Trộm Long Tráo Phượng

Chương 39: Hồi hương

Hạ Hầu Tuyên vừa nói xong, mặt Tề Tĩnh An lập tức đỏ bừng, không thể tiếp tục giả bộ bình tĩnh được nữa, tâm trạng của hắn cũng lập tức chuyển từ thấp thỏm bất an sang cực kỳ xấu hổ: Mức độ thẳng thắn của công chúa điện hạ... Thật sự hoàn toàn không có giới hạn mà! Lần nào cũng làm hắn chấn động đến váng đầu hoa mắt!


Trong khoảng thời gian ngắn, Tề Tĩnh An thật sự không biết nên đáp lại thế nào mới phải, chẳng lẽ lại nói thẳng "Không sai, đúng là ta muốn đưa sính lễ, Điện hạ có nhận hay không " à? Hình như da mặt hắn không dày đến mức ấy, tuy hắn thử thăm dò cũng không được coi là "Thuần lương chính trực", quả thật ngầm chứa ý đưa sính lễ, nhưng vốn Tề Tĩnh An tưởng rằng công chúa điện hạ sẽ "Ngầm hiểu lẫn nhau" với hắn, xem ra hắn vẫn còn quá bảo thủ rồi, hoàn toàn đoán sai, lúc này mới rơi vào tình cảnh lúng túng thử thăm dò không được mà lại còn bị đùa giỡn.


Hạ Hầu Tuyên cười híp mắt nhìn đủ mọi sắc mặt khác nhau của Tề Tĩnh An, ban đầu thì buồn buồn không vui, về sau lại cố ra vẻ bình tĩnh, rồi đến bây giờ lòng như nai tơ, mặt như tôm luộc... Đương nhiên là hắn thích nhất dáng vẻ bị trêu ghẹo hiện tại của Tề Tĩnh An, đúng là vừa đáng yêu vừa ngon miệng, khiến trái tim hắn như có một móng vuốt nhỏ gãi nhẹ vào, có chút ngứa ngáy, lại có chút tê dại, làm hắn cảm thấy vừa mới lạ vừa vui vẻ.


"Ừm... Vậy ý của điện hạ là gì? Nếu đã chắc chắn, thì lộ trình tiếp theo của đội ngũ cần phải thay đổi một chút." Qua hồi lâu, Tề Tĩnh An mới miễn cưỡng khôi phục được một chút bình tĩnh. Ánh mắt của hắn đảo quanh, hàm hàm hồ hồ hỏi một câu, sau đó lập tức chuyển đề tài về chính sự, như muốn trực tiếp bỏ qua hành vi trêu chọc của Hạ Hầu Tuyên. Nhưng chữ "Ừm" của hắn, thật ra cũng đã bao gồm cả sính lễ, hôn sự các loại "Nội hàm trọng đại" ở bên trong.


Hạ Hầu Tuyên đã sớm quen với tính cách "Đã nghiện còn ngại" này của Tề Tĩnh An, càng thích trêu chọc đối phương hơn, thế nên hắn cố ý dùng một loại thái độ cực kỳ thản nhiên tùy ý nói: "Vậy được, cứ làm như ngươi nói, lộ trình hành quân cũng giao cho ngươi quyết định, ta lười lo việc đó, tin là ngươi sẽ không để cho mọi người phải đói bụng."


Hả? Tề Tĩnh An ngẩn ngơ: Ý của Điện hạ chính là nhận lấy sính lễ của hắn? Nhưng thái độ này cũng quá là giải quyết việc chung rồi, quá là gì đó... Ngược lại, hắn thà tiếp tục bị trêu ghẹo còn hơn!


Tuy nhiên Hạ Hầu Tuyên lại đang giở trò lạt mềm buộc chặt, Không "Thỏa mãn" Tề Tĩnh An: Sau khi công chúa điện hạ phó thác mọi chuyện cho nội trợ hiền toàn quyền lo liệu xong, thì rời khỏi lều như người không liên quan, tự mình đi tìm Lục Thiên Thạch... Hắn muốn làm quen với hơn hai nghìn bảy trăm kỵ binh tinh thuệ kia, trao đổi một chút, cố gắng gia tăng tình cảm, để có thêm càng nhiều người dốc sức cho hắn hơn.


