Cố Tiêu dịu dàng hỏi: “Sao thế, không ngủ được à?”
Trương Tư Nghị vốn còn muốn tiếp tục giả ngu để giảm bớt bầu không khí xấu hổ, nghe được giọng nói nhẹ nhàng của anh, đột nhiên cậu quyết định từ bỏ.
“Dạ...” Hic hic, thật mất mặt! “Có thể do em không quen giường.” Trương Tư Nghị cái khó ló cái khôn tìm cớ cứu vãn chút thể diện cho bản thân.
Cố Tiêu cúi đầu khẽ cười một tiếng, nói: “Nếu không ngủ được, chúng ta trò chuyện một lát đi.”
Trương Tư Nghị: “A, nói chuyện gì đây ạ?”
Cố Tiêu: “Tùy thôi, em muốn nói gì, hoặc muốn hỏi anh vấn đề gì đều được.”
“Thật sao?” Tay Trương Tư Nghị đặt ở hai bên người nhiều lần xiết chặt rồi buông ra, cậu vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Cố Tiêu không trả lời thật hay giả, chỉ cười nói: “Anh biết em rất tò mò về anh.”
Trương Tư Nghị rất muốn cực lực phủ nhận, nhưng Cố Tiêu nói không sai, cậu rõ ràng rất quan tâm đến anh, có một bụng vấn đề muốn hỏi... Trương Tư Nghị xoắn xuýt một lúc, rất nhanh vứt bỏ mọi băn khoăn, mở đầu câu chuyện: “Căn nhà này rốt cuộc là của ai?”
Cố Tiêu: “Thời trẻ ba anh quen một chú làm thầu, một nhà kinh doanh bất động sản.”
Trương Tư Nghị: “Vậy sao trước đó anh lại nói là bạn của anh?”
Cố Tiêu: “Bây giờ chú ấy là bạn anh.”
Trương Tư Nghị: “Đúng rồi... Chú đó thu tiền thuê nhà của anh không?”
Cố Tiêu: “Không thu.”
Trương Tư Nghị ngạc nhiên nói: “Wow! Tốt thật đấy!”
Cố Tiêu: “Không có gì tốt hay không tốt, chú ấy không thu tiền thuê nhà, nhưng anh lại nợ ân huệ của chú ấy. Sau này chú ấy cần anh giúp đỡ chuyện gì, anh đều phải giúp, ví dụ như chú ấy nhờ anh thiết kế gì đó, anh cũng sẽ không thu tiền phí thiết kế của chú ấy.”
Trương Tư Nghị: “Dạ... Vậy anh ở đây từ lúc nào?”
Cố Tiêu: “Lúc tốt nghiệp thạc sĩ ở Hải Thành.”
Trương Tư Nghị: “Hai năm trước.”
Cố Tiêu: “Chính xác mà nói, đã hai năm lẻ tám tháng rồi, anh đến Hải Thành vào năm 2011. Bởi vì ngôi nhà này ở khu biệt thự Viễn Sơn xem như xa vùng trung tâm, rất khó để cho thuê vì mục đích thương mại. Lúc đó bạn anh đưa anh đi xem, muốn anh giúp xem có ai cần thuê phòng không, kết quả anh vừa nhìn đã thích nó. Nhưng mà khi ấy căn nhà này đã mười năm không tu sửa, anh dùng nửa năm tìm người sửa sang lại, thời gian đó anh phải thuê phòng ở ngoài.”
Trương Tư Nghị: “Thảo nào nhìn rất mới... Thiết kế bên trong là do anh làm ạ?”
Cố Tiêu: “Ừ.”
Trương Tư Nghị dừng một chút, đột nhiên rất muốn hỏi ba Cố Tiêu làm nghề gì, nhưng cậu lại xoắn xuýt vì câu hỏi này có vẻ không quá lịch sự... Tuy nhiên, Cố Tiêu nói cậu muốn hỏi gì cũng được, hơn nữa, anh đã nắm rõ tình hình gia đình cậu rồi, hỏi anh một chút chắc là không sao.
