Triệu Hoán Thần Binh

Chương 487: A ngân

Vu Nhai cười gian:

- Hì hì, ta nói rồi, Cổ Đế Long Linh sẽ không cho nàng dễ dàng tìm thấy nó như trước. Hãy dùng cách của ta đi, lấy khắc long khí kiện nhiều đến làm nó đau lòng, buộc nó ra.

Thôn Thiên kiếm linh không tin tà, tiếp tục xung phong.

Ong ong ong ong ong!

Vu Nhai nhún vai, không nói nhiều, nhắm mắt tiếp tục phục hồi. Khoảng sáu, bảy canh giờ sau Vu Nhai mở mắt ra. Bởi vì Thôn Thiên kiếm đã ngừng lại, khắc long khí kiện trong không gian giới chỉ của Vu Nhai hơi nóng lên.

Vu Nhai thản nhiên đáp xuống, vừa đào vừa nói mát:

- Đã nói rồi, không nghe lời lão công sẽ chịu thiệt trước mắt. Thấy chưa? Cuối cùng vẫn phải nghe lời ta.

Thôn Thiên kiếm linh tức giận ngứa răng, đây là lý do tại sao nàng không chịu nghe lời Vu Nhai. Một khi tiểu tử này vênh mặt là sẽ chọc ngươi tức hộc máu, vô sỉ nói linh tinh lão bà, lão công gì đó.

Cách này của Vu Nhai cực kỳ vô sỉ tuy có hiệu quả, Thôn Thiên kiếm linh thì luôn dựa vào thực lực nói chuyện.

- Dựa vào thực lực nói chuyện cũng được, nhưng nếu chúng ta có thể dựa vào thực lực thì còn bị quăng đi không?

Vu Nhai hết sức khuyên nhủ Thôn Thiên kiếm:

- Bây giờ chúng ta là kẻ yếu, phải khom lưng uốn gối. Nói này Thôn Thiên kiếm lão bà, lát nữa nàng đừng quá cố chấp, phải phối hợp với ta, không thì chẳng biết lần sau đi vào có thuận lợi vậy không?

- Những chuyện khác ta đều nghe lời nàng, nhưng lần này nàng nhất định phải nghe theo lão công biết không?

Vu Nhai không cho Thôn Thiên kiếm linh nói chuyện, tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước. Vu Nhai thầm sướng rơn, bình thường bị Thôn Thiên kiếm linh xem thường, giờ huề nhau một ván, không nhanh miệng chiếm lợi thì sao được?

Phong Doanh nhỏ giọng nói:

- Chủ . . . Chủ nhân, Thôn Thiên kiếm nói muốn nàng ghe lời chủ nhân cũng được. Nhưng nếu chủ nhân còn nói linh tinh là nàng sẽ mang chủ nhân ra ngoài ngay, nàng không cần Thôn Thiên kiếm nữa.

Phong Doanh bị kẹp ở giữa rất khó chịu.

Vu Nhai gật đầu buồn bực nói:


- Ừm! Biết rồi, vậy chúng ta tiếp tục tìm khắc long khí kiện.

Vu Nhai thật sự im miệng, làm Thôn Thiên kiếm linh vốn định hù dọa hắn không có cớ ra tay. Thôn Thiên kiếm linhv vốn mong chờ Vu Nhai tiếp tục ba hoa rồi mang hắn ra khỏi Minh Huyễn cổ lâm, để hắn đi lại huyễn ảnh luân hồi một lần nữa, nghe hắn năn nỉ ỉ ôi, bảo đảm này nọ. Ai ngờ tiểu tử này nghe lời thật, rất đáng ghét.

Ong ong ong ong ong!

Thôn Thiên kiếm linh bất đắc dĩ đành mang theo Vu Nhai khốn kiếp tìm khắc long khí kiện.

Đối với Thôn Thiên kiếm linh thì tìm khắc long khí kiện không quá khó khăn. Thật lâu sao trong không gian giới chỉ của Vu Nhai thêm mười mấy khối khắc long khí kiện, khiến hắn bực mình là Thôn Thiên kiếm không cố ý tìm mỗi thứ riêng biệt, có nhiều thứ là hai, ba cái giống nhau. Vẫn còn thời gian, Vu Nhai đi một vòng lại tìm được mười mấy khắc long khí kiện, tuy đa số là trùng nhau nhưng đã có thể hợp thành một bộ.

Vu Nhai sung sướng, mặc trọn bộ vào người.

Vu Nhai cảm giác nặng nề ngàn cân, trọng giáp hơn cả trọng giáp. Sau khi khắc long khí kiện hợp thành một bộ giáp, tuy các mặt lực lượng tăng lên, huyền khí bùng nổ càng mạnh mẽ nhưng người huyền binh cừng ngắc.

Vu Nhai nhíu mày nói:

- Không thể nào! Rõ ràng là chuẩn bị cho hoàng binh sư, tại sao nặng vậy?

Vu Nhai cúi đầu ngẫm nghĩ, đột nhiên hắn mắt sáng rực lên:

- Phù văn, có lẽ cần nắm giữ phù văn bên trong mới thật sự khởi động được?

