Trở về Eden

Chương 12

Tara cho xe chạy dọc Liverpool.

Line chật hẹp. Tim cô rộn lên vì kích động. “Xong rồi! Hắn đã cắn câu!” – Chị nghĩ. Cảm giác sung sướng của thắng lợi đang trào trong chị. Chị nhớ lại buổi trình diễn mốt tối hôm qua,  một  Gala-mốt  được  Joanna  chuẩn  bị  rất  kỹ  lưỡng  để  giới  thiệu những mô đen mới nhất của các nhà tạo mốt. Bởi chỗ ngồi không nhiều lắm. Gala hứa hẹn nhiều cảnh ngoạn mục và chỉ có khách mời chứ không bán vé nên giấy mời đúng là quý như vàng. Cảm thấy ngôi sao của mình đang lặn, Greg Marsdan thấy rất vinh dự khi nhận được một chiếc. Đó là dấu hiệu chứng tỏ y vẫn được coi là một thành viên của xã hội thượng lưu. Y không biết rằng chính người sẽ trở thành ngôi sao trong buổi tối hôm ấy đã quan tâm hết mức sao cho tên y được ghi vào danh sách mời.Tara rất mong muốn Greg có mặt tại buổi trình diễn. Là phát hiện lớn  mới  nhất  trong  giới  người  mẫu  Sydney,  Tara  sẽ  được  trình  diễn những mốt mới và gây ấn tượng mạnh nhất. Mà cái mẽ bề ngoài và kiểu cách là miếng mồi câu Greg hiệu quả nhất. Đúng! Rất nên để y có mặt tại cuộc trình diễn. Ý định đó nảy ra trong đầu chị khi họ nói chuyện với nhau bên ly sâm  banh  tại  cuộc  chiêu  đãi  sau  trận  quần  vợt  từ  thiện.  Chị  thấy  rằng mình đã làm y thích, đã khơi dậy trí tò mò, bởi thế chị giữ đến cùng dáng vẻ Mona Lisa, cố gắng càng tỏ ra bí hiểm càng tốt. Chỉ khi tin chắc rằng mình đã gây được ấn tượng cho y, chị mới ra về. - Giờ đây tôi đã hiểu tại sao đàn bà lại cứ vo ve cạnh anh ta như thế. – Joanna  nói – Anh ta duyên dáng không thể tả được, đến lũ chim cũng phải rời ngọn cây mà bay tới với anh ta.Bà nhìn Tara đầy ý nghĩa rồi nói thêm với nụ cười thông hiểu:

- Vậy cho nên hãy cẩn thận đấy con chim nhỏ ạ. Sau những điều mà cô ứng trước cho anh ta ngày hôm nay, tôi cuộc là anh ta sẽ không để cho cô yên đâu.

Tara không trả lời, làm như không nghe thấy gì.- Thôi được, thôi được, tôi hiểu

– Rốt cuộc Joanna nói – Tôi chỉ muốn nói một điều là cô không được để thanh danh của mình bị hoen ố, mà với một kẻ như thế thì đó là điều không tránh khỏi đâu. Hay để nửa năm nữa nhé? Ít nhất thì cũng đừng lại gần anh ta trong cuộc trình diễn, nếu không tôi sẽ lột da cô ra đấy.

Thâm tâm Tara rất mong Joanna nói đúng, rằng Greg sẽ không để cho chị yên. Chị hi vọng rằng mảnh giấy vuông, khung chữ vàng trên có in  dòng  chữ:  “Gala  Mốt”  và  “Cô  Tara  Wells”  sẽ  lôi  được  con  chồn  ra khỏi hang. Nhưng càng đến gần giờ diễn, chị càng thấy lo lắng, một phần vì hồi hộp với những màn trình diễn của mình. Chuẩn bị cho lần ra sân đầu tiên, cả người chị căng lên để có thể xuất hiện trước mặt Greg với dáng vẻ đẹp nhất. Do biết rõ sơ đồ rạp nên chị biết vị trí bàn của Greg.

Than ôi! Bước từ sau cánh gà ra, chị nhận ra ngay rằng bàn đó bỏ trống. Có thể như thế lại tốt hơn. Trong phòng trang điểm Tara buồn rầu nghĩ khi chuẩn bị cho lần trình diễn tiếp theo. Cần phải tập trung toàn bộ sự chú ý cho điều mà vì nó mình có mặt ở đây. Chung quanh chị, những người mẫu khác rối rít cả lên. Những người thợ quần áo, trang điểm, làm đầu, khẩn trương chuẩn bị cho họ xuất hiện trước công chúng.Vai trò của Tara tại cuộc trình diễn này là xuất hiện ở cuối của ba phần trình diễn, thực hiện những tiết mục phức tạp, nửa đi, nửa khiêu vũ và giới thiệu những mô đen đẹp nhất. Chị đã hai lần ra sân khấu, hai lần mỉm cười rạng rỡ với công chúng rồi quay vào, trong lòng thất vọng buồn bực vì không thấy Greg đến.