“Lần trước nghe anh nói, anh theo nghiệp kiến trúc là cha truyền con nối, ba anh cũng là kiến trúc sư ạ?” Trương Tư Nghị hỏi.
Cố Tiêu: “Ha ha, đúng thế, nhưng ba anh không quá giống với kiến trúc sư lứa chúng ta, công việc của ông ấy thiên về công trình nhiều hơn.”
Nghe Cố Tiêu không e dè trả lời, Trương Tư Nghị chẳng những không thỏa mãn mà còn đầy bụng tò mò.
Cậu còn muốn hỏi về mẹ Cố Tiêu, em gái anh và nữ sinh khoác tay Cố Tiêu lần trước gặp ở quán karaoke kia... Trong khi Trương Tư Nghị hăng hái bừng bừng muốn nhân dịp này đào ra mười tám đời tổ tông của Cố Tiêu thì anh đột nhiên nói: “Em luôn là người hỏi anh, sao anh có cảm giác không công bằng lắm?”
Trương Tư Nghị: “...” Chờ chút, chờ chút! Em mới hỏi có mấy câu thôi mà?
Cố Tiêu: “Nếu không thì em cũng để anh hỏi vài câu đi?”
Trương Tư Nghị xiết chặt tay đặt ở trước ngực: “Anh, anh muốn hỏi gì?”
Cố Tiêu cố tình trầm tư im lặng một lát, anh khẽ thở dài, nói: “Nhưng mà anh cũng không quá tò mò về em, muốn hiểu về em quá đơn giản, lướt Wechat của em là cơ bản đều biết hết.”
Trương Tư Nghị: “...” Sao có thể thế được!
Cố Tiêu ngừng lời, lại nói tiếp: “Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Trương Tư Nghị vừa thấy có thể tiếp tục được thỏa mãn tâm lý nhiều chuyện, lập tức nói: “Trò gì ạ?”
Cố Tiêu đáp: “Nói thật hay thử thách (truth or dare)?”
Trương Tư Nghị: “...” What the fuck! Cố Tiêu không ngờ anh cũng chơi loại trò chơi này?
“Hỏi em mấy câu thì có ý nghĩa gì, hỏi tiếp dù em không buồn ngủ thì anh cũng buồn ngủ” Cố Tiêu nói, còn phối hợp ngáp một cái, mới tiếp tục nói, “Thẳng thắn hỏi chuyện gì đó khó nói một chút, nếu ai không trả lời được, thì phải làm theo một yêu cầu đối phương đề ra.”
Nghe được hai chữ ‘khó nói’, Trương Tư Nghị vừa ngượng ngùng vừa hưng phấn! Mặc dù trong lòng có chút bất an mơ hồ, có lẽ tiềm thức của cậu vẫn không quên Cố Tiêu là người bụng dạ khó lường, nhưng cậu đã được nếm một chút ngon ngọt, muốn tiếp tục thỏa mãn tâm lý nhiều chuyện của bản thân, đặc biệt là tiếp theo có thể đề cập đến một số vấn đề ‘khó nói’ với Cố Tiêu, khà khà khà... (☆_☆)
“Được, chơi thôi!” Trương Tư Nghị vui vẻ đồng ý, nhưng cậu lại sớm chuẩn bị cho mình một cái kiên phòng vệ: “Nếu chọn thử thách, sẽ không phải là một thách thức quá trớn chứ ạ?”
Trước đó ở nước ngoài, Trương Tư Nghị và mấy người bạn học Trung Quốc thường chơi trò này giữa các bữa tiệc, không thể không nói, có vài người đưa ra yêu cầu thử thách khá biến thái! Những yêu cầu như ăn giấy gói quà, nhảy những vũ đạo điên rồ lan truyền trên Wechat đều đơn giản, ít nhất là có thể làm được. Trương Tư Nghị nhớ có hai, ba lần, một nam sinh bị yêu cầu uống một ngụm nước bồn cầu, thậm chí có một người còn bị yêu cầu chạy khỏa thân giữa đường... Thật tình cậu không dám khen tặng loại thủ đoạn chỉnh người này.