Tề Tĩnh An u oán đưa mắt nhìn theo người trong lòng phóng khoáng rời đi, thật sự muốn hô lên một tiếng... Điện hạ dù gì cũng nên hứa một câu "Nhận sính lễ xong sau này nhất định sẽ gả cho ngươi" gì gì đó để trấn an trái tim nhỏ của ta chứ?!


Nhưng cuối cùng Tề Tĩnh An vẫn lặng lẽ ngồi lại trước án, nhìn bản đồ quân sự đã trải sẵn trên bàn, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu tuyến đường hành quân: Không hổ là nội trợ hiền mà, "Tính chuyên nghiệp" này thật sự không chê vào đâu được.


Buổi chiều, đội ngũ Hạ Hầu Tuyên mang theo lương thảo và thành viên mới xuất phát lên đường, tinh thần của mọi người càng hăng hái sung mãn hơn ban đầu.


Nhờ vào sức hút to lớn của công chúa điện hạ, trong đội ngũ kỵ binh của Lục Thiên Thạch, cuối cùng chỉ có hơn bốn trăm người chọn ở lại Thạch Lĩnh Quan, vì vậy binh mã Hạ Hầu Tuyên có thể nắm trong tay lập tức tăng hơn hai nghìn hai trăm người, hơn nữa còn đều là kỵ binh tinh nhuệ... Kết quả này không chỉ tốt hơn dự tính của Lục Thiên Thạch, mà về tổng thể, kết quả cũng tốt hơn nhiều so với "Kế hoạch hợp quân" mà Hạ Hầu Tuyên đã dự đoán từ trước... Chiến lực của hơn hai nghìn tinh binh đủ thể bù đắp cho hai, ba vạn tra binh, mà lượng lương thảo cần thiết lại chỉ bằng một phần mười, hơn nữa, hai huynh đệ Lục Thiên Thạch và Lăng Viễn cũng tốt hơn nhiều so với Thủ tướng vô dụng của Thạch Lĩnh Quan – Người có thể sẽ trở thành "Đồng đội heo", đây quả thật chính là việc tốt thì đến cùng nhau!


"Thạch Lĩnh Quan đúng là một nơi đất lành..." Trong vài canh giờ ngắn ngủi đã gặt hái được nhiều chỗ tốt như vậy, sao tâm trạng của Hạ Hầu Tuyên có thể không tốt cho được? Quan trọng hơn là, không bao lâu nữa hắn sẽ đến quê hương của Tề Tĩnh An, cũng nhận được một phần sính lễ phong phú, Hạ Hầu Tuyên nghĩ thử thôi đã cảm thấy cực kỳ vui vẻ, vậy nên dọc đường đi khóe miệng hắn vẫn luôn nhếch lên, lúc nào cũng lộ ra dáng vẻ mặt mày hớn hở.


Về phần Tề Tĩnh An thì sao, cũng không biết là do Hạ Hầu Tuyên trêu chọc, hay bởi vì gần quê thì e sợ, tâm trạng hắn vẫn luôn có gì đó không đúng, ngay cả người khác cũng nhìn ra... Chạng vạng ngày hôm đó, lúc nhóm binh lính bắt đầu dựng trại đóng quân, Kỷ Ngạn Bình còn đặc biệt chạy tới hỏi Tề Tĩnh An có phải đang giận dỗi với công chúa không...


"Đương nhiên không phải, " Tề Tĩnh An tất nhiên sẽ không lộ ra chút thất ý nào trước mặt tình địch đâu, hắn hơi ngẩng đầu liếc nhìn Kỷ Ngạn Bình, nói: "Sáng sớm mai ta sẽ cùng điện hạ về cố hương, sao ngươi có thể hiểu được tâm trạng kích động của ta?"


