– Bà chẳng già đi chút nào cả. Xin phép giới thiệu với bà cô Tara Wells, Cris, Sam, công việc thế nào?
- Xin chào.
– Katie lạnh lùng đưa mắt thản nhiên nhìn Tara. Chị thở phào nhẹ nhõm. Đó là một trong những thử thách gay go nhất, vì người đàn bà này biết chị từ khi còn nhỏ, và đã sống cùng chị hai mươi năm liền
– Tôi đã được báo trước là bà đến. Mời bà đi xem phòng. Tara vui sướng bước vào ngôi nhà cổ của mình. Ta đã về nhà! Chị cảm thấy rất vững tâm.Katie dẫn họ lên gác hai.
- Chúng tôi không sử dụng đến tầng hai này, kể từ khi xảy ra tai nạn ấy.
- Chắc thời gian ấy bà thấy nặng nề lắm?
– Tara mềm mỏng nói. – Tôi biết bà và bà Marsdan rất gần gũi nhau.
- Tôi và Stephany Harper – bà cố tình nhấn mạnh trọng âm ở từ “Harper” chẳng khác gì mẹ con. Bà giận dữ mở cửa căn phòng bên phải và không nhìn thấy mặt Tara
– Đây là phòng của bà.Greg nhăn mặt. Y thấy cần phải khẳng định mình, chẳng gì thì y cũng là chủ cái nhà này.- Bà Katie này, tôi đã báo cho bà chuẩn bị căn phòng trước đây của Stephany cơ mà. Tôi muốn khách phải được sử dụng những gì tốt nhất của nhà ta.Katie biết rằng không thể bảo vệ được căn phòng của Stephany nữa, liền đi tiếp mấy bước và mở toang một cánh cửa khác.
- Phòng ấy đây! Phòng này thì đồ đạc lúc nào cũng sẵn sàng. Như từ trước vẫn vậy.Bà ta mở tiếp cửa phòng tiếp theo.
- Còn anh muốn ở phòng của ông Max thì đây! Buổi sáng khoảng nửa tiếng nữa thì xong.Greg quay sang Tara, sợ rằng Katie có thể làm chị phật ý.- Đừng để ý đến bà ấy, Tara ạ. Bà ấy đã nuôi dạy Stephany vì mẹ cô ta mất sớm – Y im lặng một lúc, rồi quyết định nói thẳng với Tara – chắc bà ta cho là anh có lỗi trong cái chết của Stephany. Bà ta vẫn chưa nguôi chuyện ấy. Cho nên, nếu em muốn làm thân với Katie thì đừng gọi Stephany là bà Marsdan nhé!- Được rồi! – Tara cố gắng đáp với giọng bình thản.
- Anh sẽ ở phòng của ông già Max, cần gì em cứ gọi nhé.
– Y nói thêm với giọng âu yếm,
– Anh rất mừng là em đã đến đây, Tara ạ.Y cầm tay chị và nâng lên môi hôn. Tara nhìn y, vẻ mặt y rất dịu dàng và tình cảm, mắt long lanh đắm đuối. Những chiếc hôn của y nhẹ nhàng như cánh bướm đậu xuống tay chị. Tara cảm thấy một sự hồi hộp khó giải thích, và bỗng hiểu ra rằng có người đang nhìn họ: Cris đang mang nốt hành lý lên phòng.
- Em xếp dọn đồ đạc đi nhé, anh xuống nhà xem cơm nước thế nào.Tara quay mặt đi khi Cris mang vali vào phòng. Chị biết rằng mình không thể nhìn vào mắt người đầy tớ ấy và tiếp tục mang mặt nạ. Khi Cris đi ra cửa, anh dừng lại một chút, dường như để cảm nhận sự tồn tại của chị. Tara lạnh người. Chị lo sợ bị phát hiện đến ngạt thở. Nhưng đồng thời, chị cũng thấy vững tâm
– một cảm giác mà chị không giải thích nổi
– khi có người đầy tớ thổ dân ấy ở bên cạnh. Chị đặt một đĩa hát lên chiếc máy hát nối với hệ thống loa ở tất cả các phòng. Bản nhạc tuyệt vời của Mozart vang lên như những tiếng chim hót. Tara nằm im. Chị đã trở về ngôi nhà của mình.