Lần thứ ba, chị không nhìn về phía bàn của y nữa. Đúng lúc đó thì y xuất hiện và say mê nhìn chị được hai người đàn ông kèm đi trong luồng đèn như một mũi tên bạc. Trên người chị là một chiếc áo dài dạ hội, dưới ánh đèn nó ánh lên như kim loại và hút chặt ánh mắt mọi người.Mặc  dù  bận  túi  bụi,  Joanna  vẫn  để  ý  thấy  Tara quay trở  vào  với tâm trạng cực kỳ phấn chấn và có vẻ phải cố nén cơn bột phát tình cảm vì vui mừng chiến thắng. Bà coi đó là trạng thái tự nhiên do thành công các buổi trình diễn. Tại buổi chiêu đãi tiếp liền sau đó, Tara lại có cơ hội để chọc tức ngài Marsdan thêm chút nữa. Không hiểu từ đâu y thò mặt ra khi chị đang nhảy điệu đầu tiên với Jeyson và thô bạo cướp lấy chị, không thèm để ý đến những lời phản đối của anh chàng lùn. Tara trả thù hộ Jeyson. Sau khi nói “Xin lỗi, tôi ra ngoài một giây”, chị nhanh chóng rời sàn nhảy về, bỏ y lại một mình, không hề để cho y có cơ hội hiểu điều gì đã xảy ra.

Đó là một bước mạo hiểm có tính toán; dĩ nhiên, y có thể tức giận trước những hành vi như thế và chị sẽ chẳng bao giờ trông thấy y nữa. Nhưng chị hi vọng là y không tức giận đến mức đó mà ngược lại, trí tò mò bị kích thích bởi sự biến mất bất ngờ của chị.Và đấy những bông hoa chứng tỏ chị đã không nhầm trong những tính toán của mình. Cảm thấy rất hài lòng, chị nhẩm trong đầu câu trả lời cho lời mời của y: “Thứ sáu, chín rưỡi, ở Solanz Rovena-Plays”

Điện thoại réo inh ỏi, nhưng người quản gia đạo mạo không vội nhấc máy.

- Dinh thự Harper đây. Xin chào.

Maytie rất tự hào với cung cách nói chuyện điện thoại của mình. Ông tin rằng có thể trả lời một cách đường hoàng, dù cho người gọi có là ai. Tuy nhiên thậm chí cả ông cũng không làm dịu cơn giận dữ của người đàn bà đã hai tuần nay gọi điện liên tục mà không gặp được Greg. Jilly thì cứ tin chắc là Greg cần phải có mặt, thậm chí ngay cả lúc vắng ả, bởi thế ả  kiên  trì  gọi  điện  đến  mức  với  kinh  nghiệm  ngoại  giao  đầy  mình  như Maytie cũng phải bất lực.

- Không, rất tiếc là hiện giờ ông ấy không có nhà. Bà có nhắn lại gì cho ông ấy không? Thưa bà, tôi thề với bà là tôi sẽ báo lại tất các cuộc điện thoại mỗi khi ông ấy xuất hiện. Tôi sợ là tôi không giải thích được lý do ông ấy không liên lạc với bà. Hay là tôi báo lại là bà lại gọi tới nữa nhé? Không, rất tiếc là tôi không thể nói cho bà bao giờ ông ấy trở về. Ông ấy không có lịch thời gian, về và đi bất kỳ lúc nào. Tôi thưa lại để ông ấy gọi điện cho bà nhé?Cứ như thế kéo dài mãi đến lúc Jilly trút lên đầu Maytie tất cả sự thất vọng vì không liên lạc nổi với Greg. Sau khi lệnh cho Maytie nói lại cho Greg để y gọi điện ngay sau khi về nhà, Jilly dập máy.

- Cô có biết cô là một phụ nữ rất đẹp không.Greg và Tara đi ăn tại một trong những nhà hàng sang trọng và lớn nhất Sydney. Tara cảm thấy rõ ràng thắng lợi của mình. Tim chị nảy lên những lời y nói. Đây là lần đầu  tiên  y nói như vậy.  Trong một thoáng, mắt chị bùng lên ngọn lửa giống như ngọn lửa đang cháy trong mắt y. Nhưng chị vội cụp xuống, cúi đầu trả lời khiêm tốn: “Cảm ơn”.

- Chắc tất cả đàn ông đều nói với cô điều đó

– Y kiên trì tiếp tục.

- Ồ, không phải tất cả, chỉ một số người…

- Thế ư? Một số là bao nhiêu? Chị làm ra vẻ như đang đếm.

- Anh đợi tí nhé. Một lần… và lần đó… cả lần đó nữa…

- Hừm – Greg nhếch mép cười

– Cả cái anh chàng đó cũng vậy à? Nhưng mà thôi, kẻo tôi lại phát ghen với tất cả bọn họ

- Anh ghen à? – Môi Tara vờ nở thành một nụ cười e thẹn.

