Lorna giữ cho bọn trẻ xếp hàng dọc một bên hành lang. Cô đến bên cánh cửa đôi dẫn vào phòng thí nghiệm chính. Những giọng nói vọng ra.
“Còn bao nhiêu thời gian?”
Lorna nhận ra ngữ điệu của Malik. Cô cũng nghe thấy sự hoảng sợ trong giọng hắn. Cô dùng đầu khẩu súng lục đẩy cánh cửa hé ra và dòm qua.
Bennett bước đến quay lưng lại chắn tầm nhìn của cô. Ông ta vẫn nói nhỏ. “Dưới hai mươi phút. Vậy làm nhanh lên.”
Malik đứng ngay hàng máy tính. Hắn đang nhét các ổ cứng vào một va li kim loại. Một bình chân không xách tay hiệu Dewar dùng để chứa các mẫu phôi nằm cạnh đó.
“Còn những thành viên còn lại trong đội của tôi?” tên tiến sĩ hỏi.
“Có thể bỏ lại,” Bennett nói, giọng đau đớn. “Đó là lý do tôi bảo mọi người ra ngoài. Chúng ta cần tiến hành sơ tán ở mức tối thiểu.”
Lorna cố gắng hiểu ra. Tại sao họ rời đi? Tại sao đột ngột có cuộc sơ tán khẩn cấp này? Cô cố gắng sử dụng tình thế mới này cho kế hoạch chạy trốn của mình. Liệu bằng cách nào đó cô có thể dùng nó làm lợi thế cho mình không?
Bennett xem đồng hồ. “Gom mọi thứ lại và đi thôi.”
Malik đóng va li của hắn lại, đưa nó cho Bennett, rồi vơ lấy cái bình chứa phôi trên mặt bàn. “Chúng ta phải đưa những mẫu vi rút này đến phòng thí nghiệm an toàn trong vòng mười hai giờ nữa hoặc chịu rủi ro mất tất cả.”
“Hiểu rồi. Chúng ta sẽ sắp đặt mọi thứ trên đường đi.”
Họ quay đi và hướng về phía một cánh cửa ở xa, nhưng không phải lối dẫn đến tòa biệt thự. Tấm biển “Lối Thoát Khẩn Cấp” sáng lên ở cửa.
Nó dẫn đi đâu?
Như thể nghe thấy câu hỏi của cô, Malik trả lời “Đường hầm dẫn ra đường băng có an toàn không?”
“Nó nằm ngoài nơi giao tranh trực tiếp. Và phi công có vũ khí.”
Lornay vẫn nấp. Lần đầu tiên từ khi cô đến đây, hi vọng vỡ òa trong cô. Có một lối ra khác! Nếu cô duy trì được khoảng cách an toàn và theo họ ra khỏi cửa sau, cô có thể đưa bọn trẻ trốn vào rừng và đợi cuộc chiến này chấm dứt.
Nhưng vận may của cô không ở lâu.
Một giọng nói khàn khàn quát phía sau cô. Cô quay qua thấy một dáng người mảnh khảnh đứng ngay lối vào khu giải phẫu. Cô nhận ra viên kĩ thuật tên Edward, hắn đã chích máu của cô, tiêm hoóc-môn vào người cô. Cô cũng nhận ra khẩu súng trường chĩa thẳng vào mình.
“Cô đang làm gì vậy?” hắn quát to. Hắn liếc nhìn những đứa trẻ và đá đứa gần nhất. “Bỏ khẩu súng xuống và bước vào phòng thí nghiệm.”
Lorna không có lựa chọn. Cô thả khẩu súng rơi lộp bộp xuống sàn nhà. Bọn trẻ chạy ùa đến chỗ cô. Cô lùi lại bước qua cánh cửa đôi vào phòng thí nghiệm chính.
Cô quay qua thấy Malik và Bennett dừng lại liếc nhìn mình.
“Tiến sĩ Polk?” Bennett nói, giọng ông ta đầy vẻ ngạc nhiên, và ngờ vực. Lorna nhận thấy vẻ tội lỗi thoáng qua ở ông ta.
Đôi mắt Malik trợn tròn khi thấy bọn trẻ bám chặt vào chân cô. “May mắn làm sao.”
Bennett liếc nhìn hắn.
