Trộm Long Tráo Phượng

Chương 86: Phẫn nộ

Buổi triều hội ngày hôm sau, tình hình đúng như Tề Tĩnh An dự đoán: Cả đám Xu Mật Viện sốt ruột kêu gào ầm ĩ, tất cả đều muốn hủy bỏ việc hắn đề cử Lục Thiên Thạch, thậm chí còn quăng ra tin tức "Quan trọng" là hai huynh đệ Lục Lăng có một phần huyết thống Tây Man... Nhìn vẻ mặt vừa oán giận vừa giễu cợt của bọn họ, dường như muốn nhân cơ hội này đánh mạnh vài hai bàn tay của Phò Mã, để hắn phải xấu mặt trước mặt hoàng đế?


Nhưng Tề Tĩnh An vẫn bình tĩnh như ban đầu, chỉ cắn chặt luận điểm "Anh hùng không hỏi xuất thân", mặc cho đám người Xu Mật Viện khiêu khích thế nào, hắn cứ lù lù bất động: Vốn là vậy mà, Tề Tĩnh An có gì mà phải gấp gáp? Đêm qua Tần Liên Hoành đã cấp tốc mang "Một thánh chỉ khác" tới đội quân Trấn Bắc, bất kể Xu Mật Viện lải nhải thế nào, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn, vậy nến hắn chỉ coi như đang xem xiếc khỉ là được.


Cứ như thế, khi thời gian diễn ra triều hội đã qua hơn một nửa, Tề Tĩnh An và đám người Xu Mật Viện vẫn không thể thống nhất ý kiến, còn đang ngươi tới ta đi ngôn ngữ giao chiến, đến nỗi bầu không khí trong Cần Chính Điện không khác nào ở chợ.


Còn những đại thần khác không xen vào, bao gồm cả Hoàng đế, ban đầu còn ôm suy nghĩ xem trò vui, xem rồi lại xem, bọn họ cũng cảm thấy đầu mình bắt đầu phồng lớn lên.


"Sao vẫn chưa tranh cãi ra kết quả vậy? Aizz, làm ta choáng váng cả đầu, cái chức Hoàng đế rách này đúng là không dễ làm, lại còn cực kỳ nhàm chán..."


Trong lòng nghĩ như vậy, hoàng đế bệ hạ len lén ngáp một cái, lại day day trán, trước tiên ngó em rể vẫn luôn bình tĩnh mang phong phạm cao thủ một địch một trăm mà không hề rơi vào thế hạ phong, lại nhìn đám người Xu Mật Việt đỏ mặt tía tai luôn tự xưng là "Đế đảng", Hạ Hầu Trác thầm trợn mắt, khoát tay nói: "Được rồi được rồi, chư vị ái khanh đều bình tĩnh chút đi, chuyện này xếp lại bàn sau, đừng làm tổn thương hòa khí người mình."


Nếu hoàng đế đã ra mặt ba phải rồi, đám người Xu Mật Viện đương nhiên phải yên tĩnh lại, Tề Tĩnh An cũng lười chấp nhặt với bọn họ, tạm thời cho Đại Cữu Ca chút mặt mũi, vì vậy... Chuyện Lục Thiên Thạch cứ thế bị gác lại, aizz.
"Còn chuyện gì khác cần triều đình cùng bàn bạc không?"


Hạ Hầu Trác vừa mới thả lỏng, theo thói quen nói ra những lời này, Tề Tĩnh An lại bước ra khỏi hàng...


"Trấn Bắc đại quân mất Thống soái, theo phán đoán của thần, Yến tặc rất có thể sẽ nhân cơ hội xuôi Nam, bất ngờ tập kích Kinh Đô, vì vậy, chúng ta nên lập tức trù tính lương thảo của toàn bộ thành trấn phụ cận, cũng để hơn mười vạn tướng sĩ trong đại doanh Kinh Giao chuẩn bị cho chiến tranh, thậm chí còn có thể chủ động xuất kích, cho đại quân xuất phát tới Vĩnh Định quan trấn giữ cứ điểm quan trọng..."


