Trở về Eden

Chương 61

“Tiến lên, mẹ yêu quý!” – Không lời nào tả xiết sự vui mừng của Stephany khi nghe Dennis thốt lên câu đó.

Vào thời điểm quyết định bên bàn ăn, khi cả nhà ủng hộ  chị, lần đầu tiên sau cú thất bại nặng nề, Stephany lại cảm thấy tràn trề sức mạnh. Nhưng chị biết rằng trong một việc nghiêm chỉnh như thế không thể trông chờ vào cảm xúc được, mà phải giải quyết mọi điều với một cái đầu tỉnh táo, lạnh lùng. Vào những lúc như vậy chị thường nhớ lại lời  bố 

“Phải biết lắng nghe ý kiến của người khác”.

 Max thường nói như vậy, mặc dầu ông là người  thường xuyên  bỏ ngoài tai lời khuyên của người  khác để hành  động  theo  bản năng mách bảo. Giá mà được nghe ý kiến người nào đó thì tốt, Stephany nghĩ vậy. Không thể hỏi Dan được, vì ông đã rút khỏi trò chơi, tuyên bố rằng không dửng dưng nhưng đồng thời cũng không tin lắm vào kết quả. Vì vậy Stephany gọi điện đến phòng “Luych” ở khách sạn “Hilton” cho Amal.  Một  giờ  sau,  chiếc  xe  Limuzin  choáng  lộn  rẽ  vào  sân  Eden. Stephany và Amal cùng dạo bước trong vườn, vừa đi vừa nói chuyện.

- Em đã nói chuyện này với Bill Macmaster chưa?– Ông hỏi, và trên khuôn mặt tuấn tú của ông thoáng hiện lên một nỗi lo lắng sâu sắc – Chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch của ông ấy chứ?

- Tất nhiên. Còn phải nghi ngờ gì điều đó nữa!

- Nếu vậy thì điều gì đã làm cho em phải do dự!

-  Gia  đình,  anh  ạ…  Em  không  biết  là  họ  có  thích  không  khi  em không chỉ là một người đàn bà bình thường. Ông phá lên cười.

- Chẳng nhẽ các con em lại từ chối điều hạnh phúc có một bà mẹ nổi tiếng như em!

- Thế còn Dan? Khi ở đảo Orphey, em đã hứa với anh ấy là sẽ từ bỏ tất cả.

- Thế ông ấy có khăng khăng bắt em phải thực hiện điều đó không?– Amal nhíu mày hỏi.

- Ồ, không, không. Nhưng có lẽ anh ấy sẽ hài lòng hơn, nếu em giữ lời hứa.

- Thích hơn ư? – Amal thở phào – Liệu có được lâu không? Em đừng quên rằng ông ta phải lòng một người đàn bà không biết nhượng bộ, một chiến binh thực sự. Ông ta có thể chọn cho mình một người vợ bình thường được lắm chứ, thế nhưng đã chọn Stephany Harper. Không biết là ông ta có giữ được tình yêu với người vợ suốt ngày ngồi trong nhà đan len không nhỉ? Bây giờ thì đến lượt Stephany phá lên cười:

-  Thậm  chí  cái  cúc  đứt  em  còn  không  biết  đính  cơ  mà!  Mà  còn chưa hết đâu anh ạ.

- Thế hả… Để anh nghĩ xem nhé. Tiền chăng?

- Tiền, anh ạ. Thay cho lời đáp Amal thò tay vào túi và rút ra một tờ giấy.

- Em cầm lấy, – ông nói.

- Amal, đây là…

- Đây là một ngân phiếu, em ạ. Hãy mua lấy phần tín phiếu của Sanders. Cho dù giá cao đến bao nhiêu đi nữa.

- Nhưng đây là số tiền hàng triệu cơ mà!Ông nhún vai:

- Nếu em không muốn nhận như thế thì cứ coi như là em nợ anh vậy. Stephany mỉm cười buồn bã.

- Anh yêu quý, anh đã biết em quá rõ để hiểu rằng cả hai cách ấy đều không chấp nhận được. Trên khuôn mặt đẹp trai nghiêm nghị của ông sáng lên một nụ cười giễu cợt.

