La Giản mang theo Vương Việt bò thẳng qua ống thông gió, nhưng chờ tới khi bọn họ tới nơi, mới phát hiện đám người Hình Viêm thế nhưng không cánh mà bay, chỉ có cánh cửa vốn dĩ bị đóng đã mở ra do nguồn năng lượng được khởi động, lúc này đang đường lớn rộng mở, hướng La Giản và Vương Việt bày ra một khu vực lạ lẫm.
Vương Việt móc ra bộ đàm trong túi, định liên lạc với các đội viên khác, lúc ở trong ống thông gió hắn đã thử qua, nhưng không biết do nguyên nhân gì, chỉ cần bật bộ đàm lên sẽ sinh ra tạp âm kỳ quái, hơn nữa tạp âm này có thể thu hút đám quái vật phát ra âm thanh sàn sạt kia, bọn quái vật này bị tạp âm hấp dẫn, sẽ từ bốn phương tám hướng bò về phía đám người La Giản.
Bọn họ đành phải tắt bộ đàm đi.
Vương Việt nghịch bộ đàm một lát, thứ này vẫn chỉ có thể phát ra tạp âm chói tai, đã hoàn toàn không thể sử dụng. Vương Việt đành phải thu nó vào tùy thân mật thất của mình, sau đó móc bản đồ ra quan sát một chút.
Vương Việt đi tới nắm tay nhỏ của La Giản, Chu nho chỉ cao hơn La Giản một chút, nắm tay La Giản là hoàn toàn không thành vấn đề, hắn nói: "Đội trưởng bọn họ phỏng chừng cũng gặp đám quái vật sàn sạt đó, chúng ta phải nghĩ biện pháp liên hệ với bọn họ... Không cần lo lắng, các đội viên của tôi luôn luôn thực thông minh, thời điểm chạy trốn sẽ để lại dấu hiệu, ví dụ như cái này –––"
Vương Việt nói xong liền kéo La Giản tới một góc hành lang dài, trên vách tường có một dấu vết nhợt nhạt, là vết trầy do đao nhỏ lưu lại, lưỡi đao chém từ trái sang phải, biểu thị phương hướng đào tẩu của bọn họ.
"Là đi về phía bên phải." Vương Việt nhìn vết trầy kia, nói, kéo La Giản chuẩn bị bám theo, nhưng La Giản vẫn không nhúc nhích, nói:
"Từ từ..."
"Sao vậy."
"Những vết trầy này đang biến mất." La Giản nhìn vết trầy kia, sắc mặt có chút tối tăm.
La Giản nói không sai, những vết trầy trên vách tường đang chậm rãi mờ đi, phỏng chừng chưa tới một phút đồng hồ sẽ hoàn toàn biến mất.
Vương Việt cũng rất nhanh liền chú ý tới điểm nay, hắn kinh ngạc tái mặt, sắc mặt không quá tốt, hắn nói: "Vách tường này thế nhưng có thể tự chữa trị!"
"Nên đi nhanh thôi, đi theo dấu hiệu này, trước khi chúng nó biến mất!"
Hai người hạ quyết tâm xong liền xoay người chạy, Vương Việt dẫn đầu, vừa chạy vừa quan sát dấu vết đội viên mình lưu lại, bọn họ rẽ trái rẽ phải trong trạm không gian thực lớn. Trạm không gian thực sự quá lớn, trên dưới ước chừng có bốn tầng, mỗi một tầng đều có năm sáu khu vực lớn. Bốn tầng ước chừng chia làm khu sinh hoạt của nhân viên, trạm tiếp nối và khu vực chuyển tiếp không gian, khu vực hàng hóa, đương nhiên còn có khu vực các loại phi thuyền dừng đỗ và khu thí nghiệm mấu chốt.
Trên bản đồ biểu hiện, La Giản và Vương Việt hiện tại đang ở khu sinh hoạt.
Đây không phải khu vực lớn nhất, nhưng lại là khu vực phức tạp nhất, có đủ loại phòng đan xen với ống thông gió phức tạp, La Giản chạy theo sau Vương Việt mà đầu đã xoay mòng mòng, hắn hoàn toàn không phân biệt rõ được đông tây nam bắc, mà Vương Việt dẫn đường phía trước không nói một lời, chỉ ra sức chạy.
