Joanna không bao giờ quên giây phút khi người đàn bà ấy lần đầu tiên đến trước bàn làm việc của bà. Cao lớn, cân đối, với phong cách xử sự lịch thiệp, và cái chính là chị ta không còn trẻ mà thật lạ lùng cũng không phải là bà già, khuôn mặt đẹp, dáng người tuyệt mỹ, ngoài ra còn một cái gì đó nữa. “Cái gì đó” được thể hiện trong đôi mắt to sáng, vừa có vẻ bí ẩn vừa buồn buồn, trên nét mối gợi cảm, đồng thời rất nghiêm nghị, dường như đang che giấu những tình cảm mà chị ta không muốn lộ ra.
Ngoài những cái đó, ở người đàn bà này toát lên một ý chí vững chắc, đúng kiểu “người đàn bà kiểu mới” mà Joanna tìm kiếm bấy lâu nay. Joanna nhướng mày, ngắm nhìn ảo ảnh trước mắt mình và nói: “Mời ngồi”
– bà ta vẫn còn đủ tỉnh táo để vui sướng nhìn nụ cười ngượng ngùng trên mặt người đẹp khi chị ta đưa mắt nhìn quanh để tìm ghế hoá ra những cái gì thuộc về con người đều không xa lạ với chị
– Chỉ đến khi đã ngồi yên trên ghế, Joanna mới lấy lại phong thái của con người công việc. Bà lập tức vào thẳng vấn đề:
- Cô từ đâu đến?
- Từ Kwinsland, ở đó có hòn đảo Orphey.
- Chị đã từng làm việc ở những đâu?
- Tôi đã làm một vài năm ở Anh, sau đó ở Bắc Úc.
- Bây giờ cô muốn thử vận may ở thành phố lớn nhất nước Úc chăng?
- Đúng thế đấy ạ.Tara ngạc nhiên và vui sướng nhận thấy mình nói chuyện với Joanna một cách tự tin và thoải mái. Chị đã chuẩn bị trước một câu chuyện rất chi tiết về mình: trước đây đã từng làm người mẫu ở những thành phố khác nhau, bây giờ chị đến Sydney để lập nghiệp thực sự. Chị đặt tất cả vào ván bài để gây ấn tượng cho Joanna, buộc bà chỉ có thể nhận lời chứ không thể từ chối. Trước đó Tara phải bỏ ra mấy tuần liền nghiên cứu các tạp chí thời trang đi từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, chọn quần áo để tạo cho mình một vẻ bên ngoài hợp thời, trẻ trung, nhưng không có vẻ cưa sừng làm nghé, có sức gây ấn tượng, nhưng không kệch cỡm, nhố nhăng.
Chị tiêu những đồng tiền cuối cùng vào việc trang điểm và uốn tóc ở hiệu mốt nhất Sydney. Rồi đến cái ngày mà chị cho rằng đã có thể xuất hiện trước mắt Joanna. Sau khi suy nghĩ rất lâu, chị quyết định đến thẳng chỗ bà làm việc, không cần gọi điện trước xin hẹn gặp sợ rằng đến phút cuối có thể sợ hãi mà đổi ý. Đó là một cuộc liều lĩnh, hoặc là sống, hoặc là chết. Dọc đường khi chen chúc giữa dòng người sang đường, chị chỉ muốn từ bỏ ý định để quay về. Nhưng khi đã bước chân vào phòng tiếp khách của hãng mốt, chị buộc mình phải quên đi cơn nôn nao đang trào lên từ dạ dày. Chị thản nhiên nhìn những bức ảnh của người mẫu nổi tiếng treo kín các bức tường. Đến gần người thư ký, chị tự thề với mình là chưa đạt được sự chấp nhận của bà giám đốc Joanna lừng danh thì quyết chưa rời khỏi nơi này.