Chúng ta chỉ vừa mới quen nhau thôi, ngài Marsdan ạ.Greg chằm chằm nhìn chị qua bàn. Chiếc áo dài dạ hội màu xanh làm nổi bật đôi mắt và làn da nâu của chị. Thân hình mềm mại, đẹp thể hiện sức sống tràn trề của chị. Tara đáp lại y bằng cái nhìn cởi mở. Sau cuộc  gặp  gỡ  với  Maytie,  chị  không  còn  sợ  bị  lộ  tẩy  nữa,  nhất  là  trước những người chỉ biết yêu bản thân mình như Greg. Bất cứ người chồng nào cũng có thể cảm nhận sự có mặt của vợ qua hàng ngàn chi tiết vặt vãnh không thể nào sửa được.

Bất cứ người chồng nào, trừ Greg! Hơn  nữa,  chị  đã  chuẩn  bị  kỹ  lưỡng cho cuộc gặp gỡ này.  Tara không ngạc nhiên trước ấn tượng mà chị gây được với Greg, bởi chị đã nghĩ rất kỹ để chọn chiếc áo dài “đao phủ” – Vật hy sinh chị đã biết rõ: chị chọn kiếu áo dài rất hấp dẫn, nhưng trang nhã, không một chút gì cải lương, không quá lộ liễu, bởi người như Greg sẽ không cắn một lưỡi câu như vậy. Chiếc áo dài của Tara là một trong những kiểu mới nhất của một nhà  tạo  mốt  nổi  tiếng  ở  Sydney  mà  Joanna  thửa  về  hàng  lô  để  những người mẫu của bà có thể trưng diện ở những nơi cần thiết. Chất vải sáng bóng liên tục thay đổi màu sắc tuỳ thuộc vào ánh đèn từ màu xanh lam cho đến màu ngọc bích. Giờ đây, trên nền ánh sáng của bóng điện treo phía trên của bàn, nó trở lại màu xanh da trời nguyên thể.Tara bắt gặp cái nhìn của Greg và đỏng đảnh quay đi làm ra vẻ thờ ơ. Còn Greg thì cảm thấy không nên vội vàng. Y rót bia cho chị, miệng nói huyên thuyên, nhưng mắt y không rời nổi chị. Tara hiểu điều gì ẩn sau cái nhìn từ sau hàng mi nằng nặng kia: Y cắn câu rồi. Y trắng trợn nhìn ngắm chị. Chiếc áo dài thắt lại ở eo lưng thành hình chữ V, hơi ép vào bộ ngực đẹp. Trên cổ chị là một sợi dây chuyền bàng bạc – ánh kim loại lành lạnh tương phản với làn da mềm mà y rất thèm được hôn lên. Hễ đầu  chị  hơi  cử  động  là  hai  chiếc  hoa  tai  bạc  lại  bắt  đầu  nhún  nhảy. 

Y muốn giật phắt chúng đi và chiếm đoạt Tara tại chỗ, ngay trên sàn này. Chị chậm rãi vắt hai chân lên nhau và thính giác nhạy bén của y bắt được tiếng đôi tất mỏng chà vào nhau và chiếc quần lót lụa xát khẽ vào lần áo dài.  Đối  với  con  người  đầy  nhục  cảm  như  Greg,  những  tiếng  động  đó chính là tiếng gọi của bản chất đàn bà trong con người Tara. Một sự hành hạ  ngọt  lịm  mà  y  không  thể  không  đáp  lại.  Y  muốn  lột  trần Tara  hàng tuần liền, muốn ôm ấp trong giường hàng tháng trời. Y có cảm giác như toàn bộ kinh nghiệm tình dục của y từ trước đến giờ chỉ là sự chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ với Tara. Y dường như đã cảm thấy đôi môi đỏ kia âu yếm thân hình y, và  đôi mắt xanh  sâu thẳm ấy mờ đi trong cái ôm ghì cháy bỏng ân ái. Cô ta cần phải thuộc về y! Y sẽ không để cô ta thoát.Y  chộp  lấy  câu  nói  cuối  cùng  của  Tara,  cố  ý  cho  giọng  nói  của mình có được âm điệu gợi tình.

- Cô nói rằng chúng ta hầu như chưa quen nhau ư? Vậy mà tôi lại có cảm giác là tôi biết cô đã lâu. Có lẽ đó là như người ta thường nói: “dejà vu”.- Hay, có thể là cuộc gặp gỡ của chúng ta là tiền định.

- Cô có bạn trai hoặc chồng chưa? Tara im lặng một lát, lựa chọn kỹ lưỡng từng từ.

- Tôi đã từng có một người mà tôi rất yêu. Anh ấy đúng là hoàng tử trong truyện cổ tích mà tôi mơ ước từ thời thơ ấu.

- Tôi thấy là cô rất yêu anh ấy

– Greg vui vẻ nói

– Rồi sao nữa?Giọng Tara lạnh lùng và vô cảm:

- Niềm mơ ước trở thành một cơn ác mộng kinh hoàng. Tôi đã tỉnh ra

– Chị hướng thẳng cái nhìn vào mặt y:

– Còn anh?

- Tôi ấy à? – Y ngạc nhiên ra mặt.

– Ồ không, xin đừng có hỏi vậy. Như thế là không trung thực.