"Ký hiệu đã hoàn toàn biến mất." Chạy đến một không gian rộng có ánh đèn tương đối ảm đạm, Vương Việt rốt cuộc dừng truy đuổi những dấu hiệu đó, hắn nhìn vết trầy đã biến mất trên vách tường, biểu tình có chút ảm đạm.
"Tôi hoàn toàn không nghe được bất luận âm thanh gì." La Giản sờ sờ vách tường, những vách tường đó luôn cho hắn một cảm giác, chúng đang hô hấp, sau đó, La Giản đột nhiên nghĩ tới một điểm đáng ngờ kỳ quái.
Bởi vì đã ở đấu trường Tu La quá lâu, La Giản có năng lực cảm giác kinh người, thị giác, khứu giác, thính giác, năm giác quan đều mạnh hơn người thường, còn cả giác quan thứ sáu kỳ diệu, từ đó hợp thành năng lực cảm ứng kinh người của La Giản, theo lý thuyết, La Giản kỳ thật am hiểu lần theo dấu vết hơn Vương Việt... Dù sao, chạy theo một số kí hiệu kỳ thật cũng không phải việc khó gì, không phải sao?
"Vương Việt, chúng ta đi nhầm đường." La GIản vuốt ve dấu vết đã hoàn toàn biến mất trên vách tường, hắn đột nhiên nở nụ cười nhạt.
Vương Việt trong chốc lát không hiểu được ý hắn, nghi hoặc nói: "Cái gì?"
"Chúng ta theo nhầm dấu hiệu. Dấu hiệu ban đầu Hình Viêm lưu lại, tôi còn có thể cảm ứng được hơi thở thuộc về hắn, nhưng sau nửa đường, hơi thở đó liền biến mất."
"Ý của cậu là..."
"Có thứ gì đó từ nửa đường sau liền giả mạo dấu hiệu, hơn nữa dẫn chúng ta tới nơi này."
Lời La Giản nói khiến Vương Việt có chút giật mình, hắn không có lực cảm ứng cường đại như La Giản, bởi vậy có chút bán tín bán nghi với lời nói của La Giản, không khỏi nghi ngờ: "Cậu chắc chắn sao? Nếu có thể giả mạo dấu hiệu thì... Vậy trạm không gian này..."
"Quả thật có sinh vật khác tồn tại, có lẽ có rất nhiều, trong đó quả thực có sinh vật trí tuệ cao."
Tình huống không được như mong đợi, Vương Việt tỏ vẻ hoang mang lo sợ, "Tình huống quá tệ, chúng ta hoàn toàn bị tách khỏi đội trưởng."
"Nói trước một chút, sức chiến đấu của tôi không phải đặc biệt cao, tôi luôn luôn là nhân viên điều tra, hơn nữa là loại sẽ chạy trốn rất nhanh, cho dù chiến đấu, tôi cũng chỉ đứng từ xa đánh lén." Vương Việt không chút do dự cung cấp tin tức cơ bản về mình, để đội viên mới hiểu biết mình, đồng thời chuẩn bị tốt tâm lý.
"Phải không, vậy anh cũng thật may mắn." La Giản nghe xong lời Vương Việt nói, liền cười trả lời hắn.
"May mắn? Tôi lại không cho rằng như vậy, trong đội ngũ chúng ta, đội trưởng, Giang Lập và ma pháp sư mới là sức tấn công chủ yếu, đương nhiên hiện tại ma pháp sư dùng không được... Đội viên đã mất trước kia là hệ phụ trợ. Cho nên hiện tại chúng ta mất đi liên hệ với thành phần chủ chiến, có thể nói, là tứ cố vô thân."
"Anh không hiểu ý tôi." La Giản lắc đầu, "Hiện tại, tôi mới là thành phần chủ chiến trong đội ngũ. Cho nên, tôi không lo lắng tình huống hai người chúng ta, tôi ngược lại tương đối lo lắng cho tình huống bên bọn họ."
"Ý là cậu rất mạnh sao?"
"Anh có thể cho là như vậy." La Giản đương nhiên trả lời, hắn cũng không khoe khoang, cũng không giả vờ, mà thực nghiêm túc trả lời.
Trong ấn tượng đầu tiên của Vương Việt, La Giản không giống một người có sức chiến đấu. Thế nhưng, Vương Việt cũng không phải loại người "vào trước là chủ", hơn nữa đội trưởng tin tưởng La Giản một cách bất thường, La Giản vừa gia nhập đội ngũ đã giao toàn quyền vào tay hắn, cũng khiến Vương Việt xem trọng La Giản vài phần.
