Đứng trên hè phố, Sara nghe thấy những giọng nói ồn ào từ nhà mode ( thiết kế thời trang) của Joanna vọng ra, cô bỗng cảm thấy ớn lạnh mặc dù mặt trời ban trưa đang thiêu đốt. Tay cô nhớp nháp, và bụng thì đói. Sara hiểu rằng chỉ một chút nữa thôi là cô không chịu được và sẽ bỏ chạy. Cố hết sức, cô ưỡn thẳng vai và bước vào.
- Chào cô Harper – Cô thư ký gật đầu chào – Bà Randell ở trường quay trên gác. Sara vừa lên cầu thang vừa liếc nhìn ảnh những người mẫu nổi tiếng treo trên tường. Mỗi bước đi cô lại cảm thấy thiếu tin tưởng hơn. Sara thận trọng nhìn vào trường quay. Nó được chiếu sáng bởi hàng trăm ngọn đèn màu sặc sỡ. Trong một góc phòng công nhân đang lắp đặt một chiếc bục. Thợ điện treo đèn khắp nơi, lắp đặt những bộ đèn màu chiếu sáng theo chương trình. Những cô người mẫu mặc các trang phục khác nhau đỏng đảnh đi lại.
Joanna đứng trong đám đông, đang mải mê nói chuyện với người chụp ảnh. Ngừng lại trên ngưỡng cửa, Sara nguyền rủa số phận của trí nhớ tồi tệ của mình. Làm sao mà cô có thể quên là “Tara” đang chuẩn bị cho một sự kiện quan trọng. Chương trình biểu diễn hàng năm. Trong các dịp như thế này Joanna thường làm chấn động Sydney bằng những mẫu thời trang và những người mẫu mới. Thật khó tìm được thời gian thích hợp để nói chuyện với bà. Sara buồn bã định lặng lẽ bỏ đi.
- Sara!
Mặc dù cách bốn mươi mét, tiếng hét của Joanna vẫn làm mọi người phải giật mình. Bà chạy lại phía Sara, ôm lấy cô và kéo cô vào phòng chụp.
- Hay quá, cô làm gì ở đây vậy? Sara hít thật sâu.
- Nhìn chung là tôi muốn tìm việc – cô chậm chạp nói.
Joanna trợn tròn mắt:
- Tìm việc? Thế còn…
- Nếu bà còn quan tâm đến việc nhạc nhẽo của tôi thì xin bà hãy quên nó đi,
– Sara nói với giọng đều đều nhưng cương quyết.
– Tôi đã đi đến kết luận là không có năng khiếu âm nhạc nên không thể tiếp tục học được nữa. Bây giờ đã đến lúc tôi phải tự quyết định xem mình phải làm gì. Phải thôi bám váy mẹ thôi, bà nghĩ sao?Sara ngẩng mặt lên và cố làm vẻ tự tin. Điệu bộ anh hùng rơm đó không qua được mắt Joanna. Nhưng quyết định đau đớn của cô gái cũng đã chạm đến một cái gì đó trong tim bà.
- Tất nhiên, Sara, – Bà gật đầu
– Nhưng tại sao cô lại chọn chính công việc ở trung tâm mốt? Cô biết gì về thế giới này.
- Cũng biết như là mẹ tôi biết khi bắt đầu sự nghiệp của mình! –Sara trả lời.
- Đúng nhưng mẹ cô muốn làm người mẫu.
Stephany xuất hiện vào thời điểm rất thích hợp. Cô ấy đã gặp may, đã làm việc rất nhiều và rời khỏi sân khấu rất đúng lúc, trước khi công chúng kịp chán mình. Còn cô thì thích công việc của nhà tạo mẫu… Cô biết không, thời nay đó là một việc thương mại nghiêm túc đấy. Để làm được việc đó cần có sự nhạy bén… và tất nhiên là phải có mánh khoé nhà nghề.
- Làm sao mà tôi biết được liệu mình có những phẩm chất đó hay không?
Đơn giản hơn cả là nói “không”! Nhưng tôi có thể học được chúng.Joanna cười:
- Tôi biết, cô là một cô gái lanh lợi và trẻ con lắm. Tôi đã từng được nghe cô chơi một số bản nhạc trên đàn dương cầm.
- Nếu như không thử sức mình trong những công việc khác nhau thì làm sao có thể sáng tỏ là mình có khả năng nhất trong lĩnh vực gì, có đúng thế không ạ?Joanna quyết định một cách nhanh chóng.
- Cái lôgích của cô đã thuyết phục được tôi,
– bà cười – Tôi chưa thể nhận cô ngay vào nhà mốt, nhưng cô có thể đến làm việc từ thứ Hai, OK?