- Vậy thì anh sẽ mua số tín phiếu đó, cho em. Em không thể ngăn anh làm việc đó.

- Amal, nhưng thế thì buồn cười lắm.

- Nếu vậy thì tự em hãy đấu tranh vì công ty của em một mình! – Đôi mắt ông sáng lên dữ tợn – Đúng như em đã nói, anh biết em rất rõ, thậm chí còn hơn cả bản thân em biết về em. Từ chối đấu tranh, đối với em điều đó cũng có nghĩa như không hít thở không khí nữa. Làm việc, tranh đấu, vươn lên và chiến thắng. Nếu không làm những cái đó thì sống làm gì?

Stephany  im  lặng.  Họ  dừng  bước.  Cây  cối  quanh  họ  đã  mang những dấu hiệu buồn bã của mùa thu vừa đến. Một làn gió nhẹ từ ngoài biển thổi vào Amal rùng mình.

- Cuộc đời của chúng ta ngắn ngủi lắm – Ông trịnh trọng nói – Khi đứng trước sự phán xử cuối cùng, em sẽ nói gì, chẳng nhẽ lại bảo rằng, nghe tiếng trống trận, tôi sợ quá hả? Tôi co vòi và chạy trốn đối phương hả?Stephany  cảm  thấy  buốt  lạnh  tận  xương  tuỷ.  Nhưng  đầu  óc  chị hoàn toàn tỉnh táo.

-  Sợ  hãi  ư?  Có  thể  là  như  thế,  –  Chị  vừa  run  lập  cập,  vừa  nói  – nhưng bỏ chạy thì không bao giờ!

- Có thế chứ, con sư tử bé con của tôi! – Amal đắc thắng vỗ tay, âu yếm choàng chiếc áo khoác của ông lên vai chị và dẫn chị vào nhà.

Cả Sara và Dennis đều không nghi ngờ rằng sắp tới Bill sẽ lập kế hoạch tấn công và Stephany sẽ bắt tay vào cuộc  chiến đấu với Jake. Dennis nhận được cơ hội để chuộc lỗi và bày tỏ với mẹ sự trung thành của mình. Cậu rất buồn nhớ Cassy và thường xuyên hối tiếc vì đã đối xử với cô quá thô lỗ. Mấy lần cậu gặp Cassy, định mời cô đi đâu đó, nhưng rồi cậu lại tự kiềm chế, vì cho rằng thà để cho nỗi buồn như cơn đau răng gậm nhấm, còn hơn mạo hiểm để rồi tất cả lại lặp lại từ đầu. Cô từ chối, cậu lại uống say bí tỉ để rồi ghê tởm chính bản thân mình. Cậu đã bắt đầu từ bỏ những thói xấu đó. Sara có những tai hoạ còn đau đớn và trực tiếp hơn. Cô biết rằng khó mà quên được những lời của Tom, sự tin tưởng điên rồ của anh rằng Stephany đã nhầm, rằng tất cả những cái đó là một sự hiểu lầm nào đó. Cô biết rằng Tom đã đi lên phương Bắc bằng xe hơi, như thể anh không thể chờ đợi thêm vài giờ đồng hồ cho đến chuyến máy bay tiếp theo đi Darvin. Không biết anh định đi tìm cái gì ở miền đất xa xôi hoang vu ấy, ở Eden cũ, một vùng đường cái và chỉ còn có mấy người đầy tớ đã già.

 Khác với Tom là người quyết đoán, lạc quan, Sara lại sợ cả hy vọng. Cô chỉ sợ mình phải thất vọng nếu Tom trở về với hai bàn tay trắng. Bởi vì lúc ấy nỗi đau chia cắt sẽ sâu sắc hơn bao giờ hết, mà mọi việc có lẽ sẽ không chỉ dừng lại ở đó mà thôi.Biết  tất  cả  những  điều  đó,  Stephany  không  ngạc  nhiên  khi  thấy trong  phiên  họp  đầu  tiên  của  bộ  tổng  tham  mưu  tại  Eden  cả  hai  người cộng sự của chị đều thể hiện những phẩm chất tốt đẹp nhất. Sara giúp mẹ phân loại giấy tờ. Cô hỏi:

- Để thắng Sanders mình cần phải lấy lại năm mươi mốt phần trăm tín phiếu cổ phần của “Harper Mining”, phải thế không mẹ?Stephany gật đầu. Dennis huýt sáo khe khẽ: “khá đấy”:

- Nhưng đó là một khoản tiền khủng khiếp phải không mẹ?

