Jack cảm thấy có rung động dưới chân. Rồi một tiếng nổ vang lên, nghe như thể đất nứt ra bên dưới. Anh quay sang nhìn đỉnh của hòn đảo nổ tung thành cột khói và lửa. Nhiều quả bom hơn nổ thành một chuỗi.
Bùm, bùm, bùm...
Những ngọn lửa phun trào khắp hòn đảo như lốc xoáy, góp thêm sức vào cho cơn cuồng phong của địa ngục. Trận bão lửa tiếp tục đổ dồn về phía bãi biển. Một cột khói đen ngút lên tận bầu trời. Jack ngửi thấy thứ mùi đặc trưng của bom napan.
Họ đang biến hòn đảo thành ngọn đuốc sống.
Mack bổ nhào đến cạnh anh. Anh ta phải hét lên để nghe thấy được trong tiếng nổ rền vang liên tiếp. “Giờ làm gì?”
Bruce tự mình giải quyết vấn đề. Chỉ tự sát nếu vẫn ở trong rừng. Lối thoát duy nhất là ở dọc theo dải cầu đất. Anh ta lao ra bờ biển bên ngoài, cúi thấp xuống. Anh ta bị bắn từ một trong hai chiếc xuồng phản lực, nhưng thứ phương tiện đó không ngừng di chuyển, đổi hướng và xoay hỗn loạn khiến họ không thể bắn trúng mục tiêu. Những viên đạn bắn tới chúng chỉ văng ra khỏi lớp vỏ bọc được gia cố của chúng.
Đạn đáp trả bắn tới tấp vào bờ biển. Cát tung mù lên quanh Bruce – rồi một viên đạn bắn trúng vai và làm anh ta lảo đảo, máu tuôn ra.
Chết tiệt...
Gió đổi hướng thổi làn khói nóng đến chỗ họ. Mùi hôi của bom napan thiêu đốt trong phổi Jack. Không có lựa chọn, anh lao ra khỏi chỗ nấp về phía Bruce. Đồng đội của anh đã khuỵu xuống một chân. Bruce chuyển vũ khí lên bên vai lành và tiếp tục bắn.
Mack đi bên cạnh Jack, bắn trả lại chiếc xuồng phản lực kia.
Phía sau họ, cơn bão lửa quét về phía bãi biển.
Mỗi lúc tiếng bùm phát ra lại gần hơn.
Dọc theo dải cầu đất, nhóm của Randy đã xác định được loạt đạn ngăn chặn, cũng nhận ra mối nguy hiểm mà đội của Jack phải đối mặt. Nhưng họ không đạt được tiến triển nào. Bị mắc kẹt vì chúng tấn công ở cả hai bên, họ không thể vượt qua dải cát được. Họ sẽ chết như rạ thậm chí trước khi kịp đến bên hàng rào.
Jack nắm lấy Bruce, sẵn sàng kéo anh ta lại.
Nhưng vào đâu?
Khi anh quay lại, một quả bom phát nổ cách đó chỉ vài mét trong rừng. Những khúc cây bị ném lên cao trong cột lửa. Vụ nổ thổi Jack té xuống, làm anh cháy sém. Tầm nhìn của anh thu hẹp lại như trong một đường hầm. Anh sặc sụa khói.
Mack chạy đến chỗ anh và lăn anh xuống bờ nước khi làn đạn tỉa dọc bờ cát, gần như bắn rời đầu anh.
Ngâm nửa mình trong nước, Jack nhận ra sự thật phũ phàng.
Không lối thoát.
* * *
Ở phòng an ninh, Duncan quan sát bom napan phát nổ dọc từ đỉnh của hòn đảo xoáy về phía bãi biển, thiêu trụi tất cả trên con đường lửa đó. Khi thiết kế sự công phá, gã đã tính thời gian cho bom nổ lần lượt, đảm bảo thiêu tất cả thành tro.
Gã mỉm cười khi thấy bộ ba người đang vật lộn trên bãi cát – mắc kẹt giữa làn lửa và loạt đạn.
Chúng đã tận mạng.