-  Tại  sao  lại  không  trung  thực?  Hoàn  toàn  trung  thực.  Tôi  đã  kể chuyện của mình rồi cơ mà.

- Thôi được… Chắc cô cũng đã biết tôi cưới và đã mất vợ. Nhưng chẳng nên nói về điều đó. Chẳng có gì là nghiêm trọng cả.Chẳng  có  gì  là  nghiêm  trọng.  Tara  gắng  kìm  mình.  Đối  với  con người như mày thì chẳng có gì là nghiêm trọng. Y đã chịu một thất bại trên lãnh địa của mình mà không hề hay biết. Y nói tiếp với nụ cười chân thành:

- Tôi là con người luôn đi tìm cái gì đó không bình thường… và khi tìm được là tôi đi đứt. Bây giờ tôi cũng đi đứt, vì có cô đang ở đây.Tara không nói gì.

- Tình yêu  đó là điều bí ẩn nhất của cuộc sống. Tôi không nói về tình dục  đó là điều vặt  vãnh. Những khi người ta  nghĩ về  nhau, kính trọng nhau, cảm thấy sự gần gũi thật sự… Tara, điều tôi mong muốn nhất trên đời này là chúng ta trở thành những người bạn.

Lần đầu tiên trong đời Tara cảm thấy vui thích thực sự khi chơi trò vờn một gã đàn ông, tung mồi ra nhử hắn như nhử một con cá.

-  Chỉ  đơn  giản  là  bạn  bè  thôi  à?

–  Chị  nói  hầu  như  không  nghe thấy.

- Cô nói sao?

– Greg đưa tay chị lên môi hôn rất khẽ. Y hoàn toàn hài lòng. “Nếu đã kéo được cô ta vào trò chơi thì có thể coi mọi việc đã xong.

– Y nghĩ. Con bé này không thoát khỏi tay mình! Nhưng còn phải vất  vả  chút  nữa,  ở  đây  có  một  cái  gì  đó

–  Ý  nghĩ  của  y  dừng  lại  một thoáng  ở  điều  mà  y chưa nhận thức rõ ràng  được.  Nhưng  với  sự  tự tin thường nhật, y bỏ qua chướng ngại vật đó

– Trước đây mày luôn thành công, cả lần này nữa, mày cũng sẽ thành công”.Sự im lặng bị phá tan bởi một lời chào.

- Chào Greg!-  Phil!  –  Greg  hoàn  toàn  không  muốn  một  cuộc  gặp  gỡ  với  con người này, đặc biệt là bây giờ.

-  Ánh  đèn  mờ  quá  làm  tôi  không  nhận  ngay  ra  anh  –  Philip  rất muốn đi ngang qua, lờ Greg đi. Nhưng ông lại gạt phắt cái ý nghĩ mà ông cho là không xứng đáng và ích kỷ ấy.Greg dành cho Philip nụ cười đáng mến nhất của mình. “Đây đúng là một dịp may hiếm có để đánh tan những nghi ngờ của Philip về quan hệ giữa mình và Jilly”.Y quay sang Tara vẻ âu yếm và bao dung, điều mà y thấy không lọt qua mắt Philip.- Tara đây là ông Philip Stuart, một người bạn cũ của vợ tôi. Còn đây, xin giới thiệu với anh Philip, cô Tara Wells.Philip nghĩ thầm: “Thì ra đây là nạn nhân mới nhất! Thật dễ hiểu tại  sao  Jilly  lại  phát  khùng  lên  thậm  chí  gầy  sọp  đi  như  vậy.  Thật  tội nghiệp! Cô ấy bị cho nghỉ hưu rồi. Vì cái “ngôi sao – người mẫu” này đây”. Tim ông lại dấy lên niềm thương cảm. Giờ đây ông mới hiểu điều Jilly phải chịu đựng. Ông chào Tara lịch sự nhưng lạnh lùng. Còn Tara thì xử sự đúng như cách mà chị cho là tự nhiên: im lặng. Chị đang để hết tâm trí vào Greg nên sự xuất hiện của Philip là một bất ngờ lớn. Và chị cũng còn chưa quen hoàn toàn với việc những con người từ cuộc sống cũ lại xuất hiện trước mặt chị. Hơn nữa, chị sửng sốt thấy Philip thay đổi quá nhiều, trước đây ông mảnh dẻ, giờ thân hình đã sổ ra, gương mặt một thời rất có nét, giờ đầy những nếp nhăn. Trông ông như người không bao giờ biết nụ cười là gì. Tội nghiệp Philip! Lại thêm một nạn nhân nữa của thói dâm đãng của Greg. Trái tim chị chia sẻ những nỗi đau của ông, nhưng chị vẫn ngồi im, bình thản, giữ trên mặt một nụ cười xã giao.

- Jilly thế nào, Philip?

– Greg vui vẻ hỏi.

- Hình như bình thường, ít ra là như thế trong lần cuối cùng tôi gặp cô ấy!

– Ông chằm chằm nhìn Greg

– Thời gian cuối đây tôi đi liên tục, chúng tôi hầu như không gặp nhau.