Hãy đến vào lúc tám giờ ba mươi. Sara cố gắng để không lao tới ôm lấy cổ Joanna.- Cảm ơn bà! Tôi sẽ không phụ lòng tin của bà đâu.Joanna nhanh chóng chuyển sang chuyện khác:
- Thế mẹ cô thế nào?
- Hình như không được bình thường.
- Đương nhiên – Joanna thậm chí không muốn giấu những tình cảm của mình – Có thể hình dung được người ta có cảm giác kinh khủng như thế nào khi bỗng nhiên phát hiện thấy mình có quan hệ ruột thịt với một con người xấu xa như thế.Sara xúc động:
- Thế bà không nghĩ là mọi người có thể lầm khi nghi ngờ cho Jilly trong mọi chuyện xấu hay sao? Tôi nghĩ là cần phải tạo cho cô ấy một cơ hội để sửa chữa.
- Cô gái ạ. Khi cần phải chiến đấu – Joanna cắt ngang lời Sara. Thì tôi sẽ không nương nhẹ với Jilly đâu. Nhưng tôi không phải là Stephany, cô ấy là một người đàn bà mạnh mẽ, nhưng hoàn toàn không biết nhớ đến mối thù của mình.
- Phải chăng điều đó là xấu xa.
- Không hẳn, nhưng tôi tin là Jilly Stuart sẽ lợi dụng điều đó để phục vụ cho lợi ích của mình.
- Thế bà có biết chuyện Jilly xé tờ ngân phiếu năm triệu đôla mà mẹ tôi đưa không?
- Thế có nghĩa là ả bị điên… hoặc là rất… rất thông minh.Sara cố gắng nén sự bực bội:
- Có lẽ bà nên nói chuyện đó với mẹ tôi chăng?
- Vô ích thôi, cô bé thân mến ạ – Joanna lắc đầu
– Stephany bao giờ cũng làm mọi việc theo ý mình. Một người thấp lùn cầm máy ảnh tiến lại phía họ, vừa đi vừa nhảy múa theo nhạc.Joanna cười.
- Cháu có biết Jeyson nhà nghệ sĩ chụp ảnh của chúng ta không?
- Cô ta có biết tôi không ư?
– Jeyson giận dỗi – Cả thế giới biết tôi.
Thôi được, chúng ta có làm việc không hay là để tôi nghỉ hưu?
- Bây giờ, ngay bây giờ đây! Jeyson đi ra, vừa đi vừa hát.
- Thôi thế nhé, Sara tạm biệt – Joanna lại biến mất trong đám đông.Sara bước xuống cầu thang. Phía dưới bất ngờ xuất hiện cô thư ký với vẻ lo lắng.
- Cô Harper! Người ta gọi điện cho cô, nhắn cô hãy gọi ngay cho bác sĩ Marshall
Ngây người ra vì căng thẳng, Dan đứng gần chiếc bàn trắng nhỏ trong phòng mổ. Nhìn những bóng áo choàng xanh đang bận thao tác xung quanh, ông cảm thấy mình hoàn toàn bất lực như bị tách ra khỏi cuộc sống. Bên tai Dan cho đến bây giờ vẫn còn vang lên giọng nói của người trực ban gọi ông và giọng nói đó vang lên như tiếng chuông cầu nguyện: - Bác sĩ Marshall hãy đến ngay phòng cấp cứu. Bác sĩ Marshall hãy đến ngay phòng cấp cứu.Dan hiểu ngay là có tai hoạ nào đó đã xảy ra.. Nhưng ông vẫn hoàn toàn bị chấn động khi nhìn thấy khuôn mặt xám ngoét, mất hết sinh khí của Stephany. Một vết gớm ghiếc đỏ rực trên trán của chị. Cạnh đó là một người đàn ông cao lớn, gọn gàng trong chiếc quần đi ngựa trông thật là kỳ quặc giữa những người mặc áo bác sĩ. Người đàn ông tò mò nhìn Dan.“Hình như mình biết anh ta?” – Dan chợt nghĩ nhưng lại quên ngay.- Cô ấy còn sống, bác sĩ ạ.Bản thân Dan cũng nhiều lần nói câu này và hiểu rõ khi người ta nói “còn” thì tình hình như thế nào.Ông im lặng theo bác sĩ phẫu thuật vào phòng mổ. Từng phút trôi qua và Dan vẫn đứng trong phòng mổ, lòng tan nát. Như bị mất trí ông cứ luôn miệng: “Đừng bỏ đi, Stephany! Đừng bỏ anh, hãy cố lên em, chưa đến nỗi nào đâu, hãy tin thế…”Chìm đắm trong lo lắng và suy tư ông thấy ca mổ đã hoàn thành. Người nữ y tá đành phải gọi ông.