...Được lắm, lại muốn ầm ĩ nữa à, Hạ Hầu Trác lặng lẽ bưng kín hai mắt.


Không nghi ngờ chút nào, đề nghị này của Tề Tĩnh An lại bị Xu Mật Viện bác bỏ. Trên lập trường của bọn họ, quân đội của cả Đại Ngụy đều nên do bọn họ thống nhất điều động, đây là "Lương sách" mà Trung Tông Hoàng đế lập ra sau khi trải qua "Loạn Khang Trịnh", vì để đề phòng người nắm giữ binh lực phạm thượng làm loạn. Ngay cả Hổ Phù điều động đại quân trong tình huống khẩn cấp, cũng bắt đầu chia làm hai từ khi đó.


Vì vậy, mấy người Xu Mật Viện ghét nhất là tướng soái dẫn quân tự ý chủ trương, mà Quách lão tướng quân, Trấn Bắc hầu và công chúa điện hạ đều từng làm chuyện này, thế nên bọn họ vui vẻ hòa nhã với Tề Tĩnh An mới là lạ! Huống chi ngày hôm nay, hai đề nghị của Phò Mã còn liên tiếp động tới điều kiêng kỵ của Xu Mật Viện.


"Yến tặc muốn tránh khỏi mấy chục vạn đại quân của Đại Ngụy ta xuôi Nam đánh úp, làm một trận "Tập Ngụy cứu Yến", dễ vậy à?"


Tề Tĩnh An vừa đưa ra đề nghị, thậm chí còn chưa phân tích rõ lý do hắn đưa ra suy đoán này, một người nào đó của Xu Mật Viện đã kích động bước ra khỏi hàng, liếc mắt dò xét Tề Tĩnh An, hừ lạnh nói: "Phò Mã, ngươi rõ ràng là đang nói chuyện giật gân, hơn nữa ngươi thân là quyền thừa tướng, lại còn vẫn muốn nhúng tay vào quân quyền, ngươi có rắp tâm gì?!"


Lời này đúng là đâm thẳng vào tim, ngay cả Hạ Hầu Trác xưa nay không có chủ kiến gì cũng phải thay đổi sắc mặt.


"Ta không có rắp tâm gì cả, chỉ có một tấm lòng son đền ơn Chủ quân, bảo vệ gia quốc!" Khí thế quanh người Tề Tĩnh An đột nhiên tăng vọt, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào người vừa lên tiếng, như đinh chém sắt nói: "Nếu như nhất định phải là người của Xu Mật Viện, mới có cơ hội điều binh khiển tướng bảo vệ quốc đô... Vậy thì hôm nay ta từ chức Quyền Thừa Tướng, cũng xin bệ hạ đồng ý để ta gia nhập Xu Mật Viện, mặc cho các vị đại nhân sai khiến!"


Tề Tĩnh An vừa nói lời này ra, nhất thời bên trong Cần Chính Điện lặng ngắt như tờ, suy nghĩ của cả đám đại thần thay đổi thật nhanh, tâm tư rối rắm: Có người khϊế͙p͙ sợ, có người trầm tư, cũng có người mờ mịt không biết vì sao...


Hôm nay Phò Mã bị làm sao vậy? Loại phong cách nói chuyện bén nhọn mà có cảm giác áp bách mãnh liệt này, hoàn toàn khác xa với phong cách tao nhã thận trọng vững vàng trong dĩ vãng?


