện ở lối vào hành lang, hơn nữa lập tức che trời lấp đất đánh úp về phía đám Norn.

Norn khiêng "ống phóng hỏa tiễn" trên vai trực tiếp nã pháo, âm thanh đạn pháo đinh tai nhức óc nổ vang! Màng nhĩ La Giản cùng Vương Việt đều bắt đầu run rẩy!

Đạn pháo của Norn tựa hồ không phải đạn pháo bình thường, đó là một loại đạn mang theo nhiệt độ cực cao, nơi nó đi qua ––– mỗi con sâu đều bị hóa thanh tro bụi dưới nhiệt độ này, đạn pháo cực nóng bắn về phía lối vào hành lang, sinh sôi tạc ra một cái cửa động thật lớn, vách tường xung quanh đều biến thành một mỏ than!

"Chạy! Chạy về phía trước!" Norn khiêng vũ khí chạy trên đầu, La Giản cùng Vương Việt lập tức theo sau. Vương Việt vốn đang lo lắng, nhưng thấy vũ khí công nghệ cao của người ngoài hành tinh mạnh như vậy, tức khắc đá nặng trong lòng cũng buông xuống không ít, nhưng rất nhanh, hắn lại bắt đầu lo lắng đề phòng.

Tuy rằng một pháo của Norn đốt chết không ít sâu, nhưng chỗ đáng sợ của đám sâu đó rất nhanh liền lộ ra, không biết từ đâu lại chui ra một làn sóng sâu nữa, vẫn dày đặc như vậy nhiều như vậy, từ bốn phương tám hướng, che trời lấp đất mà ập tới, kín mít không còn kẽ hở, đập vào mắt, ngoại trừ sâu, vẫn là sâu!

Mà Norn bắt đầu dụng đạn pháo nổ ra một con đường giữa đàn sâu này, hắn vừa nổ pháo vừa hô lớn: "Phòng điều khiển ở ngay phía trước! Chỉ cần kiên trì thêm một chút–––!"

Nhưng căn bản là không kiên trì được, cho dù phòng điều khiển gần trong gang tấc, chỉ cần xuyên qua hành lang dài này, rẽ một cái là có thể tới nơi, nhưng vài giây ngắn ngủi này, lại phảng phất như bị kéo dài vô hạn, Vương Việt chạy sau cùng, hắn không dám quay đầu lại nhìn phía sau, bởi vì hắn cảm giác những con sâu đó ở ngay bên chân hắn, chúng bò quá nhanh, tiếng bò của chúng cách hắn gần tới không thể tưởng tượng nổi, hắn biết mình rất nhanh sẽ bị đám sâu này bao phủ!

Chỉ vài giây thôi, Vương Việt biết bản thân mình sẽ bị đàn sâu này gặm sạch, nói không chừng ngay cả xương cốt cũng không còn!

Tử thần ở ngay phía sau hắn!

Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!? Trong nháy mắt kia, toàn bộ não Vương Việt chỉ còn có câu hỏi này, hắn trong mấy giây ngắn ngủi đổi mấy cái phương án trong đầu mình, phương án thoát khỏi khốn cảnh này. Hắn rất am hiểu ấp núp và điều tra, lợi dụng hình thể nhỏ để chui vào bất luận thông đạo nào, còn có năng lực thiết trí các loại bẫy rập, hắn còn có một cái nỏ chữ thập, kỳ thật cũng được coi là nửa cái tay súng bắn tỉa...

Nhưng mọi năng lực hắn có đều cần thời gian bố trí, mà trong nháy mắt sinh tử này, Vương Việt không nghĩ ra được bất luận phương pháp gì có thể cứu sống bản thân, nếu đồng bạn hắn còn ở bên cạnh, sẽ không chật vật đến vậy–––

Đúng lúc này, La Giản gắt gao chạy phía sau Norn đột nhiên dừng lại, hơn nữa quay đầu nhìn về phía Vương Việt.

"Nằm xuống!" La Giản cao giọng rống lên một câu.