Cũng may, Cố Tiêu tỏ rõ thái độ đúng đắn: “Sẽ không, chúng ta giới hạn một chút điều kiện là được, phạm vi hoạt động của thử thách không được rời khỏi chiếc giường này, giới hạn trong khoảng giữa anh và em, nhất định là chuyện đối phương có thể thực hiện được.”
Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm, thế thì ổn rồi, ở trên chiếc giường này thì có thể giở trò gì? Giới hạn trong khoảng hai người cũng có thể ngăn chặn sự cố xấu hổ xảy ra, được được!
Cố Tiêu lại nói: “Anh chỉ có hai yêu cầu, xác nhận trước thì tốt hơn, chọn nói thật thì không được nói dối, chọn thử thách thì không được chơi xỏ.”
Trương Tư Nghị thề son sắt mà đồng ý: “Ok!”
Cố Tiêu bồi thêm một câu: “Nếu không sẽ trừ tiền thưởng.”
Trương Tư Nghị: “...” Ông đây là cam đoan “ok” rồi anh còn ỷ vào chức vụ thủ trưởng mà uy hiếp ông đây là có ý gì!
“Được rồi, bắt đầu đi... Cho em hỏi trước.” Cố Tiêu đưa ra nhiều điều kiện như vậy, cuối cùng cũng cho Trương Tư Nghị một miếng táo ngọt.
Trương Tư Nghị vô cùng kích động, làm sao đây, cậu muốn hỏi rất nhiều vấn đề, vướng mắc quá nhiều lại không biết phải hỏi gì rồi! Quên đi quên đi, hỏi trước chuyện vừa nghĩ đến là được...
“Lễ Noel năm ngoái, chúng ta gặp mặt ở quán karaoke, cô gái khoác cánh tay anh là bạn gái anh phải không?”
Cố Tiêu giật mình, đột nhiên anh nở nụ cười. Trương Tư Nghị hơi mờ mịt, câu hỏi này buồn cười lắm à?
“Không phải.” Cố Tiêu trả lời rất nhanh.
Lúc này Trương Tư Nghị mới biết được câu hỏi của cậu ngốc nghếch cỡ nào, cậu hỏi thẳng cô gái đó là ai không phải tốt hơn sao!
“Đến lượt anh rồi?” Cố Tiêu ngẫm nghĩ trong chốt lát, hỏi, “Em có mấy người yêu rồi?”
“Chỉ một người.” Trương Tư Nghị nhanh chóng đáp, mặc dù cậu cảm thấy hơi kì lạ là tại sao trong câu hỏi của Cố Tiêu, anh dùng từ "người yêu" mà không phải là "bạn gái", chữ "người yêu" này nghe có cảm giác cổ lỗ sĩ.
“Cô gái đó là ai?” Trương Tư Nghị hỏi tiếp.
Cố Tiêu: “Em gái anh.”
Trương Tư Nghị bừng tỉnh, a, hóa ra cô ấy là em gái Cố Tiêu! Thảo nào nhìn xinh đẹp thanh tú như thế, gien nhà Cố Tiêu thật tốt!
Cố Tiêu cười bình luận một câu: “Sao em để ý nó như thế?”
Không biết Trương Tư Nghị bị những lời này chọc trúng điểm nào đó trong ngực, cậu vội vàng che giấu nói: “Em ngắm trúng cô ấy không được sao!”
Cố Tiêu cười nhạo một tiếng, dùng giọng điệu ghét bỏ nói: “Muốn làm em rể anh? Em vẫn còn kém lắm.”
Trương Tư Nghị: “...” (╯‵□′)╯︵┻━┻
“Lại đến lượt anh rồi?” Giọng nói của Cố Tiêu trầm xuống, giống như đang chuẩn bị thủ thuật cho câu hỏi tiếp theo. Quả nhiên, ngay sau đó anh liền hỏi một câu khiến Trương Tư Nghị không đỡ được: “Vừa rồi lúc anh không ở trong phòng, em đang nghĩ cái gì?”