Nhưng ngay tại lúc mọi người đều đang lấy làm khó hiểu, đã có người âm thầm bật cười, đó chính là quốc trượng Từ Dịch... Người này vẫn cho rằng mình là đại công thần đệ nhất trong việc Hạ Hầu Trác đăng cơ làm đế, ngay sau khi Hạ Hầu Trác lên ngôi, mặc dù Từ Dịch cũng thoáng thăng quan, lại không được trọng dụng cho lắm, ngược lại Tề Tĩnh An nhảy lên, hái mất trái ngọt lớn nhất, được đặt tên là trái "Đứng đầu quan văn" này... Thế nên quốc trượng cực kỳ khó chịu, nhìn con rể khó chịu, nhìn Tề Tĩnh An được con rể trọng dụng lại càng khó chịu, còn nữ nhi của ông ta, cũng là cái đứa không có tiền đồ, rõ ràng đã lên làm hoàng hậu rồi, mà lại có dấu hiệu thất sủng, ngay cả thổi gió bên gối cũng không thổi nổi, thật sự khiến ông ta vô cùng thất vọng.


Hôm nay thì sao? Tề Tĩnh An công khai nói ra những lời như vậy trên triều đình, ngoài mặt thì có vẻ hiên ngang lẫm liệt, nhưng trên thực tế lại mang theo ý uy hϊế͙p͙ và tự cao tự đại, điều này chẳng lẽ không khiến Hoàng đế cảm thấy hắn quá kiêu ngạo à?... Đây quả thật là tự hủy trường thành đó nha, Từ Dịch không ngừng thầm cười trộm, cảm xúc hả hê trong lòng sắp tràn cả ra ngoài.


Nhưng ngay sau đó, ngoài dự đoán của tất cả mọi người là, Tề Tĩnh An không những không thu liễm lại, bày tỏ chút lòng trung thành với hoàng đế để hòa hoãn không khí, ngược lại càng phách lối giơ tay lên, chỉ vào đám người Xu Mật Viện, nghiêm nghị quát lên: "Trong trường hợp đó, nếu Yến tặc thật sự vượt qua đại quân Trấn Bắc, xâm phạm kinh đô, Xu Mật Viện phạm phải đại tội xem xét không chu đáo, thậm chí là lầm nước lầm dân, đến lúc đó nên làm thế nào?"


Nhất thời, mấy mặt già trong Xu Mật Viện đều nghẹn thành màu nước tương, nhưng bọn họ lại không dám lên tiếng. Quan viên ấy mà, đều như vậy cả, vừa đặt trách nhiệm lên lưng thì lập tức héo rũ.


Trong triều lại xuất hiện giằng co, không ồn ào như vừa nãy, nhưng không khí trầm mặc như bây giờ càng làm cho người ta chán ốm hơn, Hạ Hầu Trác thầm than thở một tiếng, chỉ đành cậy vào thể diện của Hoàng đế mà nói câu ba phải, để hai bên đều lùi một bước, chờ quân tình tiền tuyến truyền về thì bàn bạc tiếp.


Rồi sau đó, buổi triều hội này liền kết thúc.


Hạ Hầu Trác vừa tuyên bố bãi triều, Tề Tĩnh An lập tức nghiêm mặt phẩy tay áo bỏ đi, thật sự phách lối đến một loại cảnh giới. Nhưng thái độ này của hắn, cộng thêm chiến tích chói lọi của đôi phu phu làm nền móng, ngược lại khiến không ít người tin tưởng vào phán đoán của hắn, cho dù Xu Mật Viện chưa nhả ra, thì một vài quan viên quản lương, quản quân giới cũng ngầm hạ quyết tâm, lập tức bắt đầu làm chút chuẩn bị...


Dù sao đa số người đều muốn theo cường giả. Nhớ ngày đó, khi Hạ Hầu Tuyên vẫn còn ở Kinh Thành, Tề Tĩnh An vẫn luôn mang dáng vẻ ôn tồn nho nhã, đó là bởi vì bản thân công chúa điện hạ đã đủ cường hãn, Phò Mã nên ôn hòa một chút, tránh để người khác cảm thấy đôi phu phu bọn họ rất có "Tính công kích", không dễ sống chung. Song khi Hạ Hầu Tuyên rời kinh, trong kinh thành lại liên tiếp xảy ra chuyện lớn, lòng người dao động thì Phò Mã trở nên quyết đoán cường thế, cũng rất phù hợp "Thiên thời"... Nếu hắn vẫn ôn hòa mềm mỏng như cũ, không nói người khác, ngay cả đám tiểu đệ của công chúa điện hạ cũng chưa chắc làm theo sắp xếp của hắn, đến lúc thật sự quan trọng, không có mấy ai ủng hộ hắn, vậy thì phải làm sao?