“Tôi có thể dùng hai đứa trong các vật mẫu này,” tên tiến sĩ giải thích. “Chúng sẽ là hạt giống hoàn hảo tại trụ sở mới.”
Bao tử Lorna chùng xuống dưới chân. Cô đã giao chúng thẳng vào tay tên quái vật.
Edward đẩy cửa vào phòng phía sau cô. Hắn đã tước khẩu súng lục của cô và chĩa nó vào cô. Hắn bước vào và nhìn thấy một cảnh: chiếc va li, chiếc bình Dewar. Đôi mắt hắn liếc nhìn về biển báo lối thoát khẩn cấp.
“Mọi người đi đâu vậy?” hắn hỏi.
Malik bước đến một bước, hơi cúi xuống, một tay chống nạnh. Hắn nhìn bọn trẻ còn lại, như thể cố lựa ra quả dưa chín. “Tôi sẽ không nói dối anh, Edward. Ít nhất anh xứng đáng có được lời nói thật của tôi. Hòn đảo này sẽ nổ tung trong mười bảy phút nữa.”
Edward vấp chân về phía trước. Họng súng dao động cùng cú sốc của hắn. “Sao?”
Lorna cũng cảm thấy sửng sốt. Giờ cô hiểu ra sự vội vã lén lút của họ.
“Đừng lo,” Malik nói. “Cống hiến của anh sẽ không vô vọng đâu.”
Edward chĩa khẩu súng lục về phía hai người đàn ông. “Hãy đưa tôi theo.”
“Tôi e là không thể được. Không có chỗ. Đặc biệt là bây giờ. Chúng ta cần các mẫu vật này.”
Malik rướn thẳng người lại. Một khẩu lục nạm ngọc nhỏ xíu nằm trong tay hắn như thể có ma thuật. Hắn chĩa súng vào mặt Edward và bóp cò.
Tiếng nổ rất to, làm cô đinh tai.
Edward ngã ra phía sau, như một thân cây bị rìu chặt đổ xuống.
Thậm chí Bennett phải há hốc vì tên sát nhân máu lạnh.
Malik quay qua sếp, nhưng hắn vẫn chĩa khẩu súng vào Lorna. “Chúng ta mỗi người mang theo một mẫu vật. Một cặp sinh sản sẽ rút ngắn thời gian khởi động lại của chúng ta ít nhất một năm.”
Bennett xem đồng hồ, biết rằng ông ta không có thời gian tranh luận. Ông ta làu bàu, “Chọn đại và đi thôi.”
Ông ta nhìn lướt qua những đứa trẻ ở chỗ Lorna. Vẻ tội lỗi thoáng qua trước đó giờ lộ hẳn. Lorna nghĩ rằng ông ta thường đặt mình ngoài những công việc dơ bẩn, cố ý quay đi để khỏi nhìn thấy hiện thực đẫm máu của dự án này. Nhưng sự ngây thơ đó không thể tồn tại lâu hơn.
Không thể nói điều tương tự đối với Malik. Làm việc dưới tầng hầm từ khi bắt đầu, máu đã vấy lên đến khuỷu tay của hắn. “Tôi e rằng chúng tôi phải bỏ cô ở lại đây, Tiến sĩ Polk. Cô được tự do” – hắn nhìn đồng hồ trên tay – “trong mười lăm phút nữa.”
Malik cúi xuống nắm lấy cánh tay một bé trai và nhấc nó lên cao, vác nó lên như một túi hoa quả. “Chúng ta cũng sẽ cần một con cái. Lấy đứa kia.”
Hắn chĩa khẩu súng.
Bennett cúi xuống và nhẹ nhàng vác đứa trẻ lên một bên vai. Ánh mắt ông ta nhìn về Lorna. “Tôi rất tiếc.”
Khi họ quay đi khỏi, một vụ nổ lớn phá tan gian phòng.
Vụ nổ đã nhấc bổng cô lên ném ra phía sau. Cô trượt té xuống sàn nhà. Một cuốn sách bốc cháy sượt qua mũi cô, kéo theo vệt tro. Nhiều mảnh vỡ văng tung tóe trong phòng. Cô cố gượng mình dậy.
Bọn trẻ bị thổi văng về bức tường đằng xa. Bennett và Malik nằm bò úp mặt xuống.