"Có thứ gì đó lại gần."
Không đợi Vương Việt tiếp tục suy nghĩ, La Giản liền cảm thấy được có sinh vật kỳ dị đang tiếp cận bọn họ, chỉ sợ cũng là sinh vật lợi dụng giả mạo dấu hiệu mà đưa bọn họ tới đây.
Ngay sau đó, La Giản liền nhìn thấy chân thân của sinh vật trí tuệ kia.
Một người ngoài hành tinh.
Thực bình thường, trạm không gian này vốn dĩ là trạm không gian của người ngoài hành tinh, dạng sinh vật gì xuất hiện cũng không kỳ lạ, điều khiến La Giản cảm thấy ngạc nhiên chính là, hắn cảm thấy người ngoài hành tinh này... thực quen mắt.
Không không không, không phải là "quen mắt", mà là La Giản cảm thấy đã được nghe ai đó miêu tả đặc điểm của người ngoài hành tinh này, cho nên khi người ngoài hành tinh này xuất hiện trước mặt hắn, hắn liền tự nhiên mà nảy lên hồi ức đó, bởi vậy sinh ra cảm giác quen thuộc "hình như mình đã từng thấy ở đâu"
(déjà vu). Người ngoài hành tinh cao chừng ba bốn mét, ngoại hình cực kỳ tương tự con người, cũng là hai chân hai tay, điểm khác biệt chính là hình thể phi thường thô tráng, hơn nữa, còn có một cái đuôi thật dài. Trần trạm không gian đặc biệt cao, cùng không gian hành lang dài rất lớn, phỏng chừng cũng là vì sinh vật này mà thiết kế.
Trên đầu người ngoài hành tinh đeo một vật giống như mũ giáp, che chắn toàn bộ khuôn mặt nó, hơn nữa, mũ giáp này trông như được chế tác từ đầu lâu gì đó mà thành, phong cách như người địa cầu viễn cổ chưa khai hóa văn minh vậy.
Trên người người ngoài hành tinh cũng mặc khôi giáp, dường như là chế tác từ sinh vật gì đó mà thành, như quần áo bó mà gắt gao bao bọc lấy thân thể hắn, hơn nữa ở chỗ khớp nối sẽ nổi lên một cục, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, khôi giáp này phảng phất như đang sống, bởi vì thỉnh thoảng sẽ vặn vẹo một chút.
"Công nghệ... sinh vật?" La Giản bỗng nhiên nhớ tới lời Ưng nói, vào trăm triệu năm sau, người địa cầu rời khỏi Thái Dương hệ, xuất quân xâm lược một hành tinh tên là Bắc Thần, dân bản địa nơi đó sử dụng "công nghệ sinh vật" hoàn toàn bất đồng với người địa cầu.
Trong miêu tả của Ưng, những người dân bản địa đó đều là dáng vẻ này...
"Thật là... bối cảnh thật tệ." La Giản nhịn không được sờ sờ dù đỏ, hắn biết mật thất cố ý, cố ý an bài hắn trong mật thất có bối cảnh như vậy, ồ... có lẽ, gian mật thất này là căn cứ vào cảnh tượng chân thật trong tương lai mà mô phỏng lại.
"Người... loài người..." Dân bản địa Bắc Thần, tạm thời gọi là người Bắc tinh đi, tựa hồ có máy phiên dịch gì đó, La Giản cảm thấy hắn sờ soạng thứ gì đó trên khôi giáp của mình, hơn nữa rót thứ đó vào trên mũ giáp, sau đó hắn có thể nói được ngôn ngữ địa cầu không quá tiêu chuẩn, hơn nữa, nói được là tiếng Trung.
La Giản nhớ tới lời Ưng kể, giữa người địa cầu và người Bắc tinh là mối quan hệ không chết không ngừng, một bên là kẻ xâm lược, một bên là người bị tấn công, hơn nữa phe địa cầu còn thất bại, bị đuổi khỏi Bắc Thần tinh, hai bên đều tổn thất nghiêm trọng. Nhưng nhân loại không bỏ cuộc, sau khi đánh cắp khoa học kỹ thuật của Bắc Thần, bọn họ có thể ngóc đầu trở lại.