Thầm trở về quá khứ, Tara thường cảm thấy rằng cái “tôi” mới mẻ của chị, giống như con Phượng hoàng được sinh ra từ những ngọn lửa, cuối cùng đã thiêu cháy Stephany. Sau khi phát hiện ra sự phản bội của Jilly, chị cảm thấy như mình đang chết dần. Nhưng hôm sau chị đã thức dậy thành một người hoàn toàn khác. Sợi chỉ mỏng manh nối chị với con người trước đây có tên là Stephany đã đứt hẳn. Cuối cùng, chị đã hiểu mình phải báo thù như thế nào. Cần phải bắt Greg chịu đựng tất cả những gì mà chị đã trải qua: Y sẽ phải say mê người đàn bà không thèm yêu y, tình yêu của y sẽ bị ruồng bỏ và khinh bỉ, bị coi rẻ hơn đám bụi dưới chân người. Người đàn bà ấy sẽ là chị. Chị sẽ lừa y vào cái bẫy mà trước đây y giăng ra trước Stephany. Chị sẽ giết chết con tim y rồi bỏ mặc y trơ trọi ở đó, như y đã từng giết chết chị về mặt thể xác. Đó sẽ là một đòn trừng phạt nên thơ, một ngày hội thực sự, và chị sẽ được thích thú tận hưởng sự báo thù của mình.
Để đạt được điều đó chị cần trở thành người đàn bà mà Greg yêu thích. Có nghĩa là cần phải gây được ấn tượng thật mạnh. Cần phải trở thành người đẹp kiểu những người mẫu thời trang trong các hoạ báo mốt. Chị phải trở thành người mẫu quảng cáo mốt. Chị đã có vẻ hấp dẫn, dáng người, chiều cao, bây giờ lại xuất hiện cơ sở và ý chí để thực hiện điều đó.Trước hết, phải chụp thử vài kiểu ảnh, – Giọng nói của Joanna đưa chị trở về thực tế. Nói chung Joanna thấy có khá nhiều chỗ đáng nghi ngờ liên quan đến cuộc xuất hiện bí ẩn này. Chẳng hạn người đàn bà nói chị ta ngoài hai mươi, nhưng không nêu rõ độ tuổi của mình. Chị ta bảo đã từng làm người mẫu nhiều năm, nhưng trình độ chuyên môn của chị ta xem chừng chỉ ở mức sơ đẳng. “Nhưng mình có tìm được ai đâu!
– Bà u ám nghĩ vả lại, mình có mất gì đâu cơ chứ!”. Bà cúi người trước máy điện thoại tự động:
- Cắm cho tôi máy của Jeyson nhé!
- Điều đó hoàn toàn không cần thiết, vì tôi vẫn còn ở đây chưa đi đâu cả. – Giọng Jeyson vang lên trong máy.
- Xin chào anh Sam. Dan Marshall ở đảo Orphey đây. Có tin gì mới về người đàn bà mất tích của tôi không? Dan tưởng rằng ông sẽ lấy lại được trạng thái thăng bằng của tâm hồn, nếu gạt được hình ảnh Tara khỏi trí nhớ của mình. Để làm được điều đó, ông trở lại những thói quen cũ như săn bắn dưới nước chẳng hạn. Nếu gặp bệnh nhân, dù đàn ông, đàn bà hay trẻ con, ông lại nướng cá để ăn với họ bên bờ biển. Thậm chí ông còn đi nghỉ, điều mà mấy năm qua ông không hề làm. Nhưng dù lên rừng xuống biển, đi đến đâu đi nữa thì cuối cùng vẫn quay về một ý nghĩ
– Tara. Tất cả đều vô ích, ông không thể nào quên được chị. Ông quá yêu nên sự mất mát trở thành nỗi đau hàng ngày, mỗi sáng mở mắt ra là ông đã nghĩ về chị rồi. Ông không biết gì về chị, thậm chí gạt chị ra khỏi đầu và dứt chị ra khỏi con tim ông. Ông chỉ biết hi vọng rằng nhờ một phép lạ nào đó, một ngày kia Tara sẽ quay trở lại. Vì thế ông gọi điện cho trung sĩ Sam Johneson, hi vọng biết thêm những tin mới….