- Thưa bác sĩ, mọi việc đã qua rồi. Bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Vấn đề thời gian… có nghĩa là cô ấy sẽ sống?! Dan lắc đầu.Trong tâm trạng chếnh choáng ông rời phòng mổ. Ngoài hành lang người đàn ông mà ông trông thấy ở phòng cấp cứu vẫn ngồi đó. Trông thấy ông người đàn ông nói một cách thẳng thừng:
- Bà ấy thế nào rồi? Dan rất đỗi ngạc nhiên:
- Anh là ai?
- Tôi trông thấy sự việc diễn ra như thế nào và chính tôi là người đã mang bà ấy về đây. Bà ấy phi ngựa ở phía trước tôi. Tôi nghe thấy một tiếng nổ bất ngờ giống như tiếng súng bắn hoặc như là tiếng ô tô nổ máy. Con ngựa đứng dựng lên và sau đó cùng bà ấy ngã xuống đất
Dan nghẹn lại:
- Cảm ơn anh giúp đỡ cô ấy.
- Lạy Chúa, tôi còn biết làm gì nữa!
– Người đàn ông lạ kêu lên
– Nhưng ông chưa nói cho tôi nghe tình hình cô ấy như thế nào?
- Ca phẫu thuật diễn ra rất tốt.
- Ơn Chúa! – Người đàn ông cười nhẹ nhõm
– Tiện thể tôi quên chưa giới thiệu. Họ của tôi là Sanders – Jake Sanders.
Vợ của ông có lẽ từng nhắc đến tên tôi.
- Ông là bạn của Stephany à? - Không hẳn, –
Jake cười đầy ý nghĩa. Dan bất ngờ cảm thấy giận dữ và người đàn ông lạ làm ông khó chịu.
- Hừm – Jake lẩm bẩm
– Có thể nói, lợi ích của chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Stephany là một người đàn bà đáng kinh ngạc.Dan nhìn chằm chằm vào hàm răng trắng trên bộ mặt thản nhiên của người nói chuyện. Ông đột nhiên muốn Sanders ngậm miệng lại.
- Xin lỗi… Xin phép ông…
- Vâng, dĩ nhiên. Dan bước đi nhưng không thể chạy khỏi cái giọng đặc Anh quốc nói đằng sau ông:
- Hy vọng là ông sẽ không phản đối, nếu tôi gửi cho Stephany một món quà gì đó để chúc bà ấy mau khoẻ.
- Jilly, Jilly! Cho em vào với!Jilly cố gắng tỉnh dậy và định thần sau giấc mơ khủng khiếp.Ngoài cửa của căn phòng nghèo nàn có tiếng gõ mạnh. Jilly chui ra khỏi chăn và ra mở cửa. Một người đàn bà sợ hãi, lẻn ngay vào phòng và nép vào tường.
- Olivia, tại sao cô không báo trước là cô được ra tù?
- Em muốn làm cho chị bất ngờ.
– Đôi mắt Olivia sáng lên trên khuôn mặt vàng vọt.
– Em muốn làm một cái gì đó cho chị để chị không nghĩ xấu về em và chúng mình lại bình đẳng như cũ. Em đã làm được điều đó. Công việc đã hoàn thành.
- Em nói cái gì vậy?
- Về Stephany Harper ấy mà!
– Olivia làm động tác rút súng ra.
– Mọi việc đã hoàn tất vào lúc bình minh.-
Cái gì?
– Jilly rất đỗi ngạc nhiên – Em kiếm cái này ở đâu vậy.
- Nếu như chị không muốn mọi người lừa được chị thì đừng ra những câu hỏi thừa, – Olivia tuyên bố
– Ôi chị yêu dấu, em đã làm điều đó vì chị.Ôm lấy Jilly, cô ta hôn ả bằng đôi môi lạnh, rồi đột ngột tránh ra.
- Chốc nữa em sẽ trở lại và sẽ âu yếm chị… đúng như kiểu chị thích. Anh ta không thể sánh với em được!
– Olivia sa sầm mặt
– Em không thể ở đây lâu được. Em phải đi đây. Cô ta ném khẩu súng xuống giường.
- Chị cầm lấy, xử lý nó đi, em mà cầm nhỡ bị chộp thì chết. Thôi tạm biệt chị. Nói xong Olivia chạy biến.Run run vì xúc động, Jilly gói khẩu súng lục vào khăn mùi soa, cuộn nó vào miếng vải, hết sức chú ý không đụng tay vào rồi đặt nó vào túi ni lông. Sau đó ả vội vã nhét sâu vào tủ và phủ quần áo lên trên. Ả lẩm bẩm chửi Olivia. Đúng là con bò ngu ngốc. Ai mà biết bọn chó săn xuất hiện lúc nào. Jilly vội vã mặc quần áo, đi giày, bây giờ nếu chỉ cần chạy được đến chiếc cầu cách đây độ nửa dặm, ả sẽ quẳng cái gói này xuống nước và sẽ không còn dấu vết gì nữa. Ả mở cửa nhìn ra ngoài, hy vọng là hành lang không có ai, và… ngay trước mắt ả hiện ra một phù hiệu cảnh sát.