- Thế chúng ta có đủ tiền không? – Sara khiếp sợ hỏi.

- Gần đủ. – Stephany trả lời – Nhưng không phải tiền mặt mà cả thế chấp.

- Có nghĩa là nếu đổi chúng ra tiền thì chúng ta không còn gì nữa. – Dennis nói.Stephany lại gật đầu lần nữa:

-  Cho  nên  mẹ  muốn  bàn  bạc  kỹ  lưỡng  với  các  con.  Mẹ  phải  thế chấp hết mọi thứ, kể cả Eden.

Và nếu như mọi việc xảy ra không như mẹ dự đoán, thì mẹ muốn rằng các con cũng không bị ảnh hưởng gì. Mẹ phải mua số tín phiếu cổ phần riêng của các con, còn tiền thì gửi vào tài khoản của  hai  đứa,  để  không  một  ai  và  không  một  điều  gì  có  thể  tước  mất chúng, và như vậy quyền thừa kế của các con vẫn được đảm bảo.Cả hai đứa con nhìn mẹ, cố hiểu điều chúng vừa nghe được.

- Nhưng mẹ ơi, số tiền mà mẹ định mua lại tín phiếu của chúng con rất cần để mẹ mua những tín phiếu mà người ta sẽ bán ở ngoài thị trường, có phải thế không ạ?

- Đúng như vậy.

-  Nhưng  tất  cả  chúng  ta  đều  tham  gia  vào  trò  chơi  này,  đúng không? Đây là việc của cả gia đình cơ mà!

- Đây là trận đấu của mẹ, Dennis ạ.

– Stephany trả lời ngắn gọn. – Và mẹ đã quyết định như thế.

-  Như  thế  không  được  đâu  mẹ  ạ  –  Sara  cương  quyết  tuyên  bố  – Chúng ta đang nói về công ty mang tên “Harper Mining” cơ mà. Con xin đưa cho mẹ tất cả số tín phiếu của con.

-  Con  đã  biết  rồi  đấy,  mẹ  đặt  cược  vào  ván  bài  này  để  giành  lại công ty của mẹ. Nhưng mẹ không thể đánh liều với số tín phiếu của con được. Sara nhoẻn miệng cười.

- Chúng là của mẹ, hay đúng hơn là của công ty, và chúng ta chấm dứt ở đây. Stephany mỉm cười biết ơn con gái và đưa mắt nhìn Dennis.

- Sao con im lặng thế?

- Mẹ đã phê bình tội bộp chộp của con, – cậu chậm rãi nói – Con không muốn mắc sai lầm lần nữa.

- Điều đó rất đúng.

- Vậy thì điều gì sẽ xảy ra, nếu mẹ thua cuộc?

- Thì địa vị của Sanders trong “Harper Mining” sẽ được củng cố thêm, còn Eden và tất cả những gì ta có sẽ bị bán đấu giá, và chúng ta phải tìm việc làm để nuôi sống mình – Stephany vui vẻ nói.

- Và mẹ sẵn sàng đánh đổi tất cả những thứ này? – Dennis đưa tay chỉ  phòng  khách  sang  trọng,  mái  hiên,  bể  bơi,  khuôn  viên  và  chiếc  xe Limuzin bóng loáng đang đậu trước cổng.

-  Mẹ  đã  quyết  định  xong  rồi.  Sáng  nay  mẹ  đã  cho  đăng  báo  thế chấp đồ đạc.

- Thế thái độ của Dan như thế nào ạ?

- Ông ấy lo lắng lắm.

- Thế còn mẹ?

- Mẹ cũng hồn vía lên mây! Họ cùng phá lên cười.

