Triệu Hoán Thần Binh

Chương 614: Cùng xếp hàng ba

Hoàng Phủ đại tướng quân cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Hôm nay đại quân Huyền Binh đế quốc ta đại thắng trở về, đánh Bắc Tuyết yếu tắc tan hoang, đánh quân độ Lôi Áo Phu, quang minh thánh nữ chạy tán loạn không sức đánh trả. Cướp vô số chiến lợi phẩm, tù binh của Bắc Tuyết yếu tắc.

- Tất cả điều này nếu không có Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị cố gắng, anh dũng chiến đấu thì không thể hoàn thành, thậm chí còn bị kẻ ác làm hại. Cho nên Hoàng Phủ Dụ ta lấy danh nghĩa hoàng tộc, đại tướng quân, toàn bộ tướng sĩ kính chào Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị!

Tâm tình Hoàng Phủ đại tướng quân rất tốt, nhưng không biết hàng loạt câu nói này là gã tự nghĩ ra hay ai chỉ.

Thanh âm ồm ồm vang lên:

- Kính chào!

Từng lốc xoáy thổi đám người Vu Nhai lên cao nhất, các tội phạm, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nổi lên lòng nhiệt huyết, kích động. Các tội phạm không kiềm được sinh ra cảm giác công nhận Huyền Binh đế quốc, máu nóng sục sôi. Các tội phạm có tưởng tượng sẽ được khen nhưng không ngờ là trong trường hợp như vậy.

Vu Nhai vô tâm vô phế không kiềm được nỗi lòng gợn sóng, nhưng càng nhiều là hoài niệm cuộc sống quân kiếp trước. Cảm xúc đối với Huyền Binh đế quốc vẫn như cũ, Vu Nhai chiến đấu là vì để người hắn quan tâm sống tốt hơn, vì càng mạnh hơn. Người thứ hai không có cảm giác gì là Tiểu Mỹ, tối đa cảm thấy người trước mắt rống to tiếng rất có khí thế.

- Đã có công thì phải thưởng, nhưng trước hết ta cho dũng sĩ của chúng ta một lời giải thích.

Hoàng Phủ đại tướng quân nói xong chỉ vào hàng người quỳ trước cổng, nói:

- Những tên này là kẻ khiến lão tử chịu tội ba ngày trong . . .

Độc Cô Anh, Lộ tướng quân đứng bên cạnh cùng ho khan

- Khụ!

Hoàng Phủ đại tướng quân bị hai người nhắc nhở, vội đổi giọng:

- Bọn họ là tội nhân Thuẫn Lĩnh khiến Kiếm Sơn hùng quan chịu khổ ba ngày. Tư Đồ dũng sĩ giữa đường bị bọn họ ngăn cản, mấy lần tìm đường sống trong chỗ chết, liều nửa hơi thở cuối cùng đưa tin tức đến Tuyết Lĩnh cương.

Xem ra mười tọa kỵ vẫn canh cánh trong lòng ba ngày chịu khổ. Qua mấy ngày nghỉ ngơi mọi người đã tìm hiểu rõ ràng, như Hoàng Phủ đại tướng quân vừa nói cuối cùng Tư Đồ Ẩn nghe theo đề nghị của Vu Nhai tìm kỵ sĩ dự bị Tiễn Vực hành tỉnh rốt cuộc thành công đưa tin tức đi.

Tư Đồ Ẩn có gặp Vệ Hiên Thuẫn Lĩnh hành tỉnh nhưng gã không tin tưởng người này.

Vệ Hiên thờ ơ, nhìn Tư Đồ Ẩn như người vô hình, tựa như gã nhìn Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị. Đương nhiên nếu Vệ Hiên biết Tư Đồ Ẩn mang đến tin tức quan trọng như thế thì đã hành động, tiếc rằng con người gã kiêu ngạo hơn cả Tiễn Vực hành tỉnh.


Vu Nhai hỏi:

- Bây giờ chúng ta chỉ muốn biết Tư Đồ Ẩn ra sao?

Trong đám người truyền ra thanh âm yếu ớt:

- Vu tổ trưởng, ta không sao.

Tư Đồ Ẩn như xác ướp được người nâng ra, gã gọi tiếng Vu tổ trưởng từ tận đáy lòng. Vu Nhai không chỉ là thủ lĩnh kỵ sĩ dự bị còn là tổ trưởng đặc biệt của Ẩn Nguyên tiểu đội lúc bấy giờ.

Mọi người nhanh chóng nâng Tư Đồ Ẩn về, hỏi han ân cần. Lúc trước bọn họ biết được tin Tư Đồ Ẩn còn trong cấp cứu, nay mới biết gã đã tỉnh dậy từ ngày hôm qua. Sau khi tỉnh lại Tư Đồ Ẩn được trú quân trong Tuyết Lĩnh cương đưa về, ai ngờ gặp quân đội chiến thắng quay về nên có màn kịch hay ho này.

Vu Nhai hỏi:

- Đại tướng quân, không biết người định giải quyết những người này thế nào?

