Triệu Hoán Thần Binh

Chương 471: U hoang tiễn

Sắc mặt chuẩn tướng Dị Ma Nhân khó coi nói.

- Đó là chuyện sau này. Bây giờ là ngươi phải trả giá đắt. Đương nhiên, nếu như ngươi nói ra các chuyện Dị Ma Nhân đã bố trí, ta thật ra có thể suy nghĩ tới việc tha cho ngươi một mạng!

Vu Nhai vẫn có khuynh hướng nghề nghiệp tình báo.

- Nhân loại, ngươi cho rằng Thiết Phi Long cản được ta sao?

Chuẩn tướng Dị Ma Nhân thâm trầm nói. Chợt hắn đi nhanh hơn về phía đỉnh núi.

Đúng lúc này, mọi người đều đi tới phía sau Vu Nhai. Thiết Phi Long cũng muốn bay lên công kích, nhưng Vu Nhai lại đột nhiên đưa tay ra, ngăn cản mọi người và thú lại.

Mọi người không hiểu nhìn về phía Vu Nhai.

Đúng lúc này, Vu Nhai lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái cung hỏng, cũng chính là cái đã nhặt được ở trong dãy núi sương mù lúc trước. Kúc đó còn dùng nó thử vận may, bắn chết một con ma thú lục giai, cũng cứu được cha con Khắc Lạp Phu và mình.

Hắn tạm thời không thời gian chế tạo cung gì. Cho dù có thời gian cũng sẽ rèn nỏ chứ không rèn cung.

Cung là cung hỏng, nhưng dây cung vẫn là dây cung tốt. Đó chính là lông của con ma thú hắc ám ở sâu trong dãy núi sương mù. Mũi tên, lại là U Hoang Kiếm trong tay hắn. Huyền Linh Chi Nhãn tìm mục tiêu, huyền khí nhập vào trong, giương cung, bắn...

Mà trong chớp mắt khi hắn giương cung, hắn thiếu chút nữa thì ngây ngẩn cả người. Bởi vì tinh linh Binh Linh của Thần Nỏ Tinh Linh không ngờ chủ động gia tăng ở phía trên U Hoang Kiếm. Hiện tại phải nói là U Hoang Tiễn mới đúng. Hóa ra nỏ linh cũng có thể vận dụng ở trên cung tiễn. Hơn nữa nỏ linh này vẫn chỉ là một luồng khói. Chỉ có điều trong chớp mắt đó, Vu Nhai dường như có thể cảm giác được sự ỷ lại và thiện ý của nỏ linh đối.

Vu Nhai mỉm cười. Mấy ngày qua hắn bồi dưỡng cũng không uổng phí. Kiếm bay đi, tạo thành một đám sương đá kéo dài trên vách đá đen.

Ầm...

U Hoang Kiếm đâm chuẩn xác vào ngực của chuẩn tướng Dị Ma Nhân. Trong nháy mắt chuẩn tướng Dị Ma Nhân liền dừng bước, quay đầu lại, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Vì sao nhân loại nào cũng biết bắn?

Nhân loại đương nhiên cũng biết bắn, chỉ là kỹ thuật cặn bã muốn chết. Chỉ có thể bắn tiểu binh mà thôi. Ở trong ấn tượng của Dị Ma Nhân, chỉ cần đạt được ngoài Linh Binh Sư sẽ không sợ mũi tên của nhân loại. Tại sao lại như vậy được?


- Hắn còn chưa chết? Hắn... Ừ?

- Là ngươi, là ngươi giết đồng bạn của ta. Ta phải băm thây ngươi thành vạn đoạn!

Vu Nhai còn chưa nói hết lời, đã thấy một nhân ảnh đột nhiên lao ra. Một kiếm đâm về phía mi tâm của chuẩn tướng Dị Ma Nhân, sau đó đâm như điên, muốn băm thây hắn thành vạn đoạn.

- Được rồi, Độc Cô Tề. Hắn đã chết không thể sống lại nữa đâu. Cho dù tiếp tục đâm hắn thêm bao nhiêu kiếm cũng vô dụng.

Vu Nhai vung tay lên, thu U Hoang Kiếm lại. Hắn nhìn hành động điên cuồng của Độc Cô Tề, đột nhiên cười. Chỉ có điều trên mặt hắn đeo mặt nạ, khiến người ngoài không thể biết được.

Hiện tại Vu Nhai đã hoàn toàn xác định được, người này tuyệt đối có vấn đề.

Phải biết rằng, bắt chuẩn tướng Dị Ma Nhân tuyệt đối có thể hỏi ra vài điều. Nhưng không ngờ hắn không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp giết chết.

Vu Nhai lắc đầu. Xem ra gia gia hắn, kẻ đã nhìn trộm chiếc mặt nạ của mình cũng không phải là kẻ tốt lành gì. Chỉ có điều hiện tại không chứng cứ, vẫn phải chờ xem thế nào rồi hãy nói.