- Tôi sợ rằng tôi không có điều gì mới để thông báo cho anh.
– Sam nói
– Đó là một vùng rộng lớn, cả một đạo quân có lạc vào cũng khó mà tìm nổi. Mà anh lại cho tôi biết quá ít dữ kiện.
- Đúng thế thật. Nhưng tôi có thể cung cấp thêm cho anh vài điều, mà biết đâu lại có ích.
– Dan suy nghĩ rất nhiều. Căn cứ vào những ghi chép của mình, các bức ảnh và đặc điểm các vết sẹo của Tara, ông có thể nêu lên khoảng thời gian xảy ra tai nạn. Tất nhiên, đó chỉ là điều phỏng đoán, nhưng nó rất có cơ sở.- Vậy là…
– Ông nói với Sam.
– Anh phải tìm một người đàn bà bị tai nạn nặng, nhưng không phải là tai nạn giao thông ở thời điểm từ…
– Ông nêu lên hai con số
– Chẳng nhẽ chừng ấy dữ liệu mà còn ít ư? Trở về nhà, Dan lơ đãng lần giở tạp chí “Y học hôm nay”. Có thông báo về một hội thảo tổ chức ở Sydney. “Đừng lạc hậu với thời cuộc, phải biết những gì mới mẻ nhất”. – Dan tự nói với mình.
– “Y học hôm nay” – nghề cũng kêu đấy chứ?Trong văn phòng của mình, nằm trong toà nhà chính của công ty “Harper Mining”. Bill Macmaster giải quyết một vấn đề mà ông hi vọng rằng sẽ đặt dấu chấm hết cho quan hệ giữa ông và Greg Marsdan. Greg ngồi yên trên ghế, mắt nhìn ra cửa sổ nhưng không trông thấy phong cảnh tuyệt đẹp – Y quá choáng váng trước những gì mà Bill vừa nói. Bỗng y đột ngột quay lại, mắt cháy lên cơn giận dữ, giọng lạc đi: - Đơn giản như thế mà xong à? Hoá ra tôi đã bị khai trừ ra khỏi ban giám đốc, cũng không còn lương thưởng gì cả! Tôi tin rằng các ông không có quyền làm điều đó. Stephany đã có những chỉ thị rõ ràng… mà tôi thì vẫn là chồng cô ấy. Y nhìn Bill với đôi mắt thách thức.- Điều đó đã được quyết định tuần trước, trong cuộc họp của Ban giám đốc, biểu quyết trăm phần trăm.
– Giọng Bill hoàn toàn bình tĩnh và thản nhiên, nhưng đã lâu ông mới lại có cảm giác hài lòng như bây giờ.
– Tôi cam đoan với anh rằng quyết định này hoàn toàn đúng theo pháp luật, phù hợp với chỉ thị của Stephany trước đây. Anh có thể tham khảo ý kiến của luật sư
– Ông im lặng trước khi giáng đòn tiếp theo.
– Tại sao anh lại không nhờ Philip Stuart nhỉ? Ông ta là luật sư rất giỏi đấy!Tuy nhiên, Greg không cắn câu, y quay trở lại. vấn đề:
- Tại sao tôi không được báo trước về cuộc họp?
- Đây chỉ là phiên họp thường kỳ, thời gian đã báo từ lần họp trước. Nhưng cả lần ấy anh cũng không đến, nếu không anh đã biết rồi. Vả lại, sự có mặt của anh cũng chẳng thay đổi được điều gì.Greg im lặng sau đó lẩm bẩm như bây giờ với chính mình “Quỷ tha ma bắt, nhưng ít ra cũng phải thanh toán mọi khoản chi tiêu chứ!”. Giọng Bill vẫn bình thản và khúc chiết:
- Lương cho những người phục vụ và mọi khoản chi tiêu cho nhà ở vẫn do hãng đài thọ. Tất nhiên là không kể các khoản anh tiêu riêng. Từ nay trở đi, đó là vấn đề mà anh cần tự lo lấy. Greg đỏ mặt tía tai.
