Dan đoán được những cảm xúc của vợ nên nhoài người sang phía chị.
- Đừng lo lắng quá! – Ông động viên.
- Ồ vâng – chị nói rồi đưa mắt liếc qua chiếc gương con và bước ra khỏi xe. Dan đưa mắt nhìn theo cái thân hình thanh tú, đẹp đẽ của vợ với ánh mắt yêu thương. Thật may là ông đoán ra tình hình và đến để động viên chị.
Dennis đã đi Núi Xanh. Sara thì mê mải với cuộc trở về đầy hân hoan của Tom, như thế, Stephany có thể sẽ rơi vào tình trạng hoàn toàn đơn độc trong cái ngày quyết định này. Thật ra thì điều đó hợp với bản tính của cô ấy ông nghĩ – cứ muốn giành tất cả phần việc về mình, không muốn ai phải lo toan, trong khi Dan và hai đứa con sẵn sàng làm tất cả để có thể giúp đỡ cô ấy. Ông ấn nút radio. Đúng vào lúc đài đang phát bản tin:
- Chúng tôi xin thông báo những tin tức cuối cùng liên quan đến cuộc đấu tranh tuyệt vọng của cựu chủ tịch hãng “Harper Mining” để giành lại hãng của mình.
Stephany Harper đã quyết định đi một bước chưa từng có. Bà kêu gọi tất cả các cổ đông và nhân viên của hãng bán lại cổ phiếu cho chính bà. Theo những thông báo đầu tiên, những người cộng sự cũ của bà đã sẵn sàng ủng hộ bà. Nếu Stephany Harper được họ ủng hộ, bà chắc chắn giành được thắng lợi, sẽ khôi phục được sự kiểm soát toàn bộ đối với hãng “Harper Mining”.
- Gần như chắc chắn – Dan nói với mình – Nhưng không tuyệt
- Ông tin chắc là chúng ta thất bại rồi à?
- Tôi sợ là vậy, thưa ngài – Jake gay gắt, buộc phải thú nhận. Mặc dù trời mát, mồ hôi ông ta vẫn toát ra đầm đìa.
- Nhưng mới sáng hôm nay ông còn…
- Đó là buổi sáng. Từ lúc đó đến giờ tình thế đã đột ngột thay đổi. – Jake nặng nề gật đầu:
- Đúng chúng ta đã không lường trước được nước cờ này.
- Bà ta là một phụ nữ thông minh. Điều đó chúng ta buộc phải công nhận.Jake nhăn mặt:
- Trời ơi, tôi không thể nào tin được… – y im lặng một lúc lâu sau nói: – Thôi được, chỉ còn điều này, khi nào thì tôi biết được chính xác?
- Ngay bây giờ thôi. Tôi đang chờ điện thoại từ văn phòng gọi đến.Lại im lặng nặng nề. Lúc đó, ở phòng ngoài, Hilary đang sung sướng nghe những thông báo mới nhất:
- Chúng tôi xin thông báo những tin tức mới nhất từ mặt trận tranh giành “Harper Mining”. Stephany Harper đã nhận được sự ủng hộ của hầu như tất cả nhân viên của hãng, điều đó cho phép bà khôi phục lại quyền kiểm soát đối với hãng của mình.
- Chúc mừng thắng lợi của chúng ta! – Sara nâng cao cốc sâm banh, sung sướng nhìn mọi người nói.
- Chúc mừng thắng lợi – Stephany phụ hoạ, mắt nhìn Sara và Tom đứng cạnh nhau.
- Thế là mẹ đã đạt được mục đích của mình! – Dennis nói – Còn cái tay Sanders ấy chắc là đang ngồi mà gặm nhấm nỗi nhục thất bại. Cassy cười:
- Năm mươi mốt phẩy hai phần trăm, một con số không tồi, đúng không?
- Con muốn chúc mừng mẹ và tất cả chúng ta rốt cuộc đã trút được cái gánh nặng khủng khiếp đó – Dennis nói – Con phải thừa nhận là không phải lúc nào con cũng tin tưởng là chúng ta sẽ thắng lợi đâu.
- Cảm ơn con là chỉ bây giờ mới nói ra điều ấy. – Stephany đáp lời – Nếu không chắc mẹ đã không có đủ nghị lực để đi đến cùng.
- Tiếp theo là gì nữa đây? – Dan hỏi vẻ láu lỉnh.Nhưng Stephany trả lời hoàn toàn nghiêm túc:
- Giờ đây em lại có hãng của mình.Hilary mừng rỡ chào đón Stephany trong phòng đợi của thư ký:
- Xin chúc mừng bà đã trở về nhà của mình.
- Cảm ơn, rất cảm ơn bà Hilary – Stephany gặp đáp và đi về phía cánh cửa.