Bennett đứng ngang vai gã, nhưng ông ta lùi một bước. Ông ta đã thấy đủ. “Lạy Chúa...”
Chúa chẳng dính dáng gì đến việc này.
Bom tiếp tục phát nổ tạo thành cơn lốc lửa, từng cơn tiếp nối cơn khác, bổ sung vào đám cháy, không ngừng lan ra về phía bờ nước.
Khi gã khoái trá về sự tàn phá, cảm giác được thỏa mãn tận sâu thẳm, gã nhận thấy chuyển động trong rừng. Những chiếc bóng phóng ra khỏi rừng. Qua bộ dạng trần truồng, chúng phải là những sinh vật mất tích của gã. Nụ cười của gã càng lớn hơn. Rõ ràng khu rừng trở nên quá nóng, thậm chí đối với chúng.
Nhưng chúng sẽ không tìm được sự cứu rỗi ngoài bãi biển.
Mặc dù vậy, điều gì đó trong hành vi của chúng dấy lên lời cảnh báo. Chỉ có bốn con. Vậy những con khác đâu?
Gã cúi xuống gần hơn.
Bọn chúng định làm gì?
* * *
Vẫn ngồi trong nước, nửa choáng váng, Jack nhận thấy các chuyển động ở bìa khu rừng đang bốc khói. Bốn sinh vật bước ra ngoài. Chúng chia thành hai cặp và tách ra hai hướng.
Mỗi cặp kéo theo một cần ná bện bằng lá cọ ở giữa. Hai chiếc cần ná trĩu nặng xuống mang theo những hộp thép màu đen trông như những chiếc lon nhỏ. Mỗi cặp kéo ná lại và bắn món hàng của chúng bay cao lên không trung.
Những chiếc lon xoay xoay rơi xuống.
Mỗi cái rơi về phía một chiếc xuồng phản lực.
Khi chiếc lon bay lên, bầy thú còn lại lao ra khỏi rừng về phía dải cầu: các con đực và cái, những con báo cơ bắp đồ sộ, bầy chó sói hoang dã. Một số sinh vật Jack không thể nhận ra được. Một con to lớn phóng qua anh, hạ xuống trên hai đôi chân có móng vuốt cong sắc như dao cạo. Những con khác theo sau, chạy ùa ra.
Phía sau chúng, quả bom napan cuối cùng ở bờ biển phát nổ tạo thành một bức tường lửa. Jack cuộn mình xuống nước để tránh bị phỏng. Khi thu mình, anh thấy một trong số hai chiếc lon rơi xuống phía chiếc xuồng phản lực. Chiếc xuồng khéo léo tăng tốc.
Nhưng sự chính xác không cần thiết.
Chiếc lon phát nổ trên không trung.
Jack nghe thấy tiếng nổ theo sau.
Lửa bom napan quét qua vùng biển và nhấn chìm chiếc xuồng phản lực. Những tên lính thét lên khi cơ thể chúng biến thành những ngọn đuốc sống. Jack xoay qua để nhìn thấy chiếc xuồng kia cũng bốc cháy.
Ấn tượng, Jack vẫn bơi dưới nước. Những sinh vật đó chắc đã đảo hai quả bom napan ở gần biển, đợi đến khi các loạt bom nổ theo thứ tự phát nổ ở mức đủ gần, rồi ném những quả bom để chúng phát nổ khi có tín hiệu.
Nhưng không phải tất cả đội quân trong bóng tối thoát ra vô sự.
Tụt lại phía sau những con khác, một con hổ lao ra khỏi khu rừng bị nổ bom. Cơ thể nó bốc cháy, tạo thành vệt lửa khi nó chạy đi. Bị mù và nổi cơn điên, nó lao thẳng về phía Jack.
Anh lặn xuống dưới những móng vuốt của nó, khoảng cách đủ gần để anh bị nó móc vào cơ thể.
Con hổ bốc cháy lao sâu hơn xuống vùng nước nông – rồi nước phát nổ ở bên dưới. Cơ thể đồ sộ của con hổ bị ném lên cao, tan thành từng mảnh trong cột nước phun lên nhuốm máu.
