- Cái gì vậy? – Taylor cảnh giác. Khuôn mặt giống như mặt chồn của y chĩa ra phía trước.
- Bản hợp đồng. Chúng ta sẽ cùng làm bầu tổ chức thi đấu cho Angelo. Taylor giễu cợt:
- Có nghĩa là hôm nay cậu sẽ dành lại cho tôi một sự bất ngờ? Nghe nhắc đến tên mình, Angelo ngừng tập, đứng há miệng như một kẻ đần độn. Phát hiện thấy, đôi mắt xếch của Taylor nhìn về phía chàng trai, Barney vội vàng gỡ cho cậu học trò của mình:
- Ok, hôm nay như vậy là đủ, Angelo ạ. Nhưng cậu hãy nhảy dây thêm năm phút nữa. Hôm nay cậu tập luyện rất tốt. - Đúng thế, – Taylor cười cợt
– Anh ta chỉ tuyệt khi không có ai giáng trả thôi.Angelo đỏ mặt bỏ đi. Taylor quay về phía Dennis.
- Có nghĩa là hợp đồng, cậu nói vậy phải không? Nhưng hợp đồng phải có tiền. Tiền mặt. Tôi sẽ lột sạch của cậu, con trai ạ… Hay là cậu nghe chưa thủng đấy? Tôi đã nói là cậu phải đóng góp hai nhăm ngàn đô la nếu như cậu muốn có phần của mình.
- Tôi biết rồi. – Dennis rút tờ giấy khác ra
– Đây là tấm séc của “Tara” một xí nghiệp con của hãng “Harper Mining”. Đấy ông nhìn đi, hai nhăm ngàn đôla.Taylor háo hức giật lấy tờ séc, chăm chú đọc từng dấu phẩy, sau đó y ngẩng lên nhìn Dennis với vẻ không hài lòng:
- Như thế nghĩa là tôi chỉ có thể nhận tiền vào cuối tháng.
- Cũng sắp rồi.
- Cái tay Randell ký séc này là ai vậy? Giá như mà ở đây là chữ ký của Stephany Harper…Dennis hơi đỏ mặt và nghiến chặt răng để nén giận dữ.
- Joanna Randell là giám đốc của “Tara”. Chữ ký của bà ta cũng giá trị như chữ ký của mẹ tôi.“Hy vọng là mọi việc sẽ trót lọt. Mình đã tập ký rất kỹ”. Dennis nghĩ và cố xua đuổi những suy nghĩ lo lắng.“Đây là thực sự một việc đầu tư có lời đối với nhà Harper, anh quả quyết với bản thân. Chắc là mẹ sẽ đồng ý nếu như không có tai hoạ đó xảy ra!”Còn bây giờ anh cần phải hành động, không thể bình tâm mà nhìn người ta nhạo báng Angelo. Anh đã có thể bỏ lỡ cơ hội. Khi Angelo bắt đầu mang lại thu nhập thì lúc đó mọi người sẽ thấy Dennis là người kế tục xứng đáng sự nghiệp của gia đình Harper.
- Tôi thấy là tôi cần phải xem lại quan hệ của tôi với cậu, cậu bé ạ. Taylor nói rành rọt từng chữ.
– Được rồi, cứ tạm cho là thế, hôm nay là thứ Hai… Tiền của cậu tôi chỉ có thế lấy vào thứ Năm. Để tôi cầm cái này… – Y đút tấm séc và hợp đồng vào túi.
– Cậu ghé lại đây khi mọi việc đều trôi chảy. Chúng ta sẽ ký vào giấy tờ và tổ chức bữa tiệc rượu chào mừng sự liên kết của chúng ta.Taylor gật đầu và đi ra ngoài. Dennis ngoảnh lại và thấy Angelo bên cạnh. Đôi mắt cậu ta sáng lên. Còn ở góc đằng kia, Barney nghĩ một cách cay đắng:
- Hai nhăm ngàn đôla! Lẽ ra với số tiền như vậy, thằng ngốc này có thể mua được mười võ sĩ.
Khi Dennis rời phòng thể thao về hãng “Harper Mining” với dự định làm việc thì ở đó một cuộc họp nặng nề đã chấm dứt sau khi kéo dài nhiều giờ. Mặt Bill cau có và xám ngoét. Ông thả mình xuống ghế bành. Ngược lại, Tom thì ngồi thẳng, mắt chăm chú nhìn lên màn hình máy vi tính. Anh bất ngờ à một tiếng và đứng bật dậy.
- Nó đây rồi! – Anh thốt lên.
– Ba ạ, theo con thì chúng ta đã tìm thấy.