- Ông tá đang ở trong. Ông ta đang đợi bà – Hilary nói.
Stephany bước vào phòng, Jake đang ngồi gục đầu vào hai tay.
- Jake, tôi đến để lại ngồi vào chỗ của mình. – Chị cố gắng nói với tất cả sự mềm mỏng.
- Vậy thì mời bà ngồi – Y đứng dậy, vòng qua bàn lại phía chị. – Bà xứng đáng giành thắng lợi.
Tôi không phải là kẻ mù quáng đến mức không công nhận điều đó.Gương mặt y chuyển sang màu cẩm thạch có vẻ buồn và siêu thoát. Chị cảm thấy tim mình dịu lại mặc dù vẫn nghĩ là mình có thể nhảy múa trên mồ của y.
- Tôi không buồn vì chuyện đó đâu – Y nói tiếp. – Đó chẳng phải là ngày tận thế. Các hãng lớn mạnh rồi tan vỡ. Hơn nữa theo như quan điểm của tôi thì đó chẳng phải là sự mất mát.
- Thật thế ư?
- Thật thế – Y nói nghiêm túc – Bởi vì, bà có thấy không… Giờ đây, khi tôi không còn phải tranh giành nữa… tôi nghĩ rằng… có thể, tôi sẽ thuyết phục được bà.
- Thuyết phục tôi? Về chuyện gì?
- Về chuyện tôi yêu bà, Stephany!Chị cảm thấy cảm giác xúc động ấm áp đồng thời một nỗi đau nhức nhối. -Vâng – chị nghe chính giọng nói của mình – tôi biết.
- Có thể bà còn nhận ra điều đó trước cả tôi nữa kia – Y cay đắng nói – Tôi không muốn thú nhận điều đó với chính mình. Tôi cứ nghĩ là tôi chỉ ngủ với bà. Và bây giờ tôi vẫn muốn điều đó. Bà là người đàn bà mà tôi muốn nhất trên đời. Nhưng tôi lại còn muốn nhiều điều mà trước đây tôi không hề muốn với bất kỳ người đàn bà nào: yêu, nâng bế trên tay, ở bên nhau, cười với nhau.Stephany mím chặt môi. Chị không thốt nổi nên lời.
- Tôi xin bà, Stephany – Y bền bỉ tiếp tục – tôi xin bà hãy tin tôi. Tôi muốn bà là cả cuộc đời tôi. Bà, bà có đồng ý lấy tôi không? Stephany buộc mình phải trả lời:
- Jake, nhưng tôi có chồng rồi cơ mà. Và tôi yêu Dan. Bởi vậy ta chấm dứt chuyện này. Tôi không muốn ông đau buồn.
- Làm tôi đau buồn? Ờ, về chuyện đó thì muộn mất rồi – y mỉm cười – Tôi sợ là tôi đã tới giới hạn rồi. Thế bà coi mình là một thiên thần nhân từ không?
- Không.
- Thôi được rồi. Tôi rút lui đây. Nhưng trước lúc rút lui hẳn tôi muốn thú nhận một điều cho nhẹ mình. Bà cho phép tôi chứ?
- Một điều thú nhận ư? – Stephany ngạc nhiên hỏi lại.
- Nó sẽ làm nhẹ nhõm trong tôi cái phần gọi là tâm hồn. Mặc dù nó cũng chẳng còn nhiều nhặn gì đâu. Tôi đến đây là để tiêu diệt bà, Stephany ạ. Không chỉ Jilly khao khát trả thù. Cô ta cho rằng bà đã cướp tất cả cuộc đời của cô ấy. Còn tôi, tôi cho rằng bà đã cướp mất đứa em trai của tôi.
- Em trai? Sao? – Đúng là Stephany lại cảm thấy trong y có một cái gì đó rất quen thuộc, mà chị đã gặp.
- Chúng tôi cùng lớn lên. Khi tròn mười tám tuổi, tôi sang Anh học ngành ngân hàng. Rồi lại lăn lộn với thương trường ở đó. Tôi luôn luôn mong muốn trở về. Greg là người ruột thịt duy nhất của tôi. Khi có thể thì mọi việc đã quá muộn.
- Và ông cho rằng tôi có lỗi trong chuyện đó? – Stephany hỏi nhỏ.
- Vâng, tôi đã nghĩ như vậy trước khi gặp bà. Còn sau đó… mọi chuyện đã xảy ra. Tôi muốn nói đến sự căm hận mà tôi mang khi về đây. Nhưng đó không phải là cuộc đánh đổi ngang bằng. Giờ đây tôi ra đi, mang trong tim một tình yêu, tình yêu đối với người mà thậm chí chưa hề hôn tôi. Chị nhìn y. Mắt y buồn thảm.
- Không nên thế – Chị khàn giọng – Đừng có hành hạ tôi. Jake, tôi không thể – Quay ngoắt người, chị chạy khỏi văn phòng.