Quê hương của Tề Tĩnh An là thành Hưng Bình Lũng Tây, đi từ Thạch Lĩnh Quan, ngựa phi không ngừng hai ngày là đến. Để không làm chậm trễ hành trình của toàn quân, Tề Tĩnh An đã cẩn thận sắp xếp lộ trình cho cuộc "Về quê": Sáng hôm sau đội ngũ rời Thạch Lĩnh Quan, hắn và Hạ Hầu Tuyên cùng dẫn theo số lượng nhân mã thích hợp tách khỏi đội ngũ, rẽ vào đường nhỏ gấp rút đến Hưng Bình gom góp lương thảo, ở lại trong thành Hưng Bình một buổi chiều, rồi sau đó áp tải lương thảo tập hợp với đại quân, cùng tiến về phía Đại Danh phủ... Bằng cách này, tổng thời gian hai bên tiêu tốn giữa bọn họ và mọi người đi trực tiếp từ Thạch Lĩnh Quan đến Đại Danh phủ là gần như nhau, vậy nên Hạ Hầu Tuyên cực kỳ hài lòng với con đường Tề Tĩnh An nghĩ ra.


"Ồ, thì ra là thế, chúc các ngươi lên đường suôn sẻ." Kỷ Ngạn Bình nhún vai một cái, cũng không để ý lắm đến thái độ "Khoe khoang" của Tề Tĩnh An, bởi vì sau khi quan sát kỹ lưỡng trong khoảng thời gian này, hắn đã không còn nhiều suy nghĩ với biểu muội xinh đẹp như tiên nữa.


... Khi ở kinh thành, Kỷ Ngạn Bình chỉ cho rằng biểu muội hắn là một đại mỹ nhân hiên ngang mạnh mẽ, thầm nghĩ nếu có thể cưới làm thê tử thì sẽ rất tuyệt; nhưng qua những ngày này, hắn tận mắt thấy biểu muội lên ngựa dẫn binh giết địch, xuống ngựa thu phục anh hùng, đây không còn là hiên ngang mạnh mẽ nữa, mà chính khí phách tự nhiên mà!


Liên tưởng đến sự tích về chiêu thánh trưởng công chúa, Kỷ Ngạn Bình tự cảm thấy mình không tiêu thụ nổi biểu muội khí phách như vậy, vẫn nên hào phóng "Nhường hiền", ừm, vị huynh đệ Tề Tĩnh An này cũng rất "Hiền" đấy, thậm chí sẵn lòng đẩy kho lương của gia tộc mình tới cung dưỡng đội quân của công chúa điện hạ, Kỷ Ngạn Bình rất coi trọng hắn, thật lòng.


"... Đa tạ." Tề Tĩnh An dùng ánh mắt hoàn toàn mới quan sát dáng vẻ thản nhiên của Kỷ Ngạn Bình: Hiếm thấy, quá hiếm, hắn còn tưởng tình địch của hắn chỉ có càng ngày càng nhiều, ai mà ngờ tự dưng lại giảm bớt đi một! Đúng là một dấu hiệu tốt!


"Ngươi mang cái vẻ mặt gì đấy, sao lại nhìn ta như vậy?" Kỷ Ngạn Bình run run vai một cách khoa trương, nói đùa: "Quân sư đại nhân, ta bảo đảm không tranh giành Chủ công với ngươi, sau này ngươi cũng đừng làm khó dễ ta nữa ha!" >


Khóe miệng Tề Tĩnh An giật giật, vừa có chút buồn cười, lại cảm thấy vô cùng vi diệu, "Sao ngươi đột nhiên..." Đột nhiên không thích công chúa nữa? Nửa câu sau hắn không hỏi ra được, nhưng hắn quả thật rất tò mò: Hắn không hề cảm thấy sức hấp dẫn của công chúa bị giảm đi một chút nào? Ngược lại phải tăng lên mới đúng, rõ ràng là càng ngày càng có nhiều người bị nàng cảm phục mà?