- Tiếc quá nhỉ

– Giọng ngạc nhiên và cảm thông của Greg vang lên có vẻ hoàn toàn tự nhiên

- Đúng vậy – Philip nói – Thôi, tôi phải đi đây. Chúc một buổi tối thú vị. Rất mừng được làm quen với cô, cô Wells ạ.Philip bao giờ cũng biết giữ phẩm cách

– Tara nghĩ. Chị trìu mến nhìn theo ông.

- Philip là một người rất tốt – Greg nói – vợ chồng Stuart là bạn thân nhất của vợ tôi.

- Anh kể cho tôi nghe về vợ anh đi, Greg. Chị ấy là người thế nào? Greg  im  lặng  sắp  xếp  ý  nghĩ  rồi  nói  bằng  giọng  chậm  rãi,  cảm động.

- Cô ấy là một người dễ thương trung thực và yêu mạnh mẽ hiếm có. Đó là một trái tim rộng rãi nhất mà tôi từng gặp.. Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy rất thiếu vắng cô ấy…Anh ta căng người lên và mấy giọt nước mắt rơi ra.Nước mắt! Những giọt nước mắt cá sấu! Tara nghĩ, gắng kìm cơn cuồng nộ trong mình. Chị sẵn sàng thọc dao vào “trái tim trung thực” ấy. Nhưng chị tiếp tục ngồi im để nghe tiếp.

- Thế nhưng chính cô ấy lại là kẻ thù tệ hại nhất của bản thân. Greg lại nói – Có  lẽ không nên làm như vợ mình là hơn cả mức hoàn thiện. Điều đó làm phụ nữ sợ, bởi họ phải chiến đấu với vị thiên thần vừa biến mất – Y im lặng một lát – Cô biết không, thật lạ lùng. Mới nhìn cô tôi sửng sốt bởi bề ngoài cô rất gợi nhớ Stephany. Nhưng cô ấy… mà thôi, so sánh thì quá nực cười. Cô ấy là một cơn vịt xấu xí, còn cô là một con thiên nga, mà cô ấy luôn ước muốn trở thành…Y ngừng lại đợi cho người hầu bàn rót đầy hai cốc, sau đó nâng cốc bằng động tác duyên dáng.

- Vì chúng ta, Tara! Vì sắc đẹp của cô! Vì tương lai, cho dù nó có mang đến cái gì.

- Vì chúng ta!. Tara lặp lại lời chúc, nhưng với nghĩa riêng của mình. “Vì chúng ta”  Chị nghĩ thâm thù. Người hầu bàn lại mang đồ ăn tới. Miệng mỉm cười dịu dàng, Tara cầm lấy dao cắt đầu con cá hồng và lại thầm cho động tác của mình một ngụ ý kín đáo. Bữa ăn kết thúc. Chiếc Rolls-Royce trắng chở họ về phía nhà Tara. Việc đi trên chiếc xe mà chị đã chọn tặng Greg với cả tình yêu là một thử thách  mới  nữa  với  Tara,  khi  mà  những  nhát  dao  đâm  được  thay  bằng những mũi kim châm. Chiếc xe dừng lại cạnh một trong những khu nhà ở lớn  ở  Elizabeth-Bay.  Greg  ra  khỏi  xe,  vòng  sang  bên  kia  mở  cửa  cho Tara.

Họ đứng đối mặt nhau ở chỗ sang đường. Ngọn gió biển ấm áp sẽ lay động tóc; không khí chung quanh tích đầy những câu hỏi không bật thành lời, những dục vọng, những ham muốn.

- Cảm ơn anh về buổi tối tuyệt diệu này – Tara cụp mắt xuống.

- Ê – Y đỡ lấy cằm chị, nâng mặt chị lên.

– Tôi còn phải về nhà, nhưng đường xa lắm. Chẳng lẽ cô không mời tôi một tách cà phê? – trong mắt y là tiếng gọi và một lời hứa hẹn. Chị lùi lại.

-  Ồ  không!  Hôm  nay  thì  không  được  đâu!  Từ  sáng  đến  giờ  tôi nhiều việc quá.Sự im lặng trĩu xuống. Greg duyên dáng rút lui. Miệng mỉm cười luyến tiếc, y gật đầu.

- Thôi được! Có lẽ lần sau nhé?- Có thể. Chúc anh ngủ ngon, Greg.Chị đứng lại cho đến khi chiếc Rolls-Royce biến sau khúc ngoặt. Sau đó chị vội đi về pháo đài của mình – về căn nhà cách đây vài khu phố. Chị còn chưa sẵn sàng cho y địa chỉ thật. Còn sớm quá. Về nhà thật thích.  Ở  nhà  chị chẳng cần  màn  kịch  nào  hết. Maxi  rất không hài  lòng thấy  nữ  chủ  nhân  hôm  nay  khi  run  lên,  khi  khóc,  khi  cười,  khi  tự  độc thoại rõ trong đó những lời nguyền rủa, đe doạ và hứa hẹn đan xen lẫn nhau