Adams là một trong số những người ít ỏi hôm nay còn ở lại trong căn phòng rộng thênh thang của trung tâm cảnh sát. Anh ta đang gò người trên đống giấy. Chốc chốc anh ta lại ưỡn lưng và lau mồ hôi. Anh ta không chịu nổi chế độ làm việc từ sáng cho đến đêm như thế này. Nhưng biết làm thế nào. Ông già đi vắng mà công việc thì ngập đầu “Mà mày sẽ bị lão lột da nếu ngày mai lão đến thấy công việc chưa được làm xong” – Adams chán chường nghĩ, làm một tợp cà phê rồi lại quay vào việc.
- Làm việc hăng say quá nhỉ, Adams!Adams bật thẳng người:
- Chào ngài!
- Thôi, bình tĩnh. Tôi chỉ đến để xem công việc tiên triển thế nào thôi – Thanh tra Gennings nói và thả mình xuống chiếc ghế bành gần nhất.
- Trọng thời gian ngài vắng nhiều thứ tích tụ lại, tôi đã xem xét hết các thứ vặt vãnh, nhưng cũng còn một thứ cho ngài đấy.
- Cái gì đấy? Adams vươn người tới đống giấy tờ và thư từ chất trên bàn bên cạnh. Một chiếc phong bì lớn thu hút sư chú ý của ông ta.
- Cái gì đấy nhỉ? – ông ta lại hỏi.
- Tôi không biết, thưa ngài. “Thư riêng. Mật. Chuyển đến tận tay” –Viên thanh tra đọc dòng chữ trên chiếc phong bì đề tên mình rồi xé ra.
Trong đó có một cuộn băng ghi âm, một lá thư và một tập giấy. Ông lơ đãng lật giở chúng, rồi bỗng ngồi phắt dậy.
- Adams, lập tức đem máy quay băng lại đây. Nhanh lên. Và chỉ thị cho người ta tìm hộ tôi tất cả những gì liên quan đến Olivia Delani – rồi ông đập mạnh tập giấy xuống bàn – Hừ, bây giờ thì cô ả trong tay ta rồi!
- Ả nào? – Adams hỏi. Nhưng anh ta biết trên đời này chỉ tồn tại một ả đàn bà có khả năng làm ông già cay cú đến vậy.
- Cái con chó cái ấy, Jilly Stuart – Gennings mỉm cười cay độc.
Jake mệt mỏi bước vào phòng, cởi áo khoác vào treo nó ở phòng đợi. Y quẳng chiếc cặp ngay cạnh cửa và vẫn còn đủ hài hước để nhận thấy một sự nhẹ nhõm – trong cặp chẳng còn các giấy tờ quan trọng nào của hãng mà y vẫn cầm về nhà để xem xét trong những lúc ngắt quãng giữa các cuộc tiếp khách đàn bà, Jake đi qua phòng khách, cố nén ý muốn bật ti vi. Y không muốn nghe bản tin trong đó thông báo về thắng lợi của Stephany. Y lại bên tủ rượu, rót một cốc rượu gin và khoan khoái uống một hơi.Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa rất to: Ai đấy nhỉ? Y hờ hững ra cửa. Jilly bước ngay vào phòng.
- Tôi biết là anh đang ở đây. Tôi đợi anh khá lâu rồi…
- Đúng, tôi đi vắng. Đã… xảy ra một chuyện.
- Tôi muốn nói đến chuyện khác kia – giọng ả gần như quát vì căng thẳng
– Anh đến nghĩa địa làm gì?
Jake sững lại.
- Đừng có vờ như anh không hiểu tôi nói gì. – Ả quát lên – Greg Marsdan là em trai anh!
- Thậm chí như vậy đi nữa…
- Anh chơi trò gì vậy?
- Một trò chơi giống như cô thôi, Jilly ạ. Ả gật đầu.
- Tôi cũng đã nghĩ như vậy. Anh muốn tính sổ với người đàn bà, không, với những người đàn bà đã giết chết anh ta. - Cô sẽ ngạc nhiên, nhưng trong chuyện này, tôi thấy tội của Stephany nặng hơn của cô. Mắt Jilly mở to kinh ngạc, nhưng ả không nói gì.
- Tất nhiên, người bắn là cô – Y tiếp tục – Nhưng chính cô ta mới là người đưa em trai tôi vào nông nỗi ấy. Sự cám dỗ đó đối với nó là chết người. Nó đã trở thành nạn nhân sự trả thù tinh vi của cô ta. – Y khinh bỉ nhìn Jilly. – Cô đã yêu nó theo cách của mình. Tôi công nhận điều đó. Và khi chúng ta làm quen với nhau, cô không còn là đối tượng trả thù của tôi nữa. Tôi sử dụng cô như một nguồn thông tin. Bù lại, tôi cho cô những khoái cảm trong chăn nệm.