Đương nhiên, cũng không phải vì Vu Nhai bận tâm cái gì, mà muốn xem thử người này còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Hắn không cần Dẫn động đã có thể dây dưa cùng Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Nếu như dẫn động, hẳn chính là cao thủ siêu cấp dưới Thiên Tội Uyên này.

Không trách được có nhiều người muốn trở thành đệ nhất thiên hạ như vậy. Bởi vì ở trong mắt đệ nhất thiên hạ, bất cứ chuyện gì cũng không đáng kể tới. Bất kỳ âm mưu nào cũng chỉ là một thằng hề trong vở hài kịch. Đúng vậy, Độc Cô Tề ở trong mắt hắn chỉ là một thằng hề mà thôi.

- Đại ca ca, ngươi là đại ca ca sao?

Ngay khi Vu Nhai đang suy tính lúc nào thì trở thành đệ nhất thiên hạ. Cho dù lẽn đi coi trộm hoàng hậu của hai đại đế quốc, thậm chí đại hoàng hậu tắm cũng không có vấn đề gì, đột nhiên một giọng nói thuần khiết vang lên ở gần tai hắn, giống như đang nhắc nhở hắn, không nên quá tà ác.

Không biết từ lúc nào, Thiết Phi Long đã hạ xuống đất. Các hài tử chạy tới. Một tiểu hài tử trong đó nước mắt lưng tròng, chạy có phần khó khăn. Trên gương mặt thoáng ửng hồng. Nàng vừa chạy vừa dùng đôi mắt to tròn như biết nói nhìn Vu Nhai.

Biểu hiện của Tiểu Loan lập tức khiến cho mọi người chú ý, cũng kỳ quái nhìn lại.

Vu Nhai không chút do dự chạy đến trước mặt tiểu hài tử bế nàng lên. Tiểu nữ tử này thật đáng yêu. Hắn không nhịn được muốn trêu chọc nàng một chút. Giọng điệu hắn đầy tà ác nói:


- Ta không thể là đại ca ca gì đó. Ta là Đại Ma Vương.

- Khanh khách, cho dù đại ca ca là Đại Ma Vương, cũng là Đại Ma Vương tốt.

Tiểu Loan lặp lại lời đã nói cùng ca ca ở trong tượng thần đại ma lúc trước. Đương nhiên, nàng đã biến Vu sư thành Ma vương. Thật may tiểu bằng hữu Tiểu Loan biết ma vương là có ý gì.

- Ha ha!

Vu Nhai cười to, đã sớm quẳng chuyện của Độc Cô Tề ra sau đầu, thật sự không có hứng thú nghĩ tới. Hắn trực tiếp tháo mặt nạ xuống, sau đó hỏi:

- Tiểu Loan làm thế nào lại nhận ra được đại ca ca?

- Bởi vì giọng nói của đại ca ca, mỗi ngày Tiểu Loan đều nhớ một lần.

Tiểu Loan rất nghiêm túc nói.

- Ha ha, ngay cả chuẩn tướng Dị Ma Nhân cũng đã chết sao? Quá tốt. Huynh đệ Vu Nhai, không phụ kỳ vọng của ta. Hai Dị Ma Nhân đã ở chỗ này.

Đúng lúc này, giọng nói của Độc Cô Cửu Dã phá vỡ bầu không khí ấm áp kỳ quái này.

- Gào...

Long Báo hình như muốn nói, công lao của hắn lớn hơn.

- Được. Như vậy chúng ta cũng cần phải trở về thôi. Tình hình trong thôn vẫn rất nguy cấp. Về phần các hài tử, hiện tại đã không còn nguy hiểm nữa. Để hai người ở lại, dẫn tới nghĩa địa Thiên Tội là được.

Vu Nhai thoáng cái liền chỉ huy. Không có cách nào, hắn đã quen với sự chỉ huy vừa rồi.

- Không cần. Ta không muốn đi tới nghĩa địa Thiên Tội. Ta muốn đi theo đại ca ca, xem đại ca ca giết Dị Ma Nhân!

Tiểu Loan lập tức kháng nghị.

- Khó mà làm được. Nơi đó quá nguy hiểm. Đại ca ca không thể bảo vệ các ngươi cho tốt được. Nếu không như vậy đi. Các người đi Mê Thành. Đến lúc đó đại ca ca sẽ tới thăm muội có được không? Vu Nhai hỏi.

Hắn cảm giác nghĩa địa Thiên Tội cũng không phải là nơi tốt lành gì. Nơi đó chính là tội nhân và người chết. Theo bản năng hắn không muốn để cho Tiểu Loan đi tới đó. Nhưng thật ra Mê Thành có lão đầu Mê Thành không biết có bị quy tắc của Thiên Tội Uyên áp chế thực lực hay không. Hắn rất yên tâm.

Tiểu Loan vẫn không đồng ý, nói lão đầu Mê Thành là một kẻ bại hoại, là đại ác ôn. Chắc hẳn trước đây lão đã từng khi dễ nàng.