Duncan đứng trước dãy cửa sổ cánh cung của phòng an ninh. Ở phía trên, khẩu đội pháo đã phóng đạn khỏi boong ke. Tiếng đùng đùng rền vang từ khẩu pháo tiếp đạn tự động làm rung chuyển những cánh cửa sổ chống đạn. Ở bên dưới, đạn bay tới tấp qua vùng nước về phía chiếc tàu bốc khói trên Vịnh.
Khi có dấu hiệu rắc rối đầu tiên, chiếc tàu đánh cá thuê đã mở van tiết lưu và bắn về phía bãi biển. Mũi tàu nhô lên cao, được các động cơ mạnh mẽ đẩy lên khỏi mặt nước, sức mạnh đó nhiều hơn mong đợi từ một chiếc tàu đánh cá thông thường. Điều đó được củng cố thêm khi những viên đạn đầu tiên từ khẩu pháo bắn ra khỏi hai bên tàu.
Vỏ tàu phải được gia cố bằng áo giáp sắt. Bọn buôn lậu súng và các tàu buôn lậu thường ngụy trang tàu tấn công như những tàu đánh cá thông thường. Khẩu pháo ở tòa biệt thự có thể xuyên thủng loại giáp nhẹ, thậm chí hạ gục được phi cơ bay chậm, nhưng khoảng cách và góc độ đó không cho phép họ làm vậy.
Rồi điều kì lạ xảy đến.
Từ đuôi chiếc tàu đánh cá thuê, một chiếc Zodiac được thả xuống nước. Nó phóng đi như một tên lửa đen lướt trên hai chiếc phao.
Khẩu pháo Bushmaster đã xác định lại mục tiêu chính và bắn ầm ầm về phía mũi chiếc tàu đánh cá. Chiếc tàu bọc giáp chạy sang bên, xoay ngang trên mặt nước, để lộ ra hai bên sườn khi bảo vệ chiếc xuồng nhỏ. Đạn bắn ra khỏi vỏ tàu—rồi bay cao hơn về phía cây cầu. Kính vỡ loảng xoảng ở các cửa sổ trên tàu. Nhiều người nằm bệt xuống boong.
Ngoài kia, chiếc Zodiac đã chạy nhanh về phía bờ bắc của Vịnh. Nó nhấp nhô trên những con sóng khi lính gác dọc bãi biển nổ súng. Đạn đáp trả nổ lên từ chiếc xuồng, đồng hành theo là vệt khói phát ra từ khẩu súng phóng lựu. Lựu đạn chạm vào bờ biển và phát nổ, làm cát tung tóe lên cao và xé tơi tả một cây cọ.
Khi lính gác tản ra trên bãi biển, chiếc xuồng phao tiếp tục lao vút trên mặt nước, trông như thể nó đang cố bọc vòng ra ngoài và hướng về phía mũi cát dôi ra nối hai hòn đảo với nhau.
Trước khi Duncan kịp đánh giá mối đe dọa, một lo lắng lớn hơn phát sinh.
Một người nhô lên khỏi đài chỉ huy của chiếc tàu đánh cá thuê, vác theo thứ vũ khí dài ở một bên vai. Hắn khuỵu xuống và ngắm nòng đen của khẩu súng phóng tên lửa về phía tòa biệt thự.
Khốn kiếp –
Duncan quay đi khỏi cánh của sổ khi khói phát ra từ phía sau thứ vũ khí đó. Một quả tên lửa lao vút thẳng về phía gã – hay chính xác là khẩu pháo súng phía trên gã. Dù sao, gã không muốn đứng đó.
Gã lao về phía cánh cửa.
* * *
Lorna đứng sững người cùng Malik và Bennett trong nhà trẻ. Đứa bé trong vòng tay bấu chặt lấy cổ áo của cô và run bần bật khi tiếng súng vang dội – rồi một tiếng bùm dội xuống làm họ thắt cả bụng. Dù âm thanh lọt qua lớp đá đã nhỏ lại, vụ nổ vẫn làm bức tường rung chuyển.
Mọi người nín thở, rồi đứa trẻ đầu tiên bắt đầu khóc. Trong vài giây, tiếng khóc lan đi như làn lửa giữa những đứa trẻ. Một nhân viên chăm sóc – người phụ nữ Trung Hoa có bụng tròn – cố xoay xở trong vô vọng để dỗ chúng, nhưng chúng không chịu ngớt. Đứa bé gái trong vòng tay Lorna úp chặt gương mặt bé nhỏ vào cô và tiếp tục run rẩy.