Thế nên Tề Tĩnh An mới hung hăng như vậy, bởi vì trong lòng hắn biết rõ: Đã đến lúc này rồi, không phách lối, không cường thế, thì đợi đến khi nào?!


Về phần Hạ Hầu Trác có thể có ý kiến với hắn không... Hừ, ai thèm quan tâm! Chờ người Bắc Yến thật sự giết đến dưới chân Kinh Thành, Hạ Hầu Trác còn có thể ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế mới là lạ!


Loại hoàng đế mềm yếu vô năng như hắn, nếu đặt trong thời hòa bình, có lẽ các đại thần sẽ nhịn một chút cho xong; nhưng bây giờ hiển nhiên Đại Ngụy đang có một đống lớn loạn trong giặc ngoài, người trên triều đình cũng không phải đều mù hết, bọn họ còn có thể nhẫn nại bao lâu?


Không nói đâu xa, ngay đến buổi triều hội ba phải ngày hôm nay, quả thật là một chuyện cười lớn, ầm ĩ nửa ngày cũng chỉ đưa ra được kết luận: Tất cả đều chờ đến khi quân tình tiền tuyến truyền về, xem tình hình thế nào rồi nghĩ xem nên làm sao bây giờ.


...Cái này có khác nào đạo lý "Đợi đến khi trời mưa mới bàn xem có nên lãng phí bó củi để sửa nóc nhà" không? Đúng là một trò cười lớn nhất thiên hạ!


Hơn nữa trên thực tế, ngay cả đám người trong Xu Mật Viện cũng chưa chắc đã hoàn toàn khịt mũi xem thường, không tin suy đoán của Tề Tĩnh An. Nhưng mà người trong quan trường vẫn luôn vì lợi ích của mình mà ôm tâm lý may mắn... Mặt khác, nếu Hoàng đế đủ cường thế, trực tiếp gõ thước quyết định chỉnh đốn quân bị chuẩn bị chiến đấu, bọn họ nhất định sẽ ngậm chặt miệng, hấp ta hấp tấp xoay sở lương thảo.


Cho nên, trong thời đại hoàng quyền chí thượng này, tố chất của bản thân Hoàng đế quan trọng cỡ nào với cả quốc gia, điều này còn phải hỏi sao?
"Aizz, điện hạ của ta, rốt cuộc lúc nào ngươi mới trở về đây..."


Tề Tĩnh An hùng hổ đi tới cửa cung, đúng lúc có lác đác bông tuyết từ trên trời rơi xuống. Bước chân hắn dừng lại, nghĩ đến mùa đông năm ngoái, hắn mới vừa cùng người yêu khải hoàn hồi kinh, hôn sự cũng thuận lợi được xác định, hai người hẹn hò trong kinh thành, ngọt ngọt ngào ngào, thật sự gọi là hạnh phúc. Vô thức nhìn về phía Tây Bắc, lại chỉ thấy cảnh đông hiu quạnh, Tề Tĩnh An thầm than một tiếng, sau đó chui vào xe ngựa, trở về phủ của mình.


Bảy tám ngày sau, Tề Tĩnh An vẫn cáo ốm không ra khỏi cửa, triều hội cũng không đi, đều ở nhà xem hí kịch, đánh cờ với Thái Thượng Hoàng...


Cho đến một ngày, bức chiến báo khẩn cấp đầu tiên được đưa đến Kinh Thành, thì dường như có một cơn hồng thủy tích tụ đã lâu đột nhiên bộc phát, bức thứ hai, bức thứ ba... Gần như chỉ trong chưa đầy một ngày, đã có mười mấy bức chiến báo liên tiếp đến kinh, tất cả đều là thư cấp báo khẩn cấp, thư cầu cứu, thư cảnh báo: Yến tặc thật sự đã giết tới rồi!