Hôm ấy tại hãng mode "mốt", giám đốc Joanna Randell đang buồn phiền vì Tara đột nhiên gọi điện xin nghỉ vài ngày mà không nêu rõ lý do. Tara chỉ nói rằng chị sẽ không có mặt trong thành phố. Jeyson cũng rất cau có. Anh ta không yên lòng ngay cả khi Joanna nói rằng dù Tara nghỉ chụp mấy ngày thì tiền lương của anh ta vẫn không thay đổi. “Tội nghiệp anh chàng, chắc đang phát điên lên gì ghen đây”
– Joanna thương hại nghĩ. Cũng như những người khác trong hãng, bà biết tình cảm vô vọng của Jeyson với Tara, nhưng chẳng giúp gì được.Giữa lúc Joanna đang bàn với nhân viên quảng cáo thì cửa phòng bật mở. Một người đàn ông bước vào. Cô thư ký của bà bối rối theo sau
- Bà là Joanna Randell? Tôi muốn trao đổi với bà một việc quan trọng.Joanna lặng đi một giây trước khi trút cơn cuồng nộ lên đầu người khách lạ dám tự tiện vào phòng làm việc của bà.
- Này ông…
– Bà khởi đầu bằng giọng đe nẹt.
- Tôi là bạn của Tara. Tôi đến đây vì một việc rất quan trọng.Giọng nói uy quyền, mạnh mẽ và tự chủ của ông lập tức làm Joanna chùng lại.
- Tên tôi là Dan Marshall. Bà cho phép tôi ngồi chứ ạ? Rồi không đợi bà trả lời, ông ngồi xuống và nói rất nhanh.
- Thưa bà Randell, tôi sống ở Bắc Úc. Vừa qua tôi đến Sydney dự một cuộc hội thảo y học và có gặp Tara. Trở về nhà, tôi nhận được những tin tức rất quan trọng khiến tôi phải đáp máy bay quay lại đây ngay. Chuyện liên quan đến Tara.
- Nhưng anh có quen biết cô ấy không?
- Tôi quen cô ấy từ lâu. Thưa bà Randell, tôi biết Tara rất tin cậy bà.
– Hừm… – Joanna do dự
– Cũng có lẽ ở chừng mực cô ấy tin tưởng người khác.
- Cô ấy có kể cho bà nghe về bản thân mình không?
- Tại sao ông lại hỏi tôi điều đó?
- Vì tôi yêu Tara. Tôi đã ngỏ lời cầu hôn với cô ấy. Nhưng cô ấy hay gặp gỡ một người đàn ông nào đó. Tốt muốn biết đó có là phải Greg Marsdan không?
- Ông Marshall này, ông có vẻ là một người lịch sự, đúng không? Vậy ông cần phải biết rằng tôi chẳng bao giờ can thiệp vào cuộc sống riêng tư của các nhân viên hãng chúng tôi.
- Thế giả sử tôi nói với bà rằng trên đời chẳng hề có ai tên là Tara Wells thì sao?
- Sao? – Joanna sửng sốt
– Ông muốn nói Tara Wells không phải là tên thật của cô ấy ư?
- Và không phải chỉ có thế mà thôi.
- Vậy thì… cô ấy là ai?
– Dan không trả lời ngay. Nhưng khi ông nói hết, Joanna vẫn chẳng hiểu gì cả
.- Bà không hiểu ư? Đó không phải là Tara Wells nào cả. Đó là Stephany Harper. Stephany không chết đuối, cũng không bị cá sấu ăn thịt như người ta nghĩ. Cô ấy chỉ bị trọng thương đến biến dạng của khuôn mặt đi mà thôi. Vì thế, cô ấy đã đến một bệnh viện làm phẫu thuật chỉnh hình để thay đổi hoàn toàn, sau đó trở về Sydney và tự xưng mình là Tara Wells.
- Hà, ông tưởng là tôi có thể tin vào câu chuyện cổ tích của ông ư? Nếu đó là Stephany Harper thì cô ta đã phải gần bốn mươi tuổi rồi.Joanna cảm thấy lúng túng trước câu chuyện khó hiểu. Rốt cuộc bà quyết định chọn lối thoát tiện lợi nhất:
- Thưa ông Marshall, tôi rất bận. Bởi vậy, nếu ông…
- Bà nên gọi tôi là bác sĩ Marshall
– Dan đính chính – chính tay tôi đã phẫu thuật chỉnh hình cho Tara Wells. Bà có thể kiểm tra lại điều đó qua Hiệp hội ngành y liên Úc. Chính tôi đã tạo ra Tara Wells.
- Vậy ra ông là bác sĩ?