- Bà là Jilly Stuart? Ả gật đầu cố trấn tĩnh.
- Tôi là thanh tra Gennings, còn đây là trung sĩ Adams. Chúng tôi muốn hỏi bà vài ba câu. Vào được chứ?Không đợi trả lời, viên thanh tra bước vào phòng và nhanh chóng quan sát căn buồng.Jilly cố gắng để đánh lạc hướng ông ta.
- Đây chính là điều mà tôi chờ đợi – ả nói.
- Cái gì bà Stuart?
- À cái việc mà các ông không cho tôi yên ấy mà! Tôi ra tù đã lâu chưa vậy? Có lẽ là tôi phải vui mừng vì các ông đã để tôi yên tới hai tuần.Viên thanh tra nhìn ả không trả lời.
- Cô nghe đây, cô Stuart, – viên trung sĩ bắt đầu
– Chúng tôi đến đây không phải để đe doạ những người mãn hạn.
- Không phải thế ư? – Jilly hét lên
– Các người muốn hạ nhục tôi chứ gì?Ả giận dữ bước lại phía tủ và đứng đó. Viên thanh tra nhìn ả với nụ cười bí hiểm: - Trông bà không giống người bị hạ nhục, bà Stuart ạ. Bà hãy trả lời một số câu, sau đó chúng tôi sẽ chuồn ngay thôi.
- Những câu hỏi gì?
- Ví dụ như bà ở đâu ngày hôm nay từ lúc bảy giờ đến chín giờ sáng?
- Ở đây.
- Ai có thể làm chứng cho chuyện này? Jilly im lặng căng thẳng suy nghĩ.
- Theo như tôi hiểu thì bà ở đây một mình? “May quá đồ chó má, chính mày lại thầy dùi cho tao một lối thoát”.Jilly đắc thắng nghĩ. Rồi ả nói thành tiếng vẻ ngập ngừng:
- Ồ, không hẳn…- Bà nói vậy là ý thế nào? Bà ngủ với ai chăng?
– Viên trung sĩ xen vào.Jilly nói với viên thanh tra:
- Tôi có dứt khoát phải trả lời câu hỏi này không?
- Rất nên, điều đó có lợi cho bà. Vậy ai đã ở đây lúc sáng?Jilly nhìn hai tay mình và sau đó bắt chéo chúng trên ngực.
- Chúng tôi rất hiểu bà, bà Stuart ạ.
– Viên thanh tra tiếp tục vừa cố làm cho giọng nói của mình thêm phần chân thành
– Ít ra thì bà cũng đã bảy năm…
- Tôi ở đây với chồng tôi… với người chồng cũ của tôi
– ông Philip Stuart.
- Bà nói gì vậy? – Viên thanh tra ngạc nhiên.
– Thôi được cái đó chúng tôi kiểm chứng cũng nhanh thôi. Còn bây giờ cho phép được xem qua căn phòng một chút…
- Các ông có lệnh khám nhà không?
- Thôi đi bà. – Viên thanh tra nhìn ả.
– Bà cần phải biết rằng chúng tôi không nhất thiết phải có lệnh đối với những phần tử có tiền án
Ông ta phẩy tay ra hiệu cho ả rời khu tủ, Jilly không dám trái lệnh.Viên thanh tra xem xét đồ lề của ả.
- Bà có nhiều cái thú vị đấy nhỉ. Này, nếu như tôi muốn biết nội dung cái gói kia thì sao nhỉ?
– Nói đoạn viên thanh tra đưa tay về phía đó.Jilly hiểu là phải chơi nước quyết định.
- Ông cứ xem nếu ông muốn, ông thanh tra ạ. Chỉ có điều trong đó toàn là băng vệ sinh dùng rồi thôi.Viên thanh tra nảy người lên, cố nén để không nôn oẹ ra. Ông ta đi ra cửa và biến mất không nói một lời nào.
- Rất cảm ơn bà… bà Stuart. Bà đã giúp chúng tôi rất nhiều.“Buổi sáng hôm nay thật là xui xẻo”. Viên trung sĩ buồn bực nghĩ.Khi họ đến văn phòng của Philip Stuart thì ông đang nói chuyện điện thoại và họ đành phải chờ đợi cả tiếng đồng hồ vì cuộc nói chuyện không thể dừng được. Đặt ống nghe xuống, mặt Philip ảm đạm như đám mây đen. “Cũng dễ hiểu thôi, một khi đã dây dưa với con mẹ nạ dòng ấy” –Adams nghĩ.Nhưng vị luật sư vẫn xác định tính ngoại phạm của vợ mình làm cảnh sát mất chỗ dựa duy nhất. Họ chán ngán ra về.