"Ha, ngươi hỏi ta tại sao? Ta còn đang định hỏi ngươi đấy!" Kỷ Ngạn Bình lộ ra nét mặt quái dị, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc ngươi vừa ý điểm nào của biểu muội vậy, sao lại khăng khăng một lòng với nàng? Cũng không phải vì sắc đẹp chứ, ngươi không giống một người tham lam sắc đẹp; hơn nữa tính cách của nàng quá mạnh mẽ, dung mạo có xinh đẹp đến đâu cũng bị giữ chặt, ví dụ như ta và Tần Liên Hoành, mặc dù ban đầu đều bị nàng làm cho kinh ngạc, nhưng sau một khoảng thời gian ở chung đều tự giác coi nàng như Chủ công, sao còn dám nghĩ đến nàng nữa..."


Tề Tĩnh An chợt ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy lời nói của vị "Tình địch tiền nhiệm" Kỷ Ngạn Bình này... Thật sự có chuyện như vậy, rất có tính dẫn dắt với hắn!


Tề Tĩnh An thầm nghĩ: Điểm khác biệt lớn nhất giữa và đám người Kỷ Ngạn Bình, Tần Liên Hoành, hẳn là ban đầu hắn đối xử với công chúa điện hạ như minh chủ, hơn nữa hắn cũng yêu chính minh chủ của mình, vậy nên tâm tình của hắn và Kỷ Ngạn Bình hoàn toàn trái ngược... Lúc còn ở kinh thành, khi vừa mới biết thân phận của công chúa, Tề Tĩnh An thật sự có chút không được tự nhiên, nhưng từ khi rời kinh đến bây giờ, công chúa điện hạ như thể con rồng bay khỏi vực sâu, càng ngày càng thể hiện "Khí chất minh chủ" của nàng ra ngoài, Tề Tĩnh An cũng càng cảm thấy vui mừng, càng ngày càng thích nàng...


"Cái ta thích chính là khí phách của nàng... Nếu nàng đột nhiên trở nên dịu dàng hiền lương, ngược lại ta còn cảm thấy không quen!" Tề Tĩnh An bật thốt lên.


"Hà!" Kỷ Ngạn Bình vỗ vỗ bả vai Tề Tĩnh An, cười to nói: "Huynh đệ ngươi được lắm! Có câu nồi nào úp vung nấy, chính là để nói hai ngươi... Ta thật sự không xứng với biểu muội, chúc mong muốn của ngươi cuối cùng sẽ được toại nguyện!"


Cứ như thế, Tề Tĩnh An mang theo lời chúc phúc của "Tình địch tiền nhiệm", hôm sau trời còn chưa sáng đã cùng Hạ Hầu Tuyên rời khỏi đội quân, mang theo mấy trăm cấm vệ quân đi về phía cố hương của hắn.


Dọc đường, Tề Tĩnh An không tiếp tục buồn bã không nói, mà kể hết đầu đuôi về gia thế bối cảnh của hắn cho Hạ Hầu Tuyên... Nói một cách đơn giản, đó chính là một chuyện xưa cũ rích "Sau khi thổ hào phát tài thì vứt bỏ thê tử cám bã", cũng chẳng có gì rung động lòng người.


Vị "Thổ hào" đó là ông nội Tề Thịnh của Tề Tĩnh An, mà "Thê tử cám bã" đương nhiên là bà nội Vinh thị của Tề Tĩnh An rồi.


Tề Thịnh sinh ra trong một gia đình nhà nông bình thường, vậy nên mười mấy tuổi ông đã cưới nữ nhi nhà nông Vinh thị tuổi xấp xỉ mình làm vợ. Nhưng bản thân Tề Thịnh không phải là một người đơn giản, sau khi cưới vợ thì bắt đầu ra ngoài kinh doanh, cuối cùng nhờ thiên thời địa lợi nhân hòa mà phát tài, tay trắng xây dựng nên Thịnh Bảo Lương Hành, trở thành hào phú một phương.


Có lẽ bởi vì nam nhân có tiền thì thay lòng đổi dạ, hoặc có thể ngay từ đầu Tề Thịnh đã không yêu người vợ dung mạo bình thường, một chữ cắn đôi không biết kia... Nói tóm lại, ngay khi cha mẹ của ông vừa qua đời, Tề Thịnh đã lấy lý do "Không thể sinh con" để vứt bỏ thê tử cám bã Vinh thị, cưới một vị kế phu nhân trẻ trung xinh đẹp khác.