Bởi vì tin tức truyền đi bị trì hoãn, vậy nên trên thực tế, khi tin Trấn Bắc hầu qua đời vẫn còn đang trên đường truyền về kinh thành thì người Bắc Yến đã hành động rồi... Bọn họ quả quyết chia binh, chỉ để lại một phần nhỏ liều chết kéo chân đại quân Trấn Bắc đang như rắn mất đầu, phần lớn binh lực xông thẳng đến kinh đô Đại Ngụy!


Hơn nữa phong cách làm việc của người Bắc Yến mạnh mẽ vang dội hơn triều đình Đại Ngụy nhiều, chỉ trong thời gian chưa đến hai mươi ngày, quân đội đã đi được ngàn dặm, với tốc độ này, bọn họ giết đến Kinh Thành cũng chỉ là chuyện trong mười ngày nữa!


"Muôn tâu bệ hạ, Yến tặc thế tới quá gấp, trên đường gần như không dừng lại, chỉ đánh hạ một thành ở Ký Châu để bổ sung lương thảo, hôm nay đã sắp giết tới Bộc Dương phủ..."
"Bệ hạ, chúng ta phải sớm tính toán!"


"Bệ hạ, đại doanh Kinh Giao đã khẩn cấp tập kết, tiếp theo chúng ta phải cái gì? Nên bổ nhiệm ai làm Thống soái đại quân?"


Bên trong Cần Chính Điện, Hạ Hầu Trác nhìn đám quần thần hò hét ầm ĩ, nghe từng tin xấu một, đầu óc trống rỗng. Hắn vô thức nhìn về phía em rể vẫn đang trầm mặc đứng yên: Tĩnh An thật là lợi hại, suy đoán trước đó đã hoàn toàn ứng nghiệm, vậy rốt cuộc hiện tại mọi người nên làm gì, sao lại tới hỏi hắn chứ, hỏi Tĩnh An không phải được rồi sao!


Nhưng chưa đợi Hạ Hầu Trác mở miệng, một giọng nói nóng nảy đã truyền vào tai tất cả mọi người: "Còn làm gì được nữa? Bắc Yến điều động 50 vạn đại quân đánh úp Kinh Thành đấy, chúng ta còn có thể làm sao?! Dù ai làm Thống soái cũng không thể ngăn cơn sóng dữ, chỉ có thể để hơn mười vạn tướng sĩ Kinh Giao hy sinh một cách vô ích!"


Nhất thời, toàn trường yên tĩnh.


Người lên tiếng chính là quốc trượng Từ Dịch, ông ta có vẻ cực kỳ tức giận, giậm chân nói: "Kế sách bây giờ, là nên hộ tống bệ hạ nhanh chóng vượt sông xuôi Nam, mượn sông Đại Giang hiểm yếu để vượt qua kiếp nạn này, sau đó tập kết với dân binh phương Nam phản công ngược lại!"
"...!"


Vừa nghe Từ Dịch nói như vậy, một nhóm người bao gồm cả Hạ Hầu Trác, mắt sáng rực lên.


Đúng vậy, chẳng phải vẫn nói giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt à... Lần này Yến tặc đập nồi dìm thuyền, ôm 50 vạn đại quân gấp rút đánh đến, chỉ bằng mười vạn người chưa từng thực sự lên chiến trường trong đại doanh Kinh Giao, sao có thể chống đỡ được?


Hơn nữa 50 vạn đại quân là khái niệm gì, tuy Hạ Hầu Trác mềm yếu vô năng, nhưng dù gì hắn cũng là hoàng tử được tiếp nhận giáo dục chính thống từ nhỏ... 50 vạn đại quân đấy, cho dù muội muội uy vũ khí phách có thể kịp thời dẫn hai mươi vạn binh mã quay về cứu viện, thì cũng rất có thể thua không còn manh giáp!