- Đừng rối lên như vậy, con – Bill ngăn lại
– Có lẽ chúng ta nên hỏi một chuyên gia nào đó chăng?
Ngồi sau một máy vi tính khác, Cassy cười:
- Cũng thế cả thôi, ngài Macmaster ạ – Cô khẳng định.
– Chúng ta kiểm soát hơn tám mươi phần trăm cổ phiếu. Đôi mắt mệt mỏi của Bill sáng lên:
- Có nghĩa là chúng ta đã chặt được tay kẻ đê tiện?
- Không hẳn như thế, – Cassy nói nhỏ.
– Tốt nghĩ rằng ta mới chỉ làm hắn tạm ngưng cuộc tấn công thôi.- Nhưng hắn vẫn chưa đạt được hai mươi phần trăm – Bill không muốn để mất bầu không khí thắng lợi.
– Và như thế hắn sẽ không có chân trong hội đồng quản trị.
- Trong mọi trường hợp thì trong tuần này hắn cũng không đạt được điều đó đâu
– Tom cười.- Chẳng giấu gì các vị: Tôi như vừa trút đi được một gánh nặng, – Bill vươn vai và đứng dậy.
– Cái dân cổ đông này thật lạ lùng. Có thể mình làm việc quanh năm, cố gắng hết sức vì lợi ích của họ, nhưng cứ hễ có một thằng cha nào đó kiểu Sanders xuất hiện một cái là họ sẵn sàng bán tất cả cổ phiếu cho y.
- Nhưng mặc dù vậy, lần này họ đã xử sự tuyệt vời. – Tom trầm tư nói.
– Mà như thế thì Jake Sanders không thể chiếm được hãng. Nhưng vẫn cần phải hết sức cẩn thận. Trong cuộc sống mọi điều đều có thể xảy ra.Bill ngẩng đầu lo lắng:
- Còn ý kiến của cô thế nào hả Cassy?
- Tom hoàn toàn đúng, ngài Macmaster ạ.
- Vậy thì chúng ta cần phải làm thế này
– Tom rắn rỏi tuyên bố
– Hôm nay chúng ta vẫn kiểm soát tình hình. Tạm thời phần lớn cổ phiếu của “Harper Mining” vẫn chưa lọt vào tay Sanders. Hắn ta không thể làm nghiêng cán cân về phía mình, nghĩa là chúng ta phải phản công khi hắn đang còn ở trong tay chúng ta.
- Phản công? - Đúng, chúng ta cần khẩn trương giáng cho hắn một cú quyết định. Cần phải hành động bằng vũ khí của chính hắn – Tom liếc nhìn Cassy.Cassy hết sức ủng hộ Tom.
- Đúng, đúng, ngài Macmaster ạ, tôi xin cam đoan là Tom sẽ làm được điều đó.
- Thưa ba, giờ ta sẽ làm thế này – Tom nói thận trọng.
– Khi nào ba gọi điện cho Stephany để báo những tin vui, ba hãy hỏi cô ấy xem chúng ta có thể đến Eden để trao đổi một chút được không? Đã đến lúc phải vào việc. Con và Cassy đã nghĩ đến nát óc cách phản công Jake Sanders sao cho có hiệu quả.
Tất cả sẽ tốt đẹp, ba hãy tin thế – Tom cười – Chúng ta sẽ chụp một tổ ong bò vẽ lên đầu thằng đê tiện ấy.
Mặt trời ban trưa đứng cao tít trên vịnh, chiếu những tia sáng lóng lánh trên những gợn sóng mấp mô. Đối với người dân Sydney bữa ăn trưa ở những nhà hàng sang trọng trên bờ biển là một thú vui. Ngồi sau một chiếc bàn nhỏ có thể nhìn thấy một trong những cảnh đẹp nhất thế giới, xong Philip chẳng còn bụng dạ nào mà chiêm ngưỡng cảnh đẹp thiên nhiên. Trông ông xanh xao và căng thẳng. Ông dùng dĩa gảy gảy món ăn và không tìm lời nào để thể hiện tình cảm của mình.
- Kìa Philip, anh nghịch cái dĩa đã hai mươi phút rồi đấy.
– Jilly đã no nê, lau miệng và cười hài lòng. Món lẩu ngon tuyệt. Chỉ tiếc là Philip ngồi ỉu xìu, còn tất cả đều hết ý. Khi Jilly bắt đầu nói, ông đưa đôi mắt buồn rầu nhìn ả.
- Thôi đi anh. Anh đừng làm hỏng cuộc vui của chúng ta
– Thấy cái nhăn mặt đau đớn của Philip, ả ngồi gần lại vỗ về tay ông
– Anh vẫn còn lo cái chuyện vớ vấn với cảnh sát đấy à?