Nhưng việc đời lại thường trùng hợp như vậy, sau khi Vinh thị bị bỏ rời khỏi Tề gia, thế mà đã mang thai được hai tháng!


Lúc đó Vinh thị đã hơn ba mươi tuổi rồi, ngay cả bà cũng không ngờ mình còn có thể mang thai. Nhưng nghĩ lại, mang thai thì sao, chẳng lẽ bà còn phải quay về tìm tên phụ lòng Tề Thịnh đấy sao? Mười mấy năm qua, hàng năm Tề Thịnh đều buôn bán bên ngoài, phu thê bọn họ ở chung thì ít xa cách thì nhiều, nói đến tình cảm thì thật sự không có... Nhưng bà hầu hạ cha mẹ chồng vài chục năm, xưa nay tận tâm tận lực, không có công lao cũng có khổ lao chứ? Kết quả cha mẹ chồng vừa qua đời thì nàng bị một cước đá ra khỏi nhà, Tề Thịnh đã tuyệt tình như thế, sao bà còn tìm ông ta làm gì nữa?!


Vinh thị xuất thân trong gia đình nông dân, cũng không có bao nhiêu suy nghĩ thương xuân bi thu, Tề Thịnh không cần bà nữa, bà dứt khoát quay lại nông thôn tìm một người nông dân tái giá, trượng phu mới của bà cũng không để ý nhi tử không phải của mình, người một nhà cứ đơn giản sống với nhau thôi.


Nhưng sau khi Tề Thịnh biết đến sự tồn tại của nhi tử mình, thì không muốn nhi tử theo họ của người khác, hơn nữa tân phu nhân của ông ta tạm thời vẫn không ra trứng, vậy nên ông vừa đấm vừa xoa giành nhi tử lại Tề gia. Tân phu nhân vẫn chưa có con, nên đối xử với nhi tử của Vinh thị không tệ. Sau đó, cả nhà ba người bọn họ sống với nhau vài chục năm, quan hệ vẫn coi như rất hòa thuận, nhi tử của Vinh thị còn tưởng rằng tân phu nhân chính là mẹ ruột của mình.


Kết quả vài chục năm sau, nhi tử của Vinh thị đã trưởng thành, sắp lấy vợ rồi, tân phu nhân lại mang thai...
Chuyện sau đó thì không cần phải nói tỉ mỉ nữa, ai cũng có thể đoán được đầu đuôi: Tóm lại nhi tử của Vinh thị chính là cha ruột Tề Tĩnh An, người mà tân phu nhân sinh ra là thúc phụ của hắn.


"Thúc phụ của ngươi là một người vô cùng giàu có, ngươi lại là một tú tài nghèo... Ha, được rồi, chuyện sau đó ta không muốn nghe nữa, cứ như thế thôi s." Nghe tới đây, Hạ Hầu Tuyên bĩu môi, vẻ mặt lộ ra vài phần ý xấu.


Tề Tĩnh An nhún vai, ngược lại hắn thật sự không quan tâm đến những vật ngoài thân ấy, chuyện của ông cha hắn cũng không thể can thiệp, vậy nên hắn vẫn luôn thuận theo tự nhiên.
Qua một ngày rưỡi nữa, đám người bọn họ đã tới thành Hưng Bình, thời gian cũng đúng giữa trưa mặt trời treo cao.


Phủ Quân của thành Hưng Bình đã nhận được tin báo từ mấy khắc trước, vội vã triệu tập một nhóm quan lại và thân sĩ, dẫn bọn họ xếp thành hàng đứng trước cổng thành nghênh đón trưởng công chúa điện hạ kiêm Bình Man Hữu tướng quân đại giá... Cưỡi trên lưng ngựa cao, Tề Tĩnh An liếc mắt một cái đã nhận ra một người đứng trong nhóm thân sĩ, đúng là thúc phụ của hắn.