Vu Nhai không tin nhiều năm qua Độc Cô gia chỉ có được mấy chục bộ, chắc trong tàng binh khố còn chưa khá nhiều. Nhưng Độc Cô gia không thể phát huy nên mới phái lão già Mê Thành xuống Thiên Tội Uyên thu thập, nghiên cứu phù văn. Như sáo trang Đế Long tộc nếu có thể phát huy thì chỉ cần một trăm bộ đã là chiến đội hoàng binh sư siêu mạnh.

Vu Nhai khẽ thở dài:

- Ài, không biết năm xưa là ngườ đáng sợ nào làm ra mấy tứ này. Đáng sợ hơn là chủ nhân khắc long khí kiện hoàn toàn bị diệt điệu.

Vu Nhai cảm thán phù văn sư suy tàn không thành hình, đến bây giờ chưa nghiên cứu ra được gì. Vu Nhai không nghĩ tiếp, tập trung tìm kiếm khắc long khí kiện.

Lúc này trên bầu trời vang tiếng sấm rền:

- Đủ rồi!


Không có gì xuất hiện nhưng Vu Nhai cảm giác áp lực nặng nề từ trên trời giáng xuống, hắn hít sâu liếc Thôn Thiên kiếm linh một cái như đang nói:

- Thấy chưa? Cách của ta có hiệu quả đúng không?

Không biết Thôn Thiên kiếm linh có mắt trợn trắng trong kiếm thể không?

Vu Nhai không quan tâm, nói xong hắn dung hượp ý thức với Huyền Binh Điển, cố gắng đưa ra một chút hơi thở thuộc về Huyền Binh Điển.

Vu Nhai phát hiện khi hắn lĩnh ngộ Luân Chuyển Thần Ấn dường như dần dung nhập vào Huyền Binh Điển, cảm nhận được lực lượng bên trong, không như người gỗ bắt ấn thu phục huyền binh. Đương nhiên vẫn rất thô thiển, nhưng ít ra khi vận chuyển ngoài cơ thể Vu Nhai phát ra chút hơi thở của Huyền Binh Điển.

Hơi thở này khiến Vu Nhai có sức chống lại áp lực từ siêu binh linh trước mặt.

Thanh âm như sấm khẽ kêu:

- Ủa?

Có vẻ Cổ Đế Long Linh rất ngạc nhiên vì Vu Nhai chặn được áp lực, lần trước tiểu tử này bị hù sợ tè ra quần. Cổ Đế Long Linh đánh giá Vu Nhai, mới qua một tháng từ đỉnh hoàng binh sư ngày nào giờ vẫn như vậy, loại người như hắn trong vòng mười năm đạt đến thánh binh sư mới quái.

Một tháng nay Vu Nhai không tiến bộ thêm, bởi vì hắn bạn nghiên cứu phù văn của Huyền Binh Điển, chủ yếu nhất là bởi vì hắn đang ngưng luyện huyền khí. Vu Nhai theo Thần Huyền Khí Điển ghi chép bước lên đường truy cầu đỉnh hoàng binh sư.

Chỉ cần Vu Nhai muốn hắn có thể dến hoàng binh sư lục đoạn ngay, hắn đã quyết định sẽ đến cảnh giới này trước khi rời khỏi Thiên Tội Uyên.

Cổ Đế Long Linh hung dữ nói:

- Kiếm linh cô nương, mang chủ nhân của nàng cút ngay đi. Lão tử không truy cứu các ngươi đã lấy nhiều khắc long khí kiện của ta, không thì đừng trách lão tử nhào nặn các ngươi!

Cổ Đế Long Linh không lộ mặt, chỉ có tiếng nói. Tuy mắt Cổ Đế Long Linh nhìn Vu Nhai nhưng đối tượng nó nói chuyện là Thôn Thiên kiếm linh, hắn chưa đủ cân nặng khiến nó mở miệng.

Cuối cùng Thôn Thiên kiếm linh mở miệng nói:

- Nhào nặn chúng ta?

Thôn Thiên kiếm linh nói thông qua cơ thể Vu Nhai, giọng nửa nam nửa nữ rất là kỳ dị.

- Hừ! Ta muốn xem là ai nhào nặn ai!

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

- Cha nó, Thôn Thiên kiếm lão bà, sau này nhắc một tiếng trước khi hạnh động giùm ta được không?

Thôn Thiên kiếm linh mới dứt lời đã kéo Vu Nhai bay ra ngoài, khi hắn phản ứng lại không biết bay ra bao xa. Không lâu sau Vu Nhai trông thấy con quái long một tháng không gặp, lòng thầm cảm thán Thôn Thiên kiếm đúng là đáng sợ. Cổ Đế Long Linh mới lộ ra chút hơi thở mà Thôn Thiên kiếm linh đã lần theo được.

Vu Nhai lẩm bẩm:

- Lúc trước ta quá ngây thơ, cứ cho rằng dụ quái long ra là được, ai ngờ vẫn phải dựa vào lực lượng của Thôn Thiên kiếm.