- Vớ vẩn ư? – Philip hỏi lại bằng giọng khô khan.
– Em đã buộc tôi phải làm chứng cho những điều dối trá của em… Tôi đã phải thêu dệt chuyện hoang đường về những việc em làm vào buổi sáng, khi người ta bắn vào Stephany.
- Nhưng em không nghĩ là anh…
- Tại sao em không nói ngay cho tôi biết? – Philip không giữ được phẫn uất.
Jilly nhăn mũi lại quyết định phải làm như là một cô bé con:
- Thôi đừng nói những gì nặng nề nữa anh yêu… Anh nói cứ như ở phiên toà vậy.- Thế em muốn anh nói bằng ngôn ngữ đơn giản là “lừa dối” ư?
- Kìa Philip, đừng giận, anh!
– Jilly cụp mắt xuống làm ra vẻ hối hận một cách rất khéo léo.
– Em không muốn kéo anh vào, thật đấy… Nhưng tình thế của em là tuyệt vọng. Cảnh sát luôn doạ em… Em cuống lên, không biết chạy đi đâu… còn anh… anh luôn luôn tốt với em… Hồi trước…
Philip nhìn vẻ phiền muộn ủ rũ trên gương mặt ả, đôi tay đang vặn vào nhau một cách chân thành, trái tim ông dịu lại. Mọi người khác chỉ nhìn thấy mỗi cái vẻ bề ngoài xấc láo của Jilly, nhưng ông lại thấy trong tâm hồn ả cả một cô gái tội nghiệp, cô độc, yếu đuối cần được bảo vệ nên ông rất thương yêu ả. Mặc dù ông có đủ trí thông minh để hiểu Jilly đang khai thác những điểm yếu của ông nhưng là một người trung thực, ông vẫn không thể vứt bỏ gánh nặng mà ông đã tự nhận về mình từ nhiều năm trước, khi ông yêu ả… Ông thở dài, nắm lấy tay Jilly, âu yếm nắm những ngón tay nhỏ xinh. Được sự cổ vũ bằng hành động của Philip, Jilly tiếp tục:
- Em không cho là em lừa dối cảnh sát. Nếu hôm đó chuyện suôn sẻ, thì anh đã ở lại cả đêm với em, đúng không?
– Jilly thì thầm.
- Ồ, em yêu! – Philip cảm động đến run người
– Không lẽ anh… anh lại có thể với em? Sau ngần ấy năm trời?
Anh không biết là chuyện gì xảy ra với mình, nhưng Jilly, từ khi lại bước vào cuộc đời anh, thì anh ăn không ngon, ngủ không yên và không thể làm việc được… Còn em… Em không thể sống trong cái nhà trọ tồi tệ như thế này được! Nếu như anh có thể đưa em ra khỏi đó… Anh muốn nói là… Anh chẳng bao giờ biết nói những lời hoa mỹ trong những trường hợp như thế này. Anh muốn nói là… Có lẽ là chúng ta bắt đầu lại từ đầu chăng? Chúng ta thử một lần nữa nhé?Hai người im lặng rất lâu. Cuối cùng thì Jilly lên tiếng, giọng nói của ả nhẹ nhàng và nhỏ nhưng cũng đủ để Philip nghe thấy:
- Anh Philip, anh yêu dấu… vâng, chúng ta cùng thử xem.
Stephany nằm phơi nắng bên bể bơi, chị nghĩ: “Chỉ có những ai đã ở trong đêm đen mới thực sự cảm thấy giá trị của mặt trời, cuộc sống”.Dan nói là chị hồi phục nhanh bởi chị khoẻ và có nghị lực. Nhưng chị lại nghĩ khác. Điều trước tiên là muốn khỏi bệnh, đó mới là chính. Và chị trở mình. Nằm bên cạnh, Dan từ từ mở mắt nhìn theo từng cử chỉ của chị.
- Người bệnh của chúng ta ra sao rồi? – Ông hỏi.
Stephany cười lớn:
- Thế thầy thuốc của em thế nào?
- Anh thấy là em cứ khoẻ ra một chút thì lại ương ngạnh thêm lên, – Dan đùa.