Thế nên vẫn đi thì hơn, trốn đi, Hạ Hầu Trác không khỏi nghĩ như vậy: Thể diện đáng mấy đồng chứ, mạng nhỏ vẫn quan trọng nhất, nhớ ngày đó không phải Trung Tông Hoàng đế cũng chạy à? Sau này còn nhận được vinh dự ngăn cơn sóng dữ phục hưng quốc gia đấy!


Nhưng nghĩ tới đây, Hạ Hầu Trác lại có chút chần chừ: Thật sự chạy trốn à? Người đời ai mà không biết, Trung Tông Hoàng đế có thể ngăn cơn sóng dữ, hoàn toàn dựa vào chiêu thánh trưởng công chúa thần dũng vô địch, bằng không Đại Ngụy đã sớm mất nước, nào còn có ngày hôm nay?


Mà tình huống lúc này cũng không giống lắm, một khi bọn họ xuôi nam, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, trưởng công chúa đương triều chắc chắn sẽ rơi vào kết cục bi thảm! Khi 50 vạn đại quân Bắc Yến chụp hụt trong kinh thành, bọn họ nhất định sẽ đổi đường tiến thẳng về phía đại quân chinh Tây của Đại Ngụy, hơn nữa không chừng còn có thể chơi một chiêu đánh úp bất ngờ, dùng cái giá thật nhỏ cùng lúc làm sạch hai mươi vạn quân Ngụy và trưởng công chúa Đại Ngụy uy danh hiển hách!


Cho dù Hạ Hầu Tuyên đã sớm chuẩn bị tâm lý, không đến nỗi trúng kế bị thua, nhưng binh mã dưới tay hắn cũng nhất định vì hành động triều đình vượt sông xuôi nam mà lòng quân hoang mang, tình trạng kém xa so với trở về kinh đô chiến đấu hết mình. Còn đại quân Trấn Bắc cũng nguy hiểm như vậy, nói đơn giản, một khi triều đình chạy mất, chính là tự hủy căn cơ, cũng dâng trắng thời cơ chiến đấu tuyệt hảo đánh tan hai quân Trấn Bắc và Chinh Tây của Đại Ngụy, cộng thêm trăm vạn vùng đất màu mỡ ở Giang Bắc cho Bắc Yến...


Sau đó, khi người Bắc Yến đứng vững gót chân ở Giang Bắc, cho dù triều đình thu gom quân lực phương Nam, cũng khó giết trở về cố đô. Ngôn Tình Sủng
Thế nên, thật sự có thể trốn à? Hạ Hầu Trác mấp máy môi, do dự chần chừ, ngập ngừng không phát ra được âm thanh...


Vào giờ phút này, trong lòng hắn có một âm thanh đang hô hào, bảo hắn kiên cường một chút, giống như nam tử hán, quan trọng hơn là phải gánh vác trách nhiệm của vua một nước; vậy nhưng đáng tiếc là, Hạ Hầu Trác thật lòng không có can đảm và dũng khí lớn như vậy, thật sự không có cách nào kiên cường, vì vậy tiếng hô hào trong lòng từ từ yếu đi... Hắn "Khụ" một tiếng, hắng giọng, hé miệng, chuẩn bị nói câu "Vậy cứ làm theo ý quốc trượng đi"...


Nhưng Tề Tĩnh An lại giành trước một bước, bởi vì hắn hoàn toàn không chút chần chừ, cũng không thiếu hụt dũng khí, vậy nên hắn đột nhiên quát lên một tiếng: "Nói hươu nói vượn!"


Nói xong, Phò Mã nổi giận đùng đùng xoay người nện một quả đấm vào cái mặt già nua vặn vẹo xấu xí của quốc trượng, chỉ nghe "Bốp" một tiếng, gương mặt quốc trượng nở hoa, ngay cả hàm răng cũng bị đánh rớt hai cái...


Tác giả có lời muốn nói: Công chúa: = Mãnh = Tiểu miêu miêu hiền huệ nhà ta càng ngày càng hung tàn như vậy thật sự có thể sao sao sao sao sao sao? Mau để ta nhanh về vuốt ve hắn nào ~!