Những người giúp việc cho Jeyson luôn luôn vất vả mỗi khi sếp của họ vật vã đau đớn để hoài thai cho một ý tưởng sáng tạo mới. Khi đó những  yêu  cầu  điên  khùng  nhất  bỗng  chốc  được  huỷ  bỏ  bằng  lời  khó chịu. Toàn phòng chụp sôi lên sùng sục cho đến khi đề tài mới tìm được hình hài mà vị bạo chúa nhỏ cảm thấy chấp nhận được. Buổi chụp ngày hôm nay sẽ phải ghi những cảnh siêu duyên dáng của những kiểu áo buổi tối. Jeyson cố gắng hình dung những con người vào ban đêm, những con người tận hưởng bóng tối, khi những người khác đã ngủ được mấy giấc rồi. Thực hiện kịch bản cuối cùng, Tara và người cặp đôi với chị toát mồ hôi hột để làm hài lòng Jeyson và thổi sức sống vào giấc mơ sáng tạo của anh ta.- Cô là một con dơi hút máu – Jeyson gầm ghè. Những sợi tóc thưa thớt trên đầu anh ta dựng đứng hết cả lên. – Cô là một con dơi hút máu tuyệt vời giống cái, và hắn ta chỉ còn việc dâng hiến cho cô. Cô hãy cắn ngập vào cổ hắn! Nào! Nào! Nào!

Nằm  trên  tấm  thảm  bất  động,  Tara  ngoan  ngoãn  vươn  miệng  tới chỗ cục gồ trên cái cổ ám nắng.

- Không, không, không phải thế – Jeyson gào – Cắn! Cắn đi! Quỷ tha ma bắt cô đi! Hãy cắm nanh của mình vào cổ và đừng có nghĩ gì đến hắn. Hắn được trả tiền vì điều đó Tôi cần để hắn đau! Thế! Tốt hơn rồi đấy. Lại một lần nữa đi! Và đưa mắt nhìn lên! Quay cằm tí nữa, tôi không nhìn thấy mắt cô. Sao, có chuyện gì? Cô nhìn tôi đây này và tập trung tư tưởng vào. Đấy, lại không phải thế rồi… Tara chán ngấy với cái cổ đàn ông khoẻ mạnh mà trước đó một lát chị còn thấy hơi thích thú khi cắn. Bỗng Jilly Stuart lặng lẽ xuất hiện sau Jeyson. Tara bật dậy khỏi cảnh chụp và lùi sang bên cạnh.- Tôi phải đánh phấn lại một chút

– Chị nói bừa, lấy tay quệt trán như để lau mồ hôi.- Thôi được, tạm nghỉ năm phút – Jeyson đồng ý. – Kìa, son phấn kia. Có điều nhanh nhanh lên. Tôi cần trên tấm thảm của cha kia phải có máu, máu thật sự sau những nhay cắn ái ân. Tara! Có thể làm được điều đó không? Jeyson  hùng  hục  đi  lại  trong  phòng  miệng  tung  ra  những  mệnh lệnh:

- Những tấm vải trang trí này cần phải dẹp bỏ. Thay màu hồng đi. Tôi cần màu xanh da trời và một ít xanh lá cây để làm tăng hiệu quả của cảnh tượng.Lọt  vào  giữa  cảnh  lộn  xộn  ấy,  Jilly  lúng  túng  đứng  sững.  Cô  ta không  biết  phải  hỏi  ai.  Trong  lúc  đó  Tara  chăm  chú  nhìn  cô  ta.  Cũng giống như Philip, thời gian vừa qua để lại cho Jilly những dấu ấn nghiệt ngã. Cái tự tin của loài mèo thường khi vẫn đập vào mắt người khác đã nhường chỗ cho những ánh mắt thất thần, mờ đi như khói làm Tara liên tưởng đến một con vật vô chủ như Maxi hồi chị nhặt nó về. Vẻ chải chuốt xưa không lưu lại dấu vết gì. Tóc cô ta cuộn thành một búi, còn son phấn thì có lẽ cô ta trang điểm trong bóng tối. Nhưng cũng còn những nét của Jilly  trước  kia.  Chẳng  hạn cách  hất  tóc  xoà xuống mắt và kiểu  hất  đầu như  con  ngựa  chuẩn  bị  chồm  vó  phóng  đi.  “Rốt  cuộc  thì  mày  thoát  ra khỏi  Greg  Marsdan  mà  vẫn  nguyên  vẹn,  không phải chịu số  phận  rùng rợn của tao”

– Tara nặng nề nghĩ. Và chị kiên quyết tiến lên.

- Cô muốn gặp tôi chăng?

- Cô là Tara Wells phải không? Tên tôi là Jilly Stuart. Chúng ta nói chuyện với nhau một lát được chứ? Căn  cứ vào  trạng thái kích động của  người  đối thoại và  ánh  mắt sáng loá của cô ta, Tara hiểu rằng để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ này, cô ta đã dùng một loại thuốc nào đó. Nhưng chị không để cô ta dễ dàng thực hiện được dự định của mình.

- Cô từ báo hay từ tạp chí đến?

- Không, không, – Jilly vội trả lời

– Tôi… tôi là bạn gái của Greg Marsdan.