Vương Việt nghe thấy, bản năng liền nghe mệnh lệnh của La Giản trực tiếp nằm sấp xuống mặt đất, đồng thời, La Giản giơ súng phun lửa trong tay lên, lập tức phun lửa vào Trùng quần đang ập tới trước mặt.

Vũ khí súng phun lửa này cũng là do La Giản mô phỏng từ vũ khí một người chơi nào đó trong đấu trường Tu La.

Đấu trường Tu La cũng có người chơi khống chế sâu làm vũ khí, thế nhưng sâu của người chơi kia không to như đám sâu này, sâu của hắn chỉ nhỏ như móng tay, cũng không truyền virus dịch bệnh gì đó, nhưng số lượng phi thường nhiều, tốc độ sinh sản nhanh tới thái quá, gần như là vô cùng vô tận, hơn nữa người bị ký sinh, có thể trong vòng vài giây biến thành một bộ xương–––

Đúng vậy, La Giản đã phải trải qua cách chết như vậy, bị một đám sâu sống sờ sờ gặm chết.

Kẻ khống chế sâu là một trong những kẻ địch La Giản ghét nhất trên đấu trường Tu La, trên thực tế, mọi người trên đấu trường Tu La đều ghét tên này, cái chết là chuyện thường tình, cơ bản sẽ không có ai oán giận, nhưng giết người lại còn muốn tra tấn người ta một phen, liền con mẹ nó quá ghê tởm.

Đàn sâu của hắn quá khủng bố, chỉ cần bạn lơ là một chút, để một hai con sâu bò lên người, vậy trên cơ bản, bạn đã chết được một nửa.

Để đối phó với tên khống chế trùng, La Giản đặc biệt đi tìm một vũ khí, vũ khí có thể áp chế sâu, tìm tới tìm lui, cuối cùng phát hiện một cây súng phun lửa trong tay một tiểu nhân vật lại là vũ khí phù hợp nhất.

Chủ nhân của súng phun lửa này là một tên phóng hỏa điển hình, ngọn lửa của hắn có một hiệu quả đặc thù –––lây nhiễm.

Chỉ cần bị ngọn lửa của hắn dính phải, ngọn lửa sẽ lan đi khắp nơi, biến toàn bộ địa hình xung quanh thành một biển lửa, chính là tái hiện cảnh tượng một tia lửa có thể thành đám cháy to trong lời của mọi người.

Chẳng qua, người chơi dùng lửa ở đấu trường Tu la cũng không ít, khắc tinh của lửa... hệ thủy tự nhiên cũng không nói chơi, hơn nữa thực lực tên phóng hỏa này cũng không đặc biệt cao, cho nên ngược lại trở nên yên lặng vô danh.

Nhưng cây súng này vào tay La Giản lại có hiệu quả hoàn toàn khác.

Ngọn lửa lập tức thổi quét diện tích lớn sau lưng Vương Việt, ngọn lửa cực nóng này tựa hồ là thứ đám sâu đó sợ nhất, vỏ ngoài của chúng nó dường như cứng cỏi hơn đám sâu nhỏ một chút, những vẫn khó có thể ngăn cản uy lực của súng phun lửa, từng con từng con đều cuộn tròn trên mặt đất, thảm thiết tru lên.

La Giản lập tức kéo Vương Việt đuổi kịp người ngoài hành tinh ở phía trước.

Nhưng sau khi La Giản quay đầu thoáng nhìn phía sau, hắn kinh ngạc phát hiện, tuy ngọn lửa thiêu chết phần lớn sâu, nhưng vẫn có càng nhiều sâu hơn, cuồn cuộn không ngừng rậm rạp bò ra, chúng nó bò qua đám sâu bị La Giản dùng súng phun lửa thiêu đốt, đồng thời cũng bị lây dính ngọn lửa.

"Uy lực không đủ." Thấy một màn như vậy, La Giản lẩm bẩm, Vương Việt phát hiện đứa nhỏ trước mắt này tựa hồ như đang hưng phấn, đúng vậy, chính là biểu tình hưng phấn này, đứa nhỏ kia lẩm bẩm, "Nhưng hiệu quả là có, chỉ cần ta thoáng dùng sức hơn một chút."