- Đối với anh như vậy là đủ, hả? – Jilly rít lên, một ngọn lửa màu vàng cháy lên trong mắt ả – Nhưng không.
Công việc của chúng ta còn chưa kết thúc đâu. Giờ đây tôi nắm được anh trong tay rồi! Nhất định là anh không muốn để cho Stephany biết chuyện đó.Jake nhìn Jilly ghê tởm:
- Cái đầu đàn bà của cô không hiểu được điều đó đâu, Jilly ạ. Nhưng Stephany biết tất cả rồi. Chính tôi đã kể hết với cô ta. Vả lại bây giờ chuyện đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
- Anh định nói gì?
- Cô quá lạc hậu so với sự tiến triển của sự kiện, Jilly. Stephany đã giành lại được hãng của mình. Với tôi, mọi chuyện đã kết thúc. Hàm dưới của Jilly trễ xuống vì kinh hoàng.
- Không thể thế được – ả thì thầm – Tôi không thể tin là mụ ta có thể thắng được anh.
- Cả tôi nữa cũng vậy – Jake hờ hững – Và đã nhầm.
Tôi không thích lang thang lâu ở nơi tôi thất bại. Vậy nên tôi sắp rời khỏi đây.
- Đi đâu?
- Ai mà biết được – Y nhún vai – Có thể tôi sẽ gửi cho cô một cái bưu thiếp.
- Jake, anh phải cho tôi đi cùng với – Ả túm lấy tay y – Tôi không thể ở đây được nữa.
Stephany đã biết mối quan hệ dan díu giữa tôi và anh. Tôi cần phải đi khỏi Sydney.Jake bật cười.
- Điều đó không thể được, Jilly. Tôi đi một mình.
- Nhưng anh không thể bỏ mặc tôi được. Anh cũng có một số điều mắc nợ tôi – ả hung hãn nói.
- Tôi chả mắc nợ gì cô cả. Cô đã theo đuổi những mục đích của chính mình. Không phải lỗi tại tôi mà cô thất bại – Y quay ra cửa – Còn bây giờ xin cô làm ơn cho phép tôi được thu dọn đồ đạc. Jilly càng túm chặt lấy tay. Những móng tay sắc nhọn của ả cắm vào da thịt Jake.
- Jake, anh sẽ không làm như thế! – Giọng ả khê nồng – Tôi không thích khi người ta đá tôi. Tôi đã không cho phép Greg làm điều đó… – Ả co người lại như một con thú dữ chuẩn bị cho bước nhảy, mắt ả ánh lên những tia điên dại.“Ả loạn trí rồi” – Jake nghĩ và bụng y quặn lên vì sợ. Bỗng sự căng thẳng đã lên tới đỉnh điểm bị xé toạc bởi một tiếng gõ cửa rất mạnh.
- Jilly! Jily! Mở cửa cho em vào với! – Có kẻ nào đó gào phía ngoài.
Jilly lao ra mở cửa. Olivia gần như ngã nhào vào ả.
- Chúng ta cần phải chuồn khỏi đây ngay! – Olivia kêu to, mặt ả bệch ra như tờ giấy, người run lẩy bẩy – Cảnh sát đến chỗ em. Philip đã gửi băng ghi âm cho cả họ lẫn Stephany.
- Philip?
- Ông ta thuê thám tử tư theo dõi chị. Cảnh sát cũng có cả những báo cáo của tên thám tử đó. Trong báo cáo có cả tên em. Vì em là một trong những người hay đến thăm chị. Bởi vậy họ đã đến chỗ em. Họ mới vừa rời khỏi nhà em xong!Jilly lắc vai Olivia dữ dội:
- Cô đã khai gì với chúng?- Không khai gì cả! Và họ cũng chẳng có chứng cớ gì buộc tội em. Nhưng họ đe rằng họ sẽ làm việc với chị và sẽ buộc em phải nói. Jilly, chúng ta phải trốn đi thôi
- Ở phía dưới đây có một hãng cho thuê xe ô tô – Jake nói và rút ví ra – Này cầm lấy.
Olivia nhanh như cắt giật lấy tập tiền từ tay Jake rồi khoác lấy tay Jilly.
- Ta đi thôi.Jilly nhe hàm răng trong một nụ cười quái dị:
- Vậy là chúng ta chia tay. Thậm chí người ta cũng chẳng hôn từ biệt tôi ư?
- Tôi sợ là không đâu, Jilly – Jake cảm thấy hơi buồn nôn.
- Thôi được. Nhưng anh đừng có mà hy vọng rằng đây là cuộc gặp gỡ cuối cùng giữa chúng ta. Tôi có linh cảm rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau dù nơi đó là địa ngục!