Tuy rằng không biết niên đại cụ thể của gian mật thất này, nhưng thế nào cũng không nên buông lỏng cảnh giác, cho nên La Giản vung tay, biến dù đỏ thành một thanh trường đao, hắn có rất nhiều phương thức công kích đa dạng, trường thương, đao, kiếm,... đều thực am hiểu.
Hơn nữa, hắn am hiểu nhất chính là tay không tác chiến, cướp lấy vũ khí của kẻ địch sau đó phản công là chuyện hắn thường xuyên làm, bởi vậy hắn mới có thể phục chế và mô phỏng vũ khí của địch nhân càng tốt hơn, lấy đó mà thỏa mãn nhu cầu vô tận của cây dù đỏ.
Người Bắc tinh đối diện hơi sửng sốt một chút, dường như chưa từng thấy vũ khí sẽ tự chủ biến hình, trong ấn tượng của hắn, những thứ đó chỉ có khoa học kỹ thuật bên hắn có thể chế tác, hắn chậm chạp nửa ngày mới há mồm, nói không quá rõ ràng: "Tôi không muốn xảy ra xung đột, loài người."
Người Bắc tinh tiếp tục nói: "Trạm không gian đã ngủ đông rất lâu, vừa rồi các cậu vừa khởi động nguồn năng lượng, đồng thời đánh thức tôi từ khoang ngủ đông... Nhưng tôi cần phải nhắc nhở các cậu, nơi này còn có một loại sinh vật đáng sợ khác."
"Đây có thể là nhân vật cốt truyện." Vương Việt bên cạnh không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn đương nhiên không biết chuyện xưa về Bắc Thần tinh, cũng không biết chân tướng lai lịch của mật thất, đối với hắn, nơi này chỉ là một mật thất có bối cảnh tương lai, nhân vật cốt truyện là một người ngoài hành tinh, nhưng vậy thì sao?
"Một loại sinh vật đáng sợ khác, đó là cái gì? Anh là loại... sinh vật gì?" Vương Việt nhịn không được dò hỏi, đối với hắn, đây chỉ là một câu hỏi thuận miệng, muốn biết tình hình cụ thể tỉ mỉ về sinh vật kỳ dị đó, nhưng người Bắc tinh đối diện lại rõ ràng sửng sốt, ngược lại nghi hoặc nhìn Vương Việt.
"Cậu cư nhiên không biết chúng tôi là cái gì?" Người Bắc tinh kia bỗng nhiên lộ ra cảm xúc phẫn nộ, cảm xúc này không quá rõ ràng, nhưng La Giản có thể nhạy bén cảm nhận được, trong nháy mắt kia, hắn cho rằng người ngoài hành tinh này sẽ công kích bọn họ, nhưng người Bắc tinh chỉ kích động một chút, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
"Hiện tại đã cách trận đại chiến kia 300 năm, trạm không gian này cũng đã trôi nổi 300 năm trong vũ trụ, tôi không thể biết được kết quả của cuộc chiến kia, có lẽ loài người các cậu chiến thắng, mà chúng tôi... chỉ là một tộc người bị vũ trụ đào thải mà thôi."
Lời nói của đối phương khiến La Giản cùng Vương Việt đều có chút mờ mịt, Vương Việt căn bản là nghe không hiểu, La Giản lại nhíu mày, lời nói trong miệng đối phương dường như trái ngược với lời Ưng nói trong trí nhớ của hắn, theo lý thuyết, nhân loại mới là phe thất bại, không phải sao?
Hoặc là, bởi vì tuyến thời gian khác nhau, nhân loại hiện tại đã ngóc đầu trở lại, hơn nữa thật sự chiếm lĩnh được Bắc Thần tinh?
"Tôi không biết cái gì mà chiến tranh hay không chiến tranh." Vương Việt không hiểu gì, mở miệng cắt lời đối phương, hắn nói: "Anh biết đồng bạn của tôi ở nơi nào không? Trên đường là anh thay đổi dấu hiệu dẫn chúng tôi tới đây?"
"Đồng bạn các cậu? Chỉ sợ đã chết." Người Bắc tinh kia lắc lắc đầu, giống như tiếc nuối mà nói, "Những sinh vật đó ở đâu cũng có, phi thường đông, cả trạm không gian đều biến thành sào huyệt của chúng."
"Tôi không cho rằng đội trưởng sẽ chết nhanh như vậy." Vương Việt cũng không tán đồng lời nói của người ngoài hành tinh, hắn nói, "Nói cho tôi biết, nên đi đâu tìm bọn họ? Chúng tôi không có nhiều thời gian!"