- Thôi được bọn con chỉ mong mẹ sẽ quyết đấu đến cùng. – Dennis nói. – Trong con có một chút máu thể thao hay sao ấy, con thường không chống lại được sự cám dỗ đấu thử xem thế nào – Cậu rút từ trong túi ra một tệp tín phiếu và ném lên bàn trước mặt mẹ – Tất cả chúng là của mẹ, không mất tiền và không một kêu ca phàn nàn nào, cho dù mẹ thắng hay thua thì cũng vậy. Mẹ cứ hành động đi và đánh cho nó phọt óc ra.

- Cảm ơn con, Dennis – Stephany nói, vẻ mặt như sáng lên vì biết ơn.

- Hắn sẽ không chơi theo luật đâu, – Dennis báo trước.“Về  chuyện  đó  thì  ta  đã  khẳng  định  được  rồi”  –  Stephany  nghĩ bụng, nhưng chị lại nói thành tiếng.

- Có lẽ thế!

- Xin chúc mẹ thắng lợi.

- Cảm ơn con, Dennis ạ – Stephany đáp và mỉm cười.

Trong số những người gần gũi Stephany, Dan không phải là người duy nhất lo lắng trước quyết định của chị. Rina tất nhiên rất sung sướng khi  thấy  điều  đó  làm  cho  Bill  phấn  khởi  hơn  bao  giờ  hết.  Khi  ông  gọi điện cho Stephany, hai má ông lại hồng hào như thể ông chưa từng ốm đau bao giờ. Nhưng Rina cũng rất lo lắng, vì Bill lại quay về với những thói quen cũ, nên  bà phải cố gắng hết sức  để giảm bớt sự tích cực  của ông

- Bill ạ, em biết là anh đã khoẻ rồi, nhưng chạy việt dã bây giờ vẫn còn quá sớm đấy.

- Thôi  ta  không  nói  đến  điều  đó nữa  – Bill ngắt lời bà một cách ngắn gọn – Tình hình năm mươi phần trăm của Stephany đến đâu rồi.

- Từ trưa tới nay chưa có gì mới. Nhưng chúng ta đã giao hẹn là không nói chuyện về công việc rồi cơ mà.

-  Thế  thì  nói  về  chuyện  gì  mới  được  cơ  chứ?  Chẳng  nhẽ  lại  nói chuyện sắp tới phải uống thuốc gì chăng? – Nhưng chợt thấy Rina lo lắng một cách thực sự, ông dịu giọng lại. – Em lo cho Tom lắm phải không?

- Anh Bill, – Một bóng đen thoáng qua khuôn mặt dịu dàng của bà – không biết nó đi làm gì cơ chứ!

- Em biết không, anh đã cố gắng ngăn nó. Tự nhiên đùng đùng đi lên phương Bắc thì thật là điên rồ. Mà lại đi bằng ô tô cơ chứ! Khéo nó đi được nửa đường rồi kiệt sức mất thôi.

- Nó níu phải cọng rơm rồi. Nó vẫn không chịu chấp nhận chuyện nó với Sara lại phải kết thúc như vậy.

- Nó phải chấp nhận thôi – Bill tức giận trả lời – và càng sớm càng tốt. Bỗng cửa bật mở, rồi Jilly ùa vào với một bó hoa to tướng.

- Sức khoẻ chú ra sao rồi hở chú Bill – A âu yếm hỏi. Bill không hề có ý định giấu ngạc nhiên.

- Quái quỷ, cô cần gì ở đây? Ả giả vờ giận dỗi:

- Chú có vẻ không hiếu khách lắm đấy chú Bill ạ. Cháu đã lo lắng cho chú biết bao. Vì thế cháu đến để xem chú thế nào rồi.

- Ghê nhỉ, cô lo lắng cho tôi kia đấy – Bill lạnh lùng nói – Thế mà tôi đâu có biết.

- Chúng cháu ai cũng lo cho chú cả, vì chú cũng như người nhà mà. Đã thế còn thêm việc Stephany lại lao vào trận lần nữa. Tiện thể, chú có biết tin gì mới không? Ả  cố  gắng  nói  với  giọng  thản  nhiên,  nhưng  vẫn  không  đánh  lừa được Bill.

- Nếu cô đến để moi tin tức ở tôi rồi báo với thằng Sanders khốn nạn thì cô chỉ mất công vô ích mà thôi. – Ông gầm lên. – Nếu cô biết điều thì xin cô cút ngay cho!