“Chúng ta bị tấn công,” Malik nói.
“Ở yên đây.” Bennett di chuyển về phía cánh cửa, nhưng trước khi ông ta kịp bước hai bước, cánh cửa dập mạnh mở ra.
Connor lao vào phòng và chạy băng về phía họ. “Sếp, ông ổn không?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Chỉ huy Kent điện xuống. Chiếc tàu ở Vịnh khai hỏa bắn chúng ta. Tin rằng chúng là cướp biển.”
Cướp biển? Lorna cố tìm hiểu sự việc. Cô từng nghe Kyle kể chuyện về những băng cướp lang thang đi lại ở vùng Vịnh và cướp các tàu thuyền ở vùng biển hoặc cướp phá các hộ gia đình dọc bờ biển. Thậm chí một giàn khoan dầu ở Vịnh từng bị tấn công.
Bennett đi tiếp đến cửa. “Đưa tôi đến chỗ Duncan.”
“Anh ta bảo tôi nên giữ mọi người ở đây.”
“Vớ vẩn. Tôi không phải đứa trẻ nên phải nấp trong lỗ.”
Malik đến chỗ ông chủ. “Nếu có vấn đề, tôi cần trở lại phòng thí nghiệm của mình. Bảo vệ các mẫu vi rút trong trường hợp sự việc căng thẳng hơn. Nếu chúng ta để mất các mẫu thử đó, chúng ta mất tất cả.”
Bennett gật đầu. “Làm đi.”
Malik vẫy nhân viên chăm sóc trẻ trong phòng. “Đi cùng tôi. Tôi cần giúp một tay.”
Connor cố miễn cưỡng ngăn họ lại. “Sếp.”
Bennett dùng tay xô mạnh tên lính gác ra khỏi đường và tiến đến cửa ra. “Giữ Tiến sĩ Polk ở đây.” Ông ta quay lại nhìn cô. “Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc thảo luận ngay khi cuộc đấu súng kết thúc.”
Malik đi theo sếp của mình.
Connor đứng đó một lúc, rồi rủa và dậm mạnh chân phía sau họ. Thậm chí hắn không quay lại nhìn khi đóng cửa lại và để Lorna một mình.
Khi cửa đóng lại, tiếng rền của cuộc đọ súng bị bóp nghẹt thành tiếng bụp bụp. Dù vậy, cô có thể nói cuộc chiến lớn dần. Tiếng chuông báo động hòa vào thứ âm thanh hỗn loạn đó, cùng với những tiếng hét ở xa.
Chuyện gì đang diễn ra?
Cô không biết, nhưng tâm trí cô đấu tranh tìm cách biến mớ hỗn độn này thành lợi thế cho cô. Nếu cô có thể thoát ra, tìm đến một máy điện đàm, thậm chí là một chiếc tàu...
Nhưng rồi làm gì? Thậm chí nếu cô có thể thoát khỏi hòn đảo, liệu có hi vọng nào trốn thoát qua vùng nước mà bọn cướp biển quấy phá?
Khi cô giữ đứa trẻ, những đứa khác tiến về phía cô như thiêu thân lao vào lửa, chúng cần sự chở che và trở nên im bặt. Cô phải bảo vệ chúng, nhưng có lối nào khác ra khỏi đây không?
Tim cô đập thình thình, cô vội đến một cánh cửa đang mở ở phía sau nhà trẻ. Cô thò đầu qua quan sát, tìm vài phương tiện để trốn thoát. Dãy các giường cũi nằm ở hai bên xuôi căn phòng hẹp dài. Chỉ có những cái nôi này làm bằng thép và có nắp bị khóa.
Bất chấp nguy hiểm, cơn tức bùng lên trong cô. Làm sao một người lại có thể quá nhẫn tâm với những đứa trẻ vô tội này? Những đôi mắt to rớm nước nhìn chăm chăm vào cô, theo dõi khi cô lục lọi căn phòng.
Giờ ở một mình, cô không cần phải che đậy cảm xúc. Nỗi sợ biến thành cơn thịnh nộ. Cô dùng nó, cho phép nó lan tỏa như ngọn lửa trong bụng cô. Cô đã tiều tụy vì hoảng sợ trước đó – nhưng sẽ không lặp lại.