Mặt Trương Tư Nghị bỗng nóng lên, cậu đã nghĩ, nghĩ...
“Huh??” Cố Tiêu giục cậu trả lời, “Nói nhanh lên, thời gian dài như thế mà không ngủ được, trong đầu sẽ nghĩ đến chuyện gì đó? Nói đi, không được nói dối, nói dối là anh biết liền.”
Trương Tư Nghị: “Em, em... Em chọn thử thách...” (T////T) Không nói được!
Cố Tiêu cười hừ một tiếng, hỏi: “Bây giờ em mặc bao nhiêu đồ trên người?”
Trương Tư Nghị sửng sốt, tính toán rồi nói: “Ba cái.”
“Vậy em cởi một cái đi” Cố Tiêu vươn tay ra khỏi ổ chăn, khẽ lắc lư, “Cởi xong đưa cho anh.”
“...” Tại sao yêu cầu này khiến người ta cảm thấy xấu hổ? (=////=)
Tuy nhiên, trời tối đen như mực, nằm trong chăn không ai thấy gì, sợ gì chứ? Cởi thì cởi!
Một phút đồng hồ sau, Trương Tư Nghị cởi một chiếc đưa cho Cố Tiêu. Tay hai người trong không khí khẽ chạm nhau, nhưng tay Cố Tiêu vươn ra sớm hơn, ngón tay anh lạnh ngắt, Trương Tư Nghị đụng vào rồi giống như bị điện giật mà rụt về trong chăn.
Cố Tiêu vân vê tấm vải bông mang theo nhiệt độ cơ thể của Trương Tư Nghị, trong bóng đêm mở ra nhìn: “Cái gì? Quần dài?”
Trương Tư Nghị: “...” Fuck, tại sao anh lại nhìn! Nhìn em gái anh!
Thật ra bình thường đi ngủ Trương Tư Nghị chỉ mặc áo phông và quần lót, hôm nay có thể là do ở nhà Cố Tiêu, cậu hơi ngại nên không cởi quần dài ra.
Cố Tiêu xem xong, ném chiếc quần kia xuống dưới giường: “Tiếp tục, đến lượt em hỏi?”
Trương Tư Nghị nghiến răng, nín thở muốn trả thù Cố Tiêu, vì thế đánh bạo hỏi một câu hỏi rất riêng tư: “Anh có thủ dâm không?”
... Hừ hừ, Cố Tiêu hoàn hảo không khuyết điểm trong mắt người khác chắc chắn sẽ rất xấu hổ khi được hỏi loại câu hỏi trơ trẽn này?!
Không ngờ, Trương Tư Nghị còn chưa kịp hả hê được vài giây, Cố Tiêu dùng giọng điệu đáp trả câu hỏi ngu ngốc, nói: “Đương nhiên, anh là một người đàn ông bình thường.”
Trương Tư Nghị: “...” What the fuck! Anh trai, loại chuyện này anh có thể đừng nói giống như ăn cơm uống nước được không?
Cố Tiêu không dừng lại, tiếp nhận trọng tâm câu chuyện, hỏi ngược lại: “Còn em thì sao? Một tuần em tự giải quyết bao nhiêu lần? Bây giờ em chắc là không có bạn gái phải không.”
“A, hai, ba lần.”
“Hả, nhu cầu nhiều thế sao.”
“...” Đâu có nhiều? Nhu cầu như thế là rất bình thường anh có biết không! Ai cấm dục giống như anh chứ?... Ah, vậy Cố Tiêu mỗi tuần mấy lần? Anh có bạn gái không?
“Anh thì mấy lần?” Trương Tư Nghị dùng câu hỏi có nội dung y chang hỏi anh.
“Trước đây rất ít, một tháng cùng lắm là hai lần, thời gian gần đây khá nhiều.” Cố Tiêu thở dài, dường như có chút buồn rầu, “Mỗi ngày trong tuần đều muốn làm.”