- Bill! – Jilly giả vờ tròn mắt giận dỗi – Có lẽ chú mệt quá rồi đấy. Chú phải nghỉ ngơi mới được.

- Cô không phải dạy tôi.

- Cháu chỉ muốn đến để chúc chú chóng khoẻ.

- Cô thật đáng khen, – Bill chì chiết – bởi vì chúng tôi đều biết cô đã đau đớn thế nào khi Philip mất đi.

- Dù sao thì cuộc sống vẫn tiếp diễn, chú Bill ạ.

- Nhưng không phải dành cho ông ấy!Giận sôi cả người, Jilly quay ra cửa đúng lúc Stephany bước vào. Ả lí nhí chào rồi chạy phóng qua như một viên đạn. Stephany đến gần và vui vẻ chào Rina và Bill.

- Jilly cũng đáng thương, chú Bill nhỉ. – Chị thản nhiên nhận xét.

- Stefi, hãy tỉnh lại đi. Jilly chẳng hề thay đổi gì đâu. Con quỷ này nguy hiểm lắm đấy.

- Chú Bill, chú không thể khẳng định rằng chính Jilly đã chuyển tín phiếu cho Jake. Y hoàn toàn có thể ỉm được chuyện đó đi. Chắc chú phải ngạc nhiên lắm; cô ả đã đem tín phiếu đến bán cho cháu.

- Đó chỉ là mưu mẹo của ả ta để chiếm lòng tin của cháu mà thôi. Cho  dù  cháu  có  thông  minh  thế  nào  đi  nữa  thì  thỉnh  thoảng  vẫn  ngốc nghếch lắm. Hy vọng là cháu không nhận chứ?

- Đúng thế! – Chị cười – Cháu chẳng ngốc đến thế. Hơn nữa, có lẽ bây giờ cháu mà rút lui thì đã muộn rồi.Ông già cầm tay chị.

- Nếu vậy thì đừng rút lui, con gái ạ. Cháu phải lấy lại ghế Tổng giám đốc trước khi chú ra viện. À, mà nhân tiện đây… Rina có cái này cho cháu… Rina  mỉm  cười  lấy  trong  túi  ra  một  chứng  từ  gì  đó  và  đưa  cho Stephany.

- Cháu cầm lấy.

- Chú Bill, không đâu! Tín phiếu của chú? -  Tại  sao?  –  ông  hỏi  –  Cháu  không  cho  rằng  chú  rất  gắn  bó  với “Harper Mining” nữa hay sao?

- Tất nhiên là cháu hiểu chứ.

- Stefi, chú đã để cho tên lừa đảo ấy xoay cháu như chong chóng. Hãy cho phép chúc được sửa chữa sai lầm đó. Cháu cứ lấy số tín phiếu cổ phần của chú và cố gắng thắng cuộc

Stephany cầm chiếc phong bì và cúi xuống hôn vào trán ông.

- Chúng ta thoả thuận thế nhé – Chị nói – Bây giờ thì chú nghỉ đi, nếu không cháu và cô Rina lại phải gọi y tá đấy.