Người ngoài hành tinh kia không lập tức trả lời, hắn nghiêng nghiêng đầu, trên mũ giáp quỷ dị có hai cái lỗ đen như mực, giống như đôi mắt chăm chú nhìn La Giản và Vương Việt, La Giản tựa hồ có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương, ánh mắt mang theo ý tứ đánh giá.
Sau đó, người ngoài hành tinh mở miệng: "Đồng bạn của cậu bị những sinh vật đó truy đuổi, tôi cũng không biết bọn họ đi đâu, thế nhưng, nếu các cậu có thể mở hệ thống theo dõi của tầng này, có lẽ có thể tìm được vị trí của bạn cậu."
"Hệ thống theo dõi."
"Hệ thống giám sát sinh vật trên trạm không gian, có thể theo dõi mọi sinh vật còn sống trên phi thuyền, bản thân phi thuyền của chúng tôi giống như một thể sinh mệnh sống, nàng khống chế hoàn mỹ mỗi một góc trên phi thuyền."
Lời nói của người ngoài hành tinh khiến La Giản và Vương Việt liếc nhau, không hẹn mà cùng nói: "Nên làm thế nào?"
Người ngoài hành tinh kia phảng phất như đang cười: "Tôi có thể dẫn đường cho các cậu, thế nhưng phải cẩn thận, dọc đường có rất nhiều quái vật."
Người ngoài hành tinh dễ như trở bàn tay liền đáp ứng, ngược lại khiến nội tâm La Giản dâng lên một tia bất an, hắn luôn cảm thấy gian mật thất này sẽ không đơn giản như vậy, nếu mật thất đã cảnh báo trước về độ khó cấp địa ngục, như vậy, khó khăn bọn họ gặp phải sẽ không đơn giản nhẹ nhàng như hiện tại.
Độ khó cấp địa ngục đến tột cùng là thế nào?
La Giản cũng không suy nghĩ quá lâu, bởi vì rất nhanh hắn liền được thấy.
La Giản cùng Vương Việt theo bước người ngoài hành tinh lên đường, bắt đầu một tổ hợp kì diệu, người Bắc tinh lấy vũ khí của mình ra, là một thứ cùng loại với súng ống, tạo hình cũng thực... cảm giác không nói nên lời, phong cách kết hợp giữa dã man nguyên thủy và khoa học kỹ thuật siêu hiện thực của tương lai.
Ban đầu, La Giản cùng Vương Việt đều chưa chân chính nhìn thấy "sinh vật đáng sợ" trong lời người ngoài hành tinh, bọn họ chỉ nghe thấy âm thanh rậm rạp bò sát, cho nên La Giản dự đoán có lẽ mình sẽ phải đối mặt với côn trùng, hắn liền biến hình vũ khí, thành một cây súng phun lửa.
La Giản cảm thấy năng lực của mình bị hạn chế rất nhiều, đặc biệt là vũ khí ma thuật, ma pháp đã hoàn toàn bị phế, nhưng cố tình, những vũ khí hắn mô phỏng được đa phần lại là hệ ma thuật, đấu trường Tu La quần ma loạn vũ, người chơi dạng gì cũng có, nhưng đa số người chơi đều cho rằng vũ khí ma thuật có lực công kích mạnh hơn.
Tuy rằng súng ống hiện đại gì đó cũng có không ít, nhưng những vũ khí tương lai, quả thực có thể đếm trong lòng bàn tay.
La Giản suy nghĩ mình nên dùng vũ khí dạng gì, hơn nữa nỗ lực nhớ lại cảm giác khi sử dụng những vũ khí đó. Người ngoài hành tinh không nói lời nào, đi phía trước mở đường, Vương Việt đi thứ hai, La Giản bọc hậu.
Bọn họ vòng tới vòng lui trên địa hình phức tạp, cảm thấy đi tới đâu cũng có một loại cảm giác "hình như mình đã đi qua đây", mọi hành lang đều có bố cục tương tự nhau, bởi vì nguồn năng lượng được kích hoạt, vách tường đều sáng lên ánh sáng màu u lam.
"Phía trước có kho vũ khí, tôi cảm thấy các cậu sẽ cần." Người ngoài hành tinh đi một lát liền quay đầu nói với La Giản cùng Vương Việt, hơn nữa tăng nhanh tốc độ.