Tối nay Tần Lạc không có lái xe ra cửa, liền không kiêng nể uống không ít, Bùi Tử Ninh vốn không yên lòng để cho cô trở về một mình, nhưng tạm thời bệnh viện gọi điện thoại kêu cô tới, cô chỉ giúp bạn tốt chặn một chiếc xe taxi, sau đó vội vã trở về bệnh viện.
Tài xế xe taxi đưa Tần Lặc đến tòa nhà số 16 chung cư Hoa Uyển, sau khi xuống xe Tần Lạc không quên gửi một tin nhắn cho bạn tốt Tử Ninh: thân ái, mình đã về đến nhà!
Kết quả, một giây kế tiếp --
Cô liền bị người ta mạnh mẽ nhét vào một chiếc đen phiên bản giới hạn, không đợi cô hiểu là chuyện gì xảy ra, xe đã chuyển động.
Mẹ nó! Tình huống này là sao?
Vừa quay đầu, liền thấy người đàn ông khối băng ngồi ở bên cạnh mình, Tần Lạc không chút suy nghĩ vung một đấm tới, coi như đây là đang trong mộng, cô cũng muốn hung hăng đánh anh một trận.
Khốn kiếp!
Hoắc Kỷ Thành nhanh tay nhanh mắt giữ chặt cổ tay của cô, lạnh giọng, "Cô gái, cô tự đâm đầu vào chỗ chết!"
Bị giữ chặt cổ tay Tần Lạc đau đến nước mắt cũng sắp rơi ra, "Buông tay! Anh bóp tôi bị thương rồi!"
Hoắc Kỷ Thành liếc cô một cái, người toàn mùi rượu, nếu không phải là lo lắng thân thể Tiểu Tinh không chịu được, anh sẽ không tới đưa cô gái này trở về.
"Mở cửa sổ ra!"
"Vâng"
Đại Vệ cung kính đáp, anh ta biết tiên sinh thích sạch sẽ, có thể chịu được việc ngồi bên cạnh một cô gái khắp người mùi rượu thì đã là kỳ tích.
Lấy được tự do Tần Lạc cũng không có buông tha công kích anh lần nữa, vừa vặn lúc này xe đến khúc quanh, cô không có ngồi vững liền đổ ập lên trên người Hoắc Kỷ Thành. . . . . .
Hoắc Kỷ Thành không vui quay đầu, lại đúng dịp "Hôn" lên miệng của cô.
Trong nháy mắt, ánh mắt của hai người đột nhiên trợn to, cũng bị việc ngoài ý muốn làm cho kinh sợ.
Mùi rượu nồng nặc chui vào lỗ mũi Hoắc Kỷ Thành, trong nháy mắt mặt của anh bị bao phủ một tầng sương lạnh, nhanh chóng đẩy Tần Lạc ra.
Tần Lạc vốn có chút say xe bị người ta đẩy ra, lập tức không nhịn được, thân thể nghiêng về phía trước, há mồm ói ra ngoài. . . . . .
Chết tử tế không xong lại còn ói ở trên áo sơ mi giá trị xa xỉ của Hoắc Kỷ Thành --
Còn là vị trí trước ngực. . . . . .
Đại Vệ đang lái xe dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa không coi thắng xe làm chân ga mà đạp. . . . . .
Mà Trình Sâm ngồi chỗ ngồi kế bên tài xế, nhẫn nhịn cực kỳ khổ cực, anh ta không để lại dấu vết mà đưa tay khẽ bịt lỗ mũi, có chút đồng tình cho boss rồi.
Tần tiểu thư xuất hiện, thật đúng là mang đến làn sóng chấn động cho cuộc sống của boss. . . . . .
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành tối tăm giống như có thể chảy ra nước, cô gái đáng chết! Cô ta coi mình là cái gì? Thùng rác sao?
Lại có thể ói toàn bộ lên người anh?!
Say rượu nôn ra những thứ cực kỳ khó ngửi, hơn nữa còn là một đống gần trong gang tấc, mùi thối xông vào mũi hun đến mặt mũi Hoắc Kỷ Thành tái nhợt. . . . . .
Lúc đó, áo sơ mi bị thấm vào hoàn toàn dính sát trên ngực anh. . . . . .
Cái loại cảm giác ghê tởm làm người ta nổi da gà, Hoắc Kỷ Thành cảm thấy cả đời anh cũng sẽ ghi nhớ!
Quả đấm của anh vang lên răng rắc, tròng mắt đen đến mức, phút chốc biến thành băng.
Mà Tần Lạc hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt của anh không tốt đến cỡ nào, chỉ biết bây giờ mình rất khó chịu, còn muốn ói. . . . . .
Ọe --
Đại Vệ mãi không định dừng xe, kết quả ngay lúc đậu xe, Tần Lạc lại vinh quang cống hiến một bãi **.
Lần này, bởi vì Hoắc Kỷ Thành muốn đẩy cô ra, kết quả cũng bị hất trên tay anh không ít, còn có một phần bắn lên quần anh,.....