Ông cố gắng để không biểu thị nỗi lo lắng xuất hiện trong những ngày gần đây. Bệnh tình của Stephany đã kéo họ gần lại với nhau. Họ không lúc nào rời nhau, giống như hồi mới yêu nhau. Nhưng bây giờ khi Stephany khoẻ lên từng ngày và sẽ lại mải mê với công việc của hãng, không biết ông có còn cần cho chị hay không?Cưới Stephany, ông hiểu “Harper Mining” đối với chị không chỉ là công việc, mà là cả một di sản quý báu, cả một trọng trách vĩ đại. Nhưng cuộc sống đã bị đảo lộn, khi Jake âm mưu giành quyền kiểm soát hãng. Thêm vào đó Jilly lại xuất hiện… Nhưng mọi thứ sẽ được thu xếp ổn thoả. Và họ sẽ sống như trước – ông tự động viên mình.Vào những ngày này, ông cùng Stephany ăn sáng và cả ăn trưa ngay bên bờ bể bơi. Maytie phục vụ họ rất tận tình với những món đặc sản Trung Hoa. Bây giờ vào bất cứ phút nào ông cũng có thể xuất hiện trên bãi cỏ với chai sâm banh ướp lạnh và long trọng mời:
- Thưa bà, bà có muốn nếm một chút sâm banh trước khi ăn không ạ?
Và quả thật, Maytie xuất hiện, nhưng ông ta không mang xô đá như thường lệ, và Dan nhận thấy ông ta đang lo lắng.
- Xin bà thứ lỗi, thưa bà – Maytie đến gần và nói
– Người ta gửi cho bà một cái gì đó. Tôi không biết phải làm thế nào cả.
- Cái gì vậy? – Stephany cố tránh ánh mắt của Dan và sợ lại cười phá lên vì bộ dạng quan trọng của Maytie
– Được rồi, ta sẽ cùng xem đó là cái gì. Chị khoác chiếc áo choàng và cùng với Dan đi vào nhà. Người giúp việc mở to cánh cửa ra vào bằng gỗ sồi. Ngoài sân, trước bậc tam cấp là một chiếc xe tải. Cạnh đó là một người đàn ông.
- Bà là Stephany Harper?
- Vâng, chính tôi.Người đàn ông không nói thêm câu nào, tiến về phía chiếc xe và hạ thành thùng xe. Vài phút sau anh ta dắt xuống đất một chú ngựa trắng có bờm và đuôi tuyệt đẹp. Con ngựa chồm lên, như một con ngựa nhà nòi nó giơ cao hai chân trước và sau đó chạy lại phía bậc tam cấp và nhìn chị.Stephany là người đầu tiên lên tiếng:
- Ôi con ngựa mới đẹp làm sao! Ở đâu ra thế này?
– Nói đoạn chị chạy lại con ngựa.Chú ngựa cúi rạp đầu xuống như là chào, và ngửi ngửi tay người chủ mới. Stephany ôm lấy cổ con ngựa, hít mùi mồ hôi rất dễ chịu của nó.
- Xin chào, tên mình là gì? – Chị thì thầm.
- Ông làm ơn ký hộ vào đây
– Người đưa ngựa chìa tờ giấy và bút cho Dan.
- Ký cái gì?
– Dan ngạc nhiên.
- Ký là đã nhận ngựa. Đó là ngựa của các vị. Món quà tặng cho bà Harper của…
– Người đàn ông nhìn vào giấy – ông Jake Sanders hãng “Sanders Enterprises”.
- Tôi không tin vào mắt mình nữa! – Dan bật ra
– Gã đó định làm trò gì vậy?
- Anh đừng hét lên như thế! Anh làm nó sợ đây này – Stephany nói vẻ trách móc.
- Đúng là nó rất nhát, – Người đàn ông khẳng định – nhưng nó là con ngựa tuyệt vời.
Trong đời tôi đã được xem nhiều ngựa nhưng chưa thấy con nào hay thế này, ông bà có thế tin là như thế.
- Tôi thì nhổ toẹt vào, dù nó là con ngựa nhanh nhất thế giới. Hãy mang con ngựa đi đi! – Dan giận dữ
– và hãy nói cho thằng cha Sanders biết rằng đừng có lằng nhằng nữa. Nếu không tự tôi sẽ đến nói thẳng vào mặt hắn.- Kìa Dan, anh yêu…
– Vẻ mặt Stephany rất bối rối – sao anh lại nói thế, con ngựa đẹp thế này cơ mà.Con ngựa gật gật dường như tán đồng.
- Đây là một con vật có hồn – Stephany ngừng một lát và tiếp,
– Anh Dan, phải chăng anh không hiểu? Nó cần phải có nhà. Em sẽ chăm sóc nó.Dan lắc đầu chán nản. Song ông hiểu là mình đã thua.
Stephany cười rạng rỡ.
- Và anh cũng đừng để cho Jake có cớ mà vui thích và nghĩ là anh ta đã đạt được điều mong muốn là làm cho anh bực mình – chị nói thêm.Cơn giận của Dan đã xẹp xuống.