- Có Chúa chứng giám điều đó. Trước đây, tôi chưa bao giờ để lộ bí mật của bệnh nhân, cũng chưa bao giờ phải lòng bệnh nhân của mình. Nhưng…tôi cho rằng Tara đang gặp nguy hiểm. Dan kể tóm tắt cho Joanna nghe về chuyện thay hình đổi dạng của Tara, về một kế hoạch nào đó mà chị kiên trì theo đuổi, không chịu từ bỏ dù phải hi sinh cả tình yêu, về lời thú nhận của chị về một người đàn ông nào đó. Ông nói rằng, ông cảm thấy chị không yêu người đó, nhưng vẫn gặp hắn vì một mục đích khó hiểu.
- Tôi cho rằng cô ấy định tự thực hiện cuộc phán xử trả thù cho những gì mà mình phải chịu đựng mà không muốn nhờ đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Tôi chẳng biết như thế là ngốc nghếch hay gan góc, nhưng đối đầu với kẻ đã một lần giết mình thì thật nguy hiểm. Vậy nên xin bà nói cho tôi biết, Tara thường gặp gỡ với người đàn ông nào?Joanna chỉ còn đủ sức để thì thào rất khẽ:
- Greg Marsdan.Dan bật ngay dậy:
- Tôi có thể gặp hắn ở đâu?
- Tôi nghĩ Greg Marsdan vẫn sống ở biệt thự của gia đình Harper Darling-Point. Rất có thể Tara cũng đang ở đấy.
- Cảm ơn bà Randell. Bà đã giúp tôi rất nhiều
Mọi việc diễn ra tốt đẹp quá! Tara nghĩ như vậy khi đi trong hành lang toà nhà ở Eden để xuống bếp.
– Phải công nhận rằng Greg đã thay đổi hẳn thái độ và tỏ ra rất quan tâm đến chị.Khi Tara vào bếp, chị bắt gặp Katie đang lúng túng giấu chai rượu heres vào tủ. Chị bước đến, đặt mấy cái đĩa mà chị bưng từ bàn ăn xuống để lấy cớ vào bếp.
- Tôi vừa định lên để dọn xuống đấy,
– Katie nói với giọng đề phòng
– Bà cứ bỏ xuống đây.
- Tôi muốn xuống để cảm ơn bà đã cho ăn một bữa trưa rất ngon, bà Katie ạ.Greg bước vào làm câu chuyện của họ bị gián đoạn.- A, thì ra em ở đây. Anh muốn hỏi xem em định làm gì bây giờ. Có muốn cưỡi ngựa ngắm phong cảnh không?
- Ồ, hay lắm, em thích cưỡi ngựa từ bé.“Cưỡi ngựa từ bé! – Katie thầm nhếch mép
– Giá mà ả được nhìn thấy Stephany cưỡi con King, phi ngựa như gió từ thuở cô ấy mới lên năm lên sáu. Về mặt này thì khó có ai sánh bằng”. Bỗng một nỗi sợ hãi xâm chiếm bà:
- King là con ngựa của Stephany, đừng có quên đấy. Từ dạo ấy đến bây giờ chưa ai cưỡi được nó đâu.- Chẳng ai thèm cưỡi con King đâu, Katie ạ
– Greg khó chịu nói.
– Thiếu gì ngựa cơ chứ. Anh sẽ bảo Sam thắng cho em một con ngựa hiền lành, Tara ạ. Tara cười thầm. Khi Sam dẫn ngựa ra, chị cầm lấy dây cương, vỗ vỗ lên bờm nó, rồi nhẹ nhàng nhảy lên lưng nó.
- Ô! – Mắt Greg sáng lên vì kinh ngạc
– Có việc gì mà em không làm được, hở Tara?Chị nhìn thẳng vào mắt Greg: - Đó chính là điều mà ta còn phải chờ, Greg ạ.Chị cho ngựa đi nước kiệu vài bước trước khi chuyển sang phi nước đại lướt qua Greg đang lúng túng tại chỗ. Chị nghe thấy tiếng y gọi từ sau lưng. “Ê – đợi anh đã!”.Tara không trông thấy Katie, khi bà từ trong bếp tò mò ra xem “cô ả Sydney” cưỡi ngựa như thế nào. Bà xuất hiện đúng lúc Tara vững chân trên bàn đạp, hai cùi tay khép chặt, rạp mình trên lưng ngựa, giục nó phóng nhanh hơn. Một cú sốc làm máu dồn lên mặt, bà bật lên tiếng rên khàn khàn. Bà tựa lưng vào chiếc cột rồi ngồi phịch xuống thềm.