- Tôi hiểu.- Bạn gái gần gũi.Tara im lặng. Bạn gái gần gũi, chị nghĩ: Vậy thì sao? - Cô  cũng biết đấy

– Jilly lúng túng vần vò khăn  tay – cách  đây không lâu, cô đã gặp chồng tôi là Philip Stuart.

Tara làm ra vẻ đang cố nhớ lại.

- Vâng, vâng đúng là như vậy. Greg đã giới thiệu tôi với ông ấy trong một tiệm ăn. Lại im lặng. Lưỡi Jilly như dính vào hàm ếch. Rốt cuộc cô ta cũng gặng ra được.

- Cô là bồ của Greg à?

- Xin lỗi chị!

– Sự vô sỉ đó làm Tara cảm thấy giận dữ và khinh bỉ.

- Tôi biết là hai người vẫn gặp nhau – Jilly tiếp tục.- Ồ… – Tara cố gắng nói bằng giọng lạnh lùng, xa lạ

– Chúng tôi gặp  nhau  sau  một trận tennis.  Sau  đó, đi  ăn một  lần cùng  nhau,  chỉ có vậy.Jilly hoàn toàn mất tự chủ.

-  Cô  nói  dối!

–  Ả  ta  hét  lên

–  Cô  đừng  quên  là  tôi  biết  rõ  Greg  Marsdan. Hắn không thể bỏ qua người đàn bà đẹp nào. Và nếu người đàn bà nói rõ là “không” thì hắn sẽ không hoài hơi tiêu tốn thời gian. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô là người tình của Greg.Mặc dù phòng chụp ảnh rộng lớn đang ồn ào nhộn nhịp, những cái đầu  vẫn  quay  về  phía  họ.  Mọi  người  lắng  tai  nghe  –  Tara  không  thích điều đó.

- Chị  nghe  này,  chúng ta có thể  nói chuyện  ở  một  nơi  nào  khác, được không? Và nói một cách bình tĩnh. Gần đây có một bar, tôi hi vọng ở đó không đông người lắm.

– Tara nhẹ nhàng đề nghị.

– Tôi chỉ còn phải chụp hai ba kiểu ảnh nữa thôi. Nếu chị muốn, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.Jilly chụp lấy lời đề nghị đó như bám lấy một cọng rơm: - Tôi sẽ đợi cô ở đó. Tara mỉm cười và trở lại vị trí của mình.

Cơn  hứng  khởi sáng  tạo  của  Jeyson  kéo  quá  dài, Tara  xong  việc muộn hơn chị tưởng rất nhiều.Thầm rủa Jeyson, chị vội vàng chạy đến bar, bụng nghĩ chắc Jilly không đợi nữa. Nhưng sự lo lắng đó là hão huyền. Jilly đã tìm được nơi rất hợp với bất kỳ kẻ nghiện rượu nào và đang cảm thấy vui vẻ. Cứ nhìn vẻ bề ngoài cũng có thể đoán được ả ta đã nốc khá nhiều.-  Tôi  xin  lỗi  là  đã  đến  muộn

–  Tara  nói  khi  tới  bên  bàn  Jilly.

– Công việc kéo dài hơn tôi tưởng. Thật may là chị chưa bỏ đi. Tôi cứ sợ là chị chờ đợi phát chán.

- À chuyện vặt! – Jilly phẩy tay bất cần. Ả ta bắt đầu mềm môi

– Cô uống gì? – Rồi thành thạo vẫy tay gọi bồi bàn.- Cho tôi xin một cốc bia.

- Bia và whisky – Jilly ra lệnh. Rồi nhìn thấy trước mặt mình cả một hàng ly rỗng, ả thanh minh:

- Tôi chỉ uống khi tôi buồn chán thôi. Khi Philip đi vắng, trong nhà trở nên quá trống vắng và cô quạnh.

- Vâng, tôi hiểu – Tara nói vẻ thông cảm. Nhưng chị lập tức quay trở lại với đề tài bỏ dở: – Nhưng chị có Greg rồi cơ mà? -  Thật  thế  ư?  –  Jilly  nheo  mũi  rồi  nói  với  giọng  khoe  khoang:  – Vâng, vâng. Dĩ nhiên! Anh ta cần tôi. Ngoài ra – giọng ả lại thay đổi

– tôi cũng cần anh ta.  Vâng! Greg Marsdan  là một thứ nha  phiến. Một dạng như thế – ả ta tợp một ngụm lớn mặt nhăn lại, cảm thấy whisky lan toả toàn thân.Tara mở lại cuộc tiến công.

- Anh ta… Kể cho tôi nghe chút ít về người vợ. Theo tôi hiểu thì chị và bà ấy là chỗ bạn thân thiết của nhau?