Khi Jake được Jilly báo tin rằng Stephany lại tiếp  tục cuộc đấu tranh để giành lại công ty “Harper Mining”, y không biết nên khóc hay cười. Ý định đó của Stephany thật điên rồ, chị không thể nào thắng cuộc được. Trên thị trường chứng khoán  không có đủ số tín phiếu cần thiết. Thậm chí nếu những nhà doanh nghiệp quen biết có nhượng lại tín phiếu cho chị đi nữa thì cũng không thể mua đủ năm mươi mốt phần trăm. Y tưởng tượng ra một viễn cảnh tồi tệ: xe ô tô, ngựa nòi, đồ trang sức, thậm chí cả toà dinh thự Eden cũng sẽ nối đuôi nhau ra đi theo tiếng búa đấu giá,  để  trang  trải  những  món  nợ  khổng  lồ.  Y  cần  gì  những  cái  đó,  mẹ kiếp! Càng ngày y càng hiểu rõ mình cần gì ở Stephany, cũng như y hiểu rất rõ rằng y sẽ chẳng tiến thêm được một ly nào tới gần cái đích ấy. Thế mà bây giờ lại còn thêm sự điên rồ này nữa.Y tìm cách gạt những ý nghĩ về Stephany ra khỏi đầu nhưng không đạt kết quả. Cuối cùng y quyết định rằng, vì sự lịch sự tối thiểu, y cần giải thích cho Stephany hiểu rằng những phản ứng vội vàng của chị sẽ dẫn chị đến đâu. Bởi vì chị biết bàn bạc với ai được – với Bill Macmaster chăng? Ông ta đang đau yếu, hơn nữa cũng khó có thể giúp được điều gì. Với thằng con trai miệng còn hơi sữa chăng? Hay với ông chồng bác sĩ mà những  hiểu biết  về tài  chính  của ông  ta có  khi  lại còn  kém hơn  những kiến  thức  của  chị  về  y  học?  Biết  đâu,  hành  động  cao  thượng  của  y  lại chẳng xuất phát từ sự nôn nóng được nghe chị nói, được hiện diện bên chị. Không do dự lâu, y cầm máy, quay số điện thoại của chị.

- Stephany, bà đang làm gì đấy? Chị suýt không nhận ra giọng y, vẻ tự tin và cao ngạo thường ngày dường như đã biến mất.

- Tôi đang cố gắng chuộc lại Harper – chị đáp – Một lần nữa, tôi muốn biến công ty thành tài sản riêng của mình.

- Nhưng điều đó không thực hiện được, vì bà biết rõ là bà cần có một số lượng cổ phần như thế nào.

- Vâng, tôi hiểu.

- Và bà biết điều gì sẽ xảy ra, cho dù bà sẽ thắng cuộc đi nữa?

- Phải.- Stephany, bà sẽ phải thua thôi!

- Tôi không nghĩ thế.

- Bà làm gì có đủ số tiền như thế!

- Sẽ đủ nếu tôi cầm cố tất cả những gì mà tôi có. Chị im bặt.

- Lần này sẽ là một cuộc chiến thật sự. Hoặc là sống, hoặc là chết, – cho một người, giữa tôi và ông.

- Nhưng có thể không cần phải như vậy – y nói rất khẽ – Tôi không muốn điều đó.

- Và ông nghĩ rằng tôi sẽ tin ông à? – Chị cười châm chọc.

- Stephany, hãy nghe tôi. Tôi nói thật đấy. Tôi biết rằng bây giờ … bà là một phụ nữ danh tiếng…

- Không cần phải khen ngợi đâu, Jake – Chị đột ngột ngắt lời y.

- Bà có vẻ không thích được khen ngợi lắm nhỉ?

- Tôi chỉ thích khi những lời khen ấy chân thành.

- Thì tôi cũng nói thực mà.

- Ông ư? – Giọng chị vang lên dè bỉu – Tôi đang chuẩn bị để thắng ông, Jake ạ. Hãy liệu đấy.

- Không xong đâu.

- Hãy mở to hai mắt ra nhìn tôi.- Ôi nếu bà biết được rằng tôi mong muốn điều đó như thế nào!Chị  do  dự  và  lại  cảm  thấy  lo  lắng.  Hắn  lại  phỉnh  mình  chăng? Giọng Jake lại vang lên, như từ xa vọng đến.

- Tôi đã nói với bà, nói một cách chân thành rằng chúng ta không nhất thiết cứ phải là kẻ thù của nhau. Bà đã có thể có tất cả. Và ngay bây giờ bà vẫn có thể…

-  Ông  đã  chiếm  Công  ty  của  tôi,  thế  mà  bây  giờ  lại  mời  tôi  vào giường của ông hả? – Chị thét lên – Không đời nào, cho dù ông là người đàn ông cuối cùng trên trái đất này!Sau một lúc im lặng, giọng đầy đau khổ lại vang lên: - Bà vẫn không hiểu gì cả. Tôi không đề nghị, mà tôi cũng không muốn sự chung đụng ngắn ngủi. Tôi cần bà một cách thực sự. Mãi mãi. Bây giờ bà đã hiểu chưa?

- Chưa, – chị nói khẽ – Ông định nói điều gì?

- Hãy lấy tôi, Stephany!