- Anh vẫn có thể sống ngôi nhà của Stephany. – Bill dừng lại một lát, dường như để nhấn mạnh câu tiếp theo
– Vâng, hiện nay thì anh vẫn có thể… Greg bật dậy, giận dữ đi đi lại lại trong phòng:
- Ông chưa bao giờ đồng ý với việc tôi lấy cô ấy, đúng không?
Bill không trả lời, chỉ chăm chú và thản nhiên nhìn Greg.
- Có phải thế không, trả lời đi, đồ chó má! Bill lặng lẽ rời khỏi bàn, ra mở toang cánh cửa:
- Tôi cho rằng, chúng ta không còn điều gì để nói nữa!
– Ông kết luận và mời khách ra khỏi phòng.
- Nữa! Nữa đi! Cứ thế! Bây giờ thì lên trước! Thoải mái hơn tí nữa, nghĩ về một điều gì đó vui sướng và trượt dần về phía ống kính.
Rơi vào tay Jeyson, Tara nhanh chóng đạt được những thành công mới. Là một người có kinh nghiệm, Joanna cho Tara xuất hiện trước công chúng từ từ, từng bước một. Khi Tara vừa mới đến, bà đã biết rằng chị chẳng có kinh nghiệm gì cả, nhưng bà không lo lắng, bởi điều đó có thể sửa chữa được. Chỉ cần một thời gian ngắn là Tara sẽ nắm được những kiến thức cơ bản về nghề làm người mẫu, đặc biệt là trong cử động. Vì vậy bà bắt chị phải dự một số lớp khiêu vũ cổ điển, disco, nhạc jazz….Hiện tại, Tara đang tập dượt để ra mắt trong chương trình đầu tiên của mình với thời gian trọn một ngày. Chị sẽ biếu diễn giới thiệu các mẫu trang phục ban ngày và buổi tối. Jeyson quyết định sẽ làm việc cùng chị trên một đường phố đông đúc ở trung tâm Sydney. Tara tỏ ra là một học sinh sáng ý nhưng có những lúc chị hoang mang cực độ. Những lúc đó, mặc dù rất nghiêm khắc và đòi hỏi tính nghề nghiệp rất cao, Jeyson bao giờ cũng sẵn lòng giúp đỡ bằng những câu chuyện tiếu lâm để chị bớt căng thẳng. Tara ngoan ngoãn thực hiện mọi yêu cầu của Jeyson, nhưng đến cuối ngày chị cảm thấy không thể nào chịu đựng thêm nữa.
- Jeyson, tôi lạnh và mệt lắm rồi. Tôi muốn về nhà.
– Chị dựa lưng vào cột đèn đường và nhắm mắt lại.- Ồ, nàng công chúa. –Jeyson giả vờ sợ hãi.
– Ta làm một kiểu ảnh bên cột đèn đường nhé. Đứng dựa lưng như thế! Đừng có mở mắt ra! Thoải mái, các cơ thư giãn. Cứ tưởng tượng là cô đang sắp hiến thân cho người tình. Người ấy làm cho cô phát cuồng, có cảm thấy không? Tốt lắm, đừng làm mất cảm giác ấy, cứ nghĩ về anh ta, quỷ bắt tôi đi, tôi căm thù hắn quá. Mặc dù rất muốn Jeyson im đi, Tara vẫn đỏ mặt nhớ lại cảnh đáng xấu hổ của chị khi chăn gối cùng Greg.