Một mũi nhọn đâm vào làm phỏng tay trái của Jack. Lưỡi dao đâm xuyên bắp tay trái của anh. Anh nhận ra mảnh đạn đó. Một mũi tên. Bọn khốn cũng đã gài mìn dưới nước.
Jack giật mảnh đạn ra và tập tễnh bước đi, lảo đảo và không vững chãi. Họ phải tiếp tục đi. Lò lửa lộ thiên vẫn bùng cháy phía sau, Jack đến chỗ hai đồng đội. Mặt sau áo vét của Mack đã cháy đen. Cánh tay trái của Bruce rỉ máu.
Nhưng họ vẫn sống.
Jack chỉ tay về phía bầy thú. Tiếng súng phát ra ở đó, từ ba thứ vũ khí mà chúng mang theo. Điện phóng tia lửa ở hàng rào – rồi cánh cổng sập xuống mở đường.
Cuối cùng, cửa đã mở.
* * *
Duncan lạnh toát người khi gã thấy đội quân bóng đen chạy ào qua dải cầu đất. Gã không thể tin điều mình vừa chứng kiến. Bọn khốn đã hạ gục người của gã bằng chính bom napan do gã gài.
Nửa sửng sốt, nửa sợ hãi, Duncan nhìn một con trong số lũ người vượn giơ khẩu súng trường lên bắn vào camera.
Màn hình tối đen lại.
Duncan quay qua Bennett.
Người đàn ông đứng tuổi đã tái nhợt như bóng ma. “Không thể dừng chúng lại.”
“Chẳng có gì khác,” Duncan trấn an ông. “Chúng sẽ không tìm được chỗ trú ở đây. Chúng ta làm đúng kế hoạch. Ngay khi chúng tràn vào ranh giới của tòa biệt thự, chúng ta đã cao chạy xa bay.”
“Ý anh là sao?”
Duncan nhấc máy chuyển tín hiệu trên bàn lên. Một nút đã tối lại, nhưng nút còn lại vẫn sáng, chờ đến khi cho phát nổ quả bom lớn chôn ở đó.
“Tôi cho gài bom nổ tòa biệt thự trong nửa giờ nữa,” Duncan nói. “Đủ thời gian để sếp đến gọi Malik và ra đường băng. Tôi đã báo động cho viên phi công. Cậu ta sẽ để cánh quạt quay sẵn sàng ngay khi sếp đến đỉnh đồi.”
Người đàn ông vẫn còn sửng sốt, nhưng ông ta không phải như bông hoa ủ rũ. Ánh mắt Bennett tập trung lại. Ông ta gật đầu.
“Làm đi.”
Duncan nhấc máy chuyển tín hiệu lên. Gã hẹn giờ ba mươi phút, rồi gạt nút khởi động. Khi ngón tay đặt trên nút bấm, gã liếc nhìn lại Bennett.
Cơ hội cuối cùng...
Như để đáp trả, Bennett quay người đi về phía cánh cửa ra ngoài.
Hài lòng, Duncan nhấn nút.
Giờ không còn đường lui nữa.
Bennett dừng lại ở cửa. “Thế còn anh? Bọn tôi có phải giữ trực thăng chờ anh không?”
“Không. Tôi sẽ dùng chiếc thủy phi cơ.”
Duncan còn một vấn đề nữa phải chỉ huy. Nhìn qua cửa sổ vỡ, cuộc đọ súng giữa chiếc tàu đánh cá và bãi biển vẫn tiếp diễn – nhưng nó đã chuyển sang giai đoạn quyết liệt. Gã không thể liều để cho chiếc tàu trốn thoát khỏi vụ nổ sắp tới. Đã đến lúc mở cuộc chiến trên không.
“Vậy còn những nhân viên còn lại?” Bennett hỏi.
Duncan mừng vì lúc này chỉ có hai người trong đó. Gã cần tất cả lực lượng trụ lại ở đó đến phút cuối, kiềm chân bọn quái thú ở Vịnh đủ lâu để họ đào tẩu an toàn.
Bennett tiếp tục nhìn gã, chờ đợi câu trả lời.
Gã trả lời. “Chúng ta luôn thuê thêm được nhiều người.”