- Thôi tuỳ em…
– ông nói và bỏ đi. Stephany nhìn theo ông, vui buồn lẫn lộn.Sau đó chị quay lại người đàn ông:
- Con ngựa đã về đến nhà, nhờ ông chuyển lời cảm ơn của tôi đến ông Sanders. Tới rất thích món quà của ông ấy. Con ngựa sẽ làm tôi hài lòng… Cả bây giờ và sau này.
Tám giờ tối. Chẳng biết làm gì, Jilly lại nhìn ngắm chiếc đồng hồ hạt xoàn mà Philip mua tặng ả ngay sau bữa ăn trưa ở nhà hàng. Vừa lẩm bẩm, ả vừa đi lại trong phòng. Một chút nữa thôi, Philip sẽ đến rồi đưa ả đi. Và khi đến nơi, ả sẽ lập tức nhảy vào bồn tắm, thả mình trong bồn nước ấm, rửa đi những hồi tưởng về cái chuồng lợn này. “Mày thật giỏi – ả tự chúc mừng bản thân – Đặc biệt nếu nhớ lại lần đầu tiên khi mày gọi cho Philip, lão thậm chí đã không muốn nói chuyện với mày…”Và bây giờ ả lại quay về với Philip sau những lời cầu xin của ông. Thật là tuyệt! Ả đã hành động rất thông minh khi rời khỏi Eden. Nếu như ở lại đó, Philip sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện rước ả đi. Còn bây giờ… Bây giờ ông đã hoàn toàn bị khuất phục và sẽ làm bất cứ việc gì mà ả muốn.Suy nghĩ của Jilly bị ngắt quãng bởi tiếng gõ cửa.
- Cứ vào đi, em đã sẵn sàng rồi – Ả nói rồi khẩn trương đút những thứ cuối cùng vào vali và quay ra cửa đón Philip bằng nụ cười rạng rỡ.Nhưng nụ cười của ả tắt ngấm.-
Lạy chúa! – Ả rít lên
– Lại là cô?
- Vâng, còn ai vào đây nữa? – Olivia nói vẻ khiêu khích và bước vào phòng.
Cuộc tiếp đón không mấy niềm nở đã làm cho Olivia bực mình. Cô ta nhìn chiếc vali, nhìn căn phòng trống huếch và hỏi:
- Chị chờ ai vậy? Chị định đi đâu hả?
- Không phải việc của cô. Biến khỏi đây ngay. Sắp có người đến bây giờ.
- Jilly, em không thể thiếu chị được!
– Olivia tuyệt vọng thét lên.
– Em đã phải ẩn náu và không dám đến chị chỉ vì em sợ chị và em đều bị theo dõi. Vậy mà chị định lẳng lặng biến đi mà không để lại dấu vết.
- Con bò ngu ngốc! – Jilly cố gắng để không đánh Olivia
– Làm sao tôi có thể báo cho cô được khi cô mất tăm mất tích? Nghe đây, không được để họ nhìn thấy chúng ta cùng nhau. Sáng mai gặp nhau ở Rox…. đằng sau cái kho cũ, ở đó có một quán ăn nhỏ. Jilly vội vã cho tay vào túi lấy tiền mà ban sáng Philip đưa cho ả.
- Này… cầm lấy… – Ả dúi vào tay Olivia một nắm tiền
– Ngày mai lúc mười hai giờ. Còn bây giờ thì đi đi.Olivia từ từ cầm lấy tiền và cuộn lại.
- Được rồi
– Cuối cùng cô ta nói
– Nếu muốn thế, sẽ được như thế chỉ có điều… – Cô ta ngập ngừng
– Đừng có mà chuồn đấy. Tôi sẽ không chịu đâu… Chúng ta đã ràng buộc với nhau!
Hãy nhớ là tôi đã làm nhiều thứ cho chị! Cả việc Stephany Harper. Jilly khó khăn nuốt nước bọt và cố trấn tĩnh.
- Tôi nhớ, Olivia ạ, – ả nói
– Tôi rất cảm ơn cô. Cô hãy tin như vậy. Làm sao tôi có thể bỏ cô được…Rất cố gắng, Jilly cúi xuống hôn vào đôi môi mỏng và xám ngoét của Olivia. Cô gái run lên, ôm lấy Jilly, nhưng rồi lập tức giằng ra.
- Nhưng đừng có lừa em đấy nhé! Ngoài chuyện đó ra, em không cần xin chị thêm gì nữa…
– Nói đoạn cô ta bước ra khỏi phòng.