- Thế, thế, cô đỏ mặt lên đấy à? Tuyệt vời? Cô biết không, cô chẳng giống ai cả. Tôi vừa động đến sex, cô đã đỏ mặt tía tai lên rồi. Nào, bậy giờ hãy nghĩ về một điều gì đó thật buồn thảm xem nào. Buồn thật sự ấy. Hãy làm cho con tim đáng thương của cô vỡ ra thành ngàn mảnh…Qua ống kính, Jeyson thấy Tara như bị thôi miên, từ mắt chị mấy giọt lệ ứa ra và từ từ lăn xuống.
- Huyền diệu quá! Tuyệt vời! Tara Wells, tôi yêu em rồi đấy! Nhẽ nào em lại bóp vỡ trái tim người đàn ông sinh ra để dành cho em? Chỉ đến lúc không còn phim nữa, Jeyson mới nhận ra là Tara đã kiệt sức.
- Thôi, tán nhăng tán cuội như thế là đủ rồi. Về thôi, mai lại tiếp tục làm việc.
Jeyson rất khó tính trong việc chọn rượu. Anh không bao giờ uống rượu mạnh, chỉ uống rượu nho, sâm banh hoặc rượu liker các loại. Thế nhưng hôm nay phải tự thưởng cho mình một suất rượu xứng đáng để mừng sự kiện Tara xuất hiện trên bìa tạp chí “Vogue”. Tiệc rượu tổ chức trong xưởng làm việc của Jeyson đang độ vui vẻ. Say sưa với thắng lợi, Joanna và Tara đang lật giở từng trang trong tạp chí. Joanna hân hoan:
- Thưa quý vị, xin giới thiệu với quý vị cô Tara, nữ hoàng kiều diễm của thế giới thời trang vừa xuất hiện! Xin mời nâng cốc chúc mừng tất cả chúng ta.
- Vì chúng ta!
– Tara đáp lời, chạm ly với Joanna.
- Thế còn tôi? Thế không ai chúc mừng Jeyson, người đã tạo ra các ngôi sao à?
- Vì anh, Jeyson
– Chị nghiêm chỉnh nói
– Xin cảm ơn vì tất cả
- Sáu tháng ròng, ngày nào cũng như ngày nào…
– Joanna lại lần giở những trang tạp chí. Thế mà cuối cùng, kết quả thật không tồi. Tara cười sung sướng, tận hưởng bầu không khí thân ái mà chị cảm nhận được giữa các đồng nghiệp của mình.
- Có được ngày hôm nay là nhờ các vị đã chỉ bảo cho. Tôi đã học tập được ở các vị rất nhiều điều.Joanna trìu mến nhìn chị:
- Ngay từ hôm đầu tiên khi cô bước chân vào phòng tôi đã thấy ở cô có một cái gì đó rất khó nắm bắt và bí ẩn. Dù sao đi nữa thì cô cũng không giống ai cả.
- Đúng đấy!
– Jeyson cướp lời.
– Vô tuổi
– sự từng trải và thông thái trên nền của tuổi trẻ. Đó là một thứ rượu cocktail kỳ diệu.- Tôi đã đọc những nhận xét của cô ghi bên lề bản hợp đồng với hãng truyền hình
– Joanna nói tiếp
– Thật đáng khâm phục. Cô đã chú ý đến tất cả những điểm cần lưu ý. Cô học ở đâu cách làm hợp đồng thế?Tara cười lảng: - Có lẽ đó chỉ là bản năng của tôi.- Nói tóm lại là, nếu cô chán nghề làm người mẫu, cô có thể làm việc ở các văn phòng.
- Làm việc ở văn phòng ư?
– Jeyson kinh hoàng hỏi.
– Thôi đi, mẹ ơi
– Cô ấy vừa mới xuất hiện, lạy Chúa!
– Anh ta xán lại gần Tara và xoa đầu gối chị.
– Hãy quên bà già này đi và đến với anh…