Bọn khốn này đã đánh cắp mọi thứ từ cô: cuộc sống, em trai, bạn bè, thậm chí cả Jack. Suy nghĩ sau cùng làm cô hơi nhụt chí. Nếu Jack không thể ngăn chúng, liệu cô có hi vọng gì?
Cô tìm kiếm thứ còn sót lại ở chỗ giam. Chẳng có gì ngoài một phòng vệ sinh nhỏ và một phòng tắm. Chẳng có lối thoát nào khác ở khu phòng ngủ. Cô đã mắc kẹt ở đây. Tất cả bọn họ đều mắc kẹt.
Không biết phải làm gì, cô quay lại giữa phòng. Những đứa trẻ vây quanh cô. Một số ôm chặt hai chân cô, số khác mút ngón tay, một vài đứa khẽ khóc thút thít. Cô ngồi xuống sàn với chúng.
Một bé trai nhỏ ngồi vào lòng cô, cùng với đứa bé gái. Cả hai bám chặt vào nhau. Cặp đôi đó nhắc cô nhớ đến cặp khỉ mũ dính liền ở phòng thí nghiệm. Nhưng cô biết hai đứa này – thật ra là cả nhóm còn lại – đều kết nối với nhau ở một mức độ vượt khỏi thân xác đơn thuần. Nhiều đứa trẻ hơn vây quanh cô. Mỗi tiếng bụp và tiếng rền của súng vang lên qua cơn run rẩy của bọn trẻ như đá cuội làm lăn tăn nước trên hồ.
Cô cố hết sức trấn an chúng. Cô chồm ra và chạm từng đứa một. Mỗi khi tiếp xúc, chúng tỏ ra thoải mái. Những đôi mắt màu nâu caramen sáng lên nhìn cô. Những ngón tay nhỏ xíu nắm chặt vào cô, vào những đứa khác. Chúng có mùi ấm áp của bột tắm trẻ em và mùi sữa chua.
Bất chấp nỗi sợ và sự không thoải mái của cơ thể, một dòng chảy yên bình lan qua cô. Cô không thế nói nó xuất phát từ đâu: từ cô, hay từ những đứa trẻ. Không quan trọng. Sự bình yên trong cô không là sự hài lòng qua loa, nhưng là quyết tâm tìm lại sự phẳng lặng trong tâm hồn.
Khi cơn hoang mang nguôi đi, sự chắc chắn lớn dần.
“Chúng ta sẽ ra khỏi đây,” cô hứa, vừa cho bản thân cô và cả những đứa trẻ. “Tất cả chúng ta.”
Nhưng bằng cách nào?
* * *
Đầu Duncan vẫn rung lên từ tác động của quả tên lửa. Máu nhỏ từ một bên tai xuống cổ gã.
Khoảnh khắc trước vụ nổ, gã đã chạy ra khỏi phòng an ninh và chui vào hầm đá vôi nối liền từ boong ke chỉ huy đến tòa biệt thự. Gã đã loay hoay đóng sầm cánh cửa khi quả tên lửa đâm vào khẩu đội pháo ở boongkê bên trên. Dù vậy, chấn động đã giật tung cánh cửa khỏi bản lề và ném gã xuống đường hầm.
Đôi mắt bị cháy sém, gã đấu tranh đi xuyên qua làn khói và quay trở lại phòng an ninh. Kính vỡ vụn ở dưới chân. Phân nửa số cửa sổ nhìn ra Vịnh đã vỡ tung vào trong phòng. Gã thấy viên kĩ thuật nằm trên vũng máu dưới sàn. Duncan kiểm tra mạch nhưng không nghe thấy gì.
Gã băng qua một trong số những cửa sổ vỡ. Tiếng rền của những vũ khí tự động vẫn dội trong tai gã, bị ngắt quãng bởi tiếng lựu đạn nổ. Gã nhìn thấy chiếc tàu đánh cá ở bến, nửa bị che khuất bởi làn khói. Cuộc đọ súng vẫn tiếp diễn kịch liệt giữa chiếc tàu và bờ biển. Đó là một hàng rào của địa ngục. Đạn lửa lóe sáng khỏi làn khói đang lan ra. Những tiếng thét thất thanh.
