Triệu Hoán Thần Binh

Chương 357: Tiểu đệ trước kia

- Lẽ nào phụ thân của Vu Nhai không dám lưu lại tên thật. Độc Cô gia có kẻ cặn bã như thế sao?

Độc Cô Chiến U không nghĩ ra. Từ trước đến nay Độc Cô gia không sợ nhất chính là phiền phức, báo thù. Có giỏi thì cứ tới. Chuyện báo giả danh chắc hẳn sẽ không làm.

Độc Cô Chiến U lắc đầu, dẫn theo Độc Cô Cửu Tà rời đi rất nhanh. Người chấp pháp phán đoán là một chuyện. Tất cả đều phải khảo chứng theo.

...

Vu Nhai chậm rãi đi lại ở trong kiếm hoàn thứ chín của Thành Độc Cô Thần vô cùng náo nhiệt. Lúc này hắn đã chuẩn bị tiến vào kiếm hoàn thứ tám.

Không ngoài dự đoán, người trước đây đã phế bỏ huyền khí của mẫu thân không biết đã bị điều đi nơi nào, căn bản không tìm được.

- Ừ, vào đi thôi!

Thời điểm Độc Cô Chiến U rời đi, đã cho Vu Nhai một chứng nhận tạm thời, thật ra chỉ là một tờ giấy. Rất nhiều gia tộc khách khanh thậm chí chuẩn bị tiến vào Độc Cô gia học tập, đều có loại chứng nhận này. Đó cũng chính là giấy thông hành tiến vào Thành Độc Cô Thần. Dường như chỉ có thể tùy ý hoạt động ở kiếm hoàn thứ tám và thứ chín. Cho nên ở đây cũng