Hoàng Phủ đại tướng quân trầm ngâm nói:

- Như năm ngày trước ngươi đã nói, chém hết. Nhưng ta ngẫm nghĩ nếu ta phái người chém bọn họ thì các ngươi sẽ không hết giận. Vậy đi, từ các ngươi quyết định, muốn chém thế nào tùy thích. Xem như đây là bồi thường cho các ngươi.

Chiến đấu mấy ngày làm Hoàng Phủ đại tướng quân bị ảnh hưởng, ăn nói có lớp có lang.

Vu Nhai nói:

- Đa tạ đại tướng quân.

Khi Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị ngẩng đầu đi hướng mười mấy kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, bỗng nhiên một thanh âm phát ra từ phía sau.

- Đại tướng quân, không biết có thể cho ta nói vài câu với Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị được không?

- Người đó là Vệ Hiên.

- Ngươi còn có cái gì để nói, cầu tình sao?

Vệ Hiên cười bảo:


- Không không, đám người này đáng chết. Nếu lúc ấy Lộ tướng quân khôngngăn cản thì ta đã sớm giết bọn họ.

Mười mấy kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh này là người của Vệ Vi Vi, không liên quan gì Vệ Hiên, gã cũng bị Lộ tướng quân tượng trưng răn dạy nhưng không trừng phạt cụ thể. Vệ Hiên nói thật, lúc đó gã định xuống tay giết hết những người này, vậy là sẽ được tiếng thơm đại nghĩa diệt thân. Đáng tiếc Lộ tướng quân cảm thấy sự việc quan trọng, ngăn Vệ Hiên hành động.

- Ta chỉ muốn hỏi Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị không biết có thể để ta ra tay, cho Thuẫn Lĩnh chút mặt mũi?

Tuy những người này toàn là kẻ mù mắt đáng chết, nhưng bọn họ dù gì là người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, là Thuẫn Lĩnh hành tỉnh trung lục tỉnh. Bị Bắc Đẩu hành tỉnh rác rưởi nhất giết chết trước mắt bao người thì rất mất mặt, tương lai không biết sẽ đồn như thế nào thậm chí nói Vệ Hiên vô dụng, đây mới là điều quan trọng. Cho nên Vệ Hiên muốn giữ quyền sinh sát.

Xoẹt!

Vệ Hiên vừa dứt lời chợt thấy một luồng kiếm quang chợt lóe. Cách Vệ Hiên không xa vang tiếng hét thảm, một hơi thở sinh mệnh tan biến, đó là vị trí đám người kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh đáng chết.

Không gian tĩnh lặng, mọi người nhìn Vu Nhai chằm chằm, vì thanh kiếm trong tay hắn nhỏ máu.

Vệ Hiên không ngoái đầu nhìn cái nào, lửa giận bừng bừng:

- Ngươi . . .!

Vu Nhai mặc kệ Vệ Hiên, lạnh nhạt nói với người sau lưng:

- Các ngươi còn đứng ngây ra làm gì? Hành động đi, muốn giết ai thì giết, chém mấy nhát tùy thích.

Vu Nhai nhìn hướng Hoàng Phủ đại tướng quân, hỏi:

- Có được không đại tướng quân?

Hoàng Phủ đại tướng quân cũng không nhìn Vệ Hiên:

- Đương nhiên được, bọn họ mặc cho ngươi giải quyết.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị hành động, đặc biệt là đám người Ẩn Nguyên tiểu đội như Ngọc Vấn Hiền, Uất Trì Thiên Kinh, Tư Đồ Ẩn. Cả đám lướt qua người Vệ Hiên, tiếng hét liên tục lọt vào tai gã.

Khóe môi Vệ Hiên co giật không nói một câu, nhưng ánh mắt gã tỏ rõ ý: Họ Vu, lập có chút công đã cho rằng mình là nhân vật lớn sao? Không nể mặt ta?

Vu Nhai lạnh lùng đáp lại ánh mắt biết nói: Tại sao ta phải nể mặt ngươi? Mặt của ngươi đáng giá mấy đồng tiền?

Vu Nhai quay về đội. Vệ Hiên nhìn Vu Nhai trân trân, cũng trở về đội. Vệ Hiên không thèm nhìn mười mấy xác chết, gã chỉ lo cho mặt mũi của mình.

Giết người xong chuyện này chấm dứt, tiếp theo là luận công ban thưởng.

Hôm nay tâm tình Hoàng Phủ đại tướng quân rất tốt, bắt đầu thưởng đủ thứ. Hoàng Phủ đại tướng quân có bỏ sót vài điều, may mắn mọi người đã thói quen. Độc Cô Anh, Lộ tướng quân ở bên cạnh sửa chữa sai lầm giúp Hoàng Phủ đại tướng quân.

Có một vài phần thưởng cần thông báo về Huyền Binh đế quốc mới ban cho.

Vu Nhai từ các phần thưởng nghe đại khái tiến tình chiến dịch.