Dù vậy, gã cảm giác chiếc tàu đánh cá đang chơi trò đánh lạc hướng, cố duy trì kiểu kiềm chân ở ngoài kia hơn là thực hiện cuộc tấn công trực diện.
Nhưng tại sao?
Duncan quay qua các màn hình theo dõi. Hầu hết tối đen, nhưng vài cái nhấp nháy chiếu hình ảnh bị nhiễu. Chuyển động ở một màn hình làm gã chú ý. Gã đến gần hơn. Màn hình theo dõi hàng rào giữa hai đảo.
Có điều gì đó khác.
Chiếc Zodiac màu đen lúc trước đã tự dạt lên bờ gần đó. Chắc một viên đạn đã bắn trúng một bên phao làm nó xì hơi. Giờ chiếc xuồng không thể di chuyển đi đâu được. Bọn cướp biển may mắn đến được bãi biển và còn may mắn hơn khi thoát khỏi lớp mìn chông chôn dưới nước dọc theo dải cầu đất.
Ở gần camera hơn, năm người nằm ngổn ngang bên hàng rào. Cạnh đó, hai thi thể nằm trên bãi cát trong vũng máu đang loang ra. Qua đồng phục ngụy trang màu đen, các xác chết là người của Duncan.
Cơn tức giận cuộn những ngón tay gã lại thành nắm đấm.
Bọn cướp này là bọn quái nào?
Một trong số những kẻ tấn công di chuyển đến gần hơn camera ẩn giấu. Lập tức gã phóng gương mặt hắn lên, bị che khuất bởi một chiếc mũ bóng. Một kí ức bật lên trong Duncan.
Chiếc mũ bóng...
Gã đã thấy nó ở đâu đó và người mang nó. Trên con đường ở vùng đầm lầy. Tên Cajun trong chiếc xe Chevy. Duncan đấu tranh để hiểu được bằng cách nào hắn có thể đến đây. Không thể nào. Gã đã quan sát chiếc xe tải lao xuống sông Mississippi. Thậm chí nếu tên đó sống sót được, tại sao hắn lại ở đây? Làm sao hắn lần theo Duncan để đến tận Đảo Địa Đàng?
Các câu trả lời chầm chậm gieo vào cơn sốc của gã.
Tên Cajun đã nói gì đó về em trai đang ở ACRES. Đó là lý do tại sao tên khốn xuất hiện trên con đường lúc khuya, lý do hắn dừng để hỏi đường. Nếu tên khốn ở đây lúc này, điều đó nói lên rằng ai đó có lẽ đã sống sót qua vụ tấn công ở phòng thí nghiệm.
Duncan nhận ra gã vẫn chưa nghe thấy tin về tên lính gã bỏ lại để rà soát khu vực và san phẳng nó. Liệu hắn đã bị bắt, bị ép nói ra không? Duncan biết điều đó sẽ không xảy ra. Người của gã không bao giờ khai.
Thay vào đó, bọn khốn này đã tìm thấy hòn đảo.
Bọn chúng sẽ phải hối tiếc điều đó.
Khi cơn sốc ban đầu tan đi, Duncan đã nuốt trôi thông tin này. Gã quan sát tên Cajun nghiêng cái mũ bóng và nhìn về phía hàng rào sang hòn đảo kia, như thể chờ đợi đồng đội. Duncan nhớ lại những tên có vũ trang nhìn thấy qua camera trước đó. Rõ ràng đội này đang chờ gặp những tên khác để cùng hợp sức vào cuộc tấn công, lẻn vào cửa hậu trong khi cuộc đọ súng ác liệt ở cửa trước.
Nhưng mục tiêu sau cùng của chúng là gì?
Câu hỏi không khó trả lời.
Tất cả điều này mang màu sắc của một cuộc giải cứu.
Duncan kéo điện đàm lên và gọi người phó chỉ huy. “Connor.”
“Sếp?” Hắn nhanh chóng trả lời. “Bennett đang đến đó. Tôi không thể ngăn ông ta.”
Duncan không quan tâm. “Ả đàn bà thế nào?”
“Tôi đã nhốt ả ta ở trong nhà trẻ. Ả ta sẽ không đi đâu được.”
Chưa đủ.
“Vào trong đó,” gã ra lệnh. “Nã một viên vào sọ ả ta.”