- Từ thời thơ ấu. Cha chúng tôi ở cạnh nhau. Những mối lợi chung liên kết họ lại. – Bóng tối của quá khứ lướt qua bộ mặt của Jilly. Ồ! đúng rồi, một sự kiện trong quá khứ cũng bật ra trong ký ức của Tara, chỉ có điều trong một cách hiểu hoàn toàn mới. Bố của Jilly đã tự sát sau khi vụ làm ăn với Maxi Harper bị đổ bể! Chẳng lẽ cô ả vẫn ghi nhớ điều đó sau ngần ấy năm trời. Chẳng vì thế mà ả ta kết án tử hình Stephany? Chao ôi, Jilly!

- Nghĩa là chị đã quan hệ vớỉ Greg sau cái chết của vợ anh ta? Tôi hiểu thế có đúng không?

– Tara thận trọng tung miếng mồi câu. Jilly nghĩ một lát rồi nói:

- Vâng dĩ nhiên là vậy. Nhưng tôi không muốn nói chuyện về cô ta nữa. Những chuyện như thế làm tôi buồn nôn

- Tôi xin lỗi

– Tara nói giọng lạnh băng.Jilly nhìn chị vẻ nghi ngại.

- Cô biết không, Stephany cũng thích bia. Cô ta bao giờ cũng thích bia hơn là rượu trắng và sâm banh.Chắc trong tiềm thức của Jilly vừa mới sống dậy một ký ức nào đó. Tara vội vàng đưa cô ả quay lại với ngày hôm nay.

- Thế chị định nói gì?

- Cái gì? À! Tôi muốn nói là Greg chưa bao giờ yêu Stephany.Trên  mặt  Tara  có  thể  thấy  được  cảm  xúc  đang  xâm  chiếm  chị: “Chưa bao giờ ư?”.

- Đúng là như thế – Jilly tiếp tục.

– Anh ta nói với tôi như vậy. Thế nên yêu anh ta, tôi không phản bội ai cả. Anh ta là một kỵ sĩ tự do

.- Thế còn Stephany thì sao?

- Stephany gì ở đây?

- Cô ta có yêu Greg không?

- Yêu ấy à? Có thể là yêu đấy. Nhưng điều đó… Chẳng thay đổi được gì cả? - Đúng thế đấy!

– Jilly chưa say đến mức không hiểu là điều vừa nói thật tồi tệ. Ả ta vội nói: – Nhưng bây giờ cô ấy chết rồi, đúng không? Mà với người chết thì đằng nào chả thế. “Nếu như mày biết sự thật!”

– Tara nghĩ.Bỗng Jilly nhìn đồng hồ.

- Mấy giờ rồi nhỉ?- Gần bảy giờ.

- Trời đất, tôi chậm mất rồi, phải chạy thôi.

- Chạy ư?

-  Vâng

–  Gương  mặt  Jilly  rạng  vẻ  đắc  thắng,  đôi  mắt  mèo  màu vàng loé lên – Greg đang đợi tôi ở nhà. Tôi phải vội lên mới được.Tara hỏi nhanh:

- Chị đi ô tô đến đây à.

- Đi tắc xi.

- Để tôi chở chị về bằng xe của tôi

– Tara nói và không quên hỏi

– Chị sống ở đâu nhỉ?

- Thật thế chứ? Cô chở tôi về thật chứ? Nhà tôi ở khu Hunters – Hill. Greg bao giờ cũng giận dữ chỉ khi tôi muộn giờ. – Ả cười hì hì, hệt một nữ sinh trung học đang yêu.Greg đi đi lại lại trước cửa nhà Stuart. Sự kiên nhẫn của y đang cạn dần. “Con chó cái khốn nạn!

– Y tức tối nghĩ

– Còn cái gì nó không làm để gặp được mình, vậy mà lại không về nhà đúng giờ hẹn!”. Y rất ghét việc gõ vào những cánh cửa câm lặng khi chẳng ai ra đón y cả. Y đã quen và nghiện điều ngược lại: Sự chào đón nồng nhiệt và những tràng pháo tay. Mặt bệch ra vì giận dữ, y cố nén mình chờ đợi.Trên xe về Hunters – Hill, Tara có điều kiện làm thân với Jilly. Chị moi được hết các chi tiết quan hệ giữa ả và Greg mà chẳng gặp khó khăn gì. Khi gần đến nhà Stuart, họ đã trở thành những bạn gái, ít ra là trong trí óc mụ mẫm của Jilly. Chui  ra khỏi xe gắng gượng để người khỏi chao đảo, ả rối rít cảm ơn và nồng nhiệt thể hiện tình bạn:

- Chúng ta đừng để mất nhau, nhé! Cô hãy gọi điện cho tôi. Số điện thoại của tôi có trong danh bạ đấy.“Ô! Ta sẽ gọi! Ta sẽ gọi!”

– Tara nghĩ.Qua những hàng cây, chị thấy ở cuối con đường nhỏ chiếc Rolls-Royce trắng và thân hình cao lớn, gân guốc của Greg tựa vào cánh cửa.

- Chị nên vội lên, Jilly ạ, người ta đang đợi chị kia kìa

– Chị vui vẻ nói. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sau. Tara mở máy cho xe chạy, đầu không hề ngoái lại. Cùng lúc đó, Jilly đi ngược lên phía trên, lòng lo âu trước lần gặp gỡ mới.