Lorna nhìn xung quanh tìm vũ khí.
Cơ thể Edward đã cuộn lại ở một chiếc bàn. Không có dấu hiệu khẩu súng của cô, nhưng khẩu súng trường của hắn vẫn giắt trên vai.
Nếu như cô có thể với lấy—
Nhưng Malik đã đứng dậy khỏi sàn.
Bennett cố chồm dậy. Ông ta đã che chắn cho đứa bé gái bằng cơ thể mình và vẫn nắm chặt cô bé.
Lorna bắt đầu rón rén đến chỗ khẩu súng trường – khi đó một thứ to lớn phóng ra khỏi hành lang cháy và cúi mình đáp xuống. Cô không thể tin mình nhìn thấy con hổ quái vật. Con thú rống lên, cái lưỡi đen cuộn lại để lộ ra những chiếc nanh kiếm.
Malik hấp tấp chạy đi như một con cua.
Bennett sững người tại chỗ, chỉ cách con quái vật vài mét.
Lorna nhận ra con hổ trong đoạn ghi hình ở hòn đảo kia. Bầy thú điên loạn chắc đã phá vỡ nơi giam cầm để tự do – và rõ ràng quay lại báo thù. Giờ cô hiểu ra lý do nhóm của Bennett cho nổ tung nơi này, đưa nó về lại vương quốc của Chúa.
Nhiều bóng dáng xếp hàng phía sau con đầu tiên, tràn ra khỏi đường hầm ngắn nối với tòa biệt thự. Ngọn lửa và khói đã che khuất hình dạng của chúng, nhưng vài con bước đi thẳng bằng hai chân.
Ở phía bên kia, Malik đã quay lại lối thoát khẩn cấp. Bằng cách nào đó hắn đã ôm lấy chiếc bình chứa phôi Dewar. Hắn ép nó vào ngực vào lao vào đường hầm khác.
Bennett bị kẹt lại, đội quân quái vật vây xung quanh.
Một trong số các hominid bước về phía trước. Nó bị mất một tai, và gương mặt nó bị nhiều vết sẹo lớn. Lorna nhận ra nó trong đoạn ghi hình. Nó là con ở cùng con cái mang thai, con mà Bennett đặt tên là Eva.
Vậy chắc nó tên Adam, cô nghĩ.
Nó cầm một cây giáo dài đến chỗ Bennett.
Ông ta không hề nhúc nhích hay kháng cự. Ông ta chẳng thể làm được gì.
Rồi đột nhiên bọn trẻ lao về phía trước, như bầy chim sáo ríu rít bảo vệ tổ. Chúng đè lên Bennett, cùng với đứa bé gái trong vòng tay ông ta và che chắn cho ông ta bằng cơ thể chúng.
Adam đứng phía trước chúng. Nhiều hominid nữa xuất hiện phía sau nó.
Ở ô cửa, một sinh vật cơ bắp cuồn cuộn lao đầu vào căn phòng, vuốt tì xuống. Một con lười khổng lồ. Chúng đã tuyệt chủng nhiều thập kỷ trước. Sự lại giống thể hiện qua vùng hông của nó. Lông dọc ở một bên đã bị cháy xém đến tận da và vẫn bốc khói.
Đôi mắt to của nó đảo qua căn phòng, rồi cùng những con khác nhìn chằm chằm vào đám trẻ.
Cuối cùng Bennett ngồi dậy, cũng bối rối như Lorna trước hành vi của bọn trẻ. Những con nhỏ tiếp tục đứng giữa bầy quái vật và người.
Tất cả những đôi mắt nhỏ xíu chòng chọc nhìn những con lớn.
Một cuộc thương thảo yên lặng dường như đang diễn ra.
Rồi những giọng nói vọng lại từ lối vào đổ nát. Gần như điếc tai bởi vụ nổ, cô không thể nghe rõ những lời đó, chỉ biết rằng nó nghe giống tiếng Anh.
Một bóng dáng khác bước qua làn khói trên hai chân.
Chỉ có điều không phải một hominid.
Lorna nghẹn lại vì sốc, vì điều tưởng chừng như không thể.
Lorna cố đứng vững trên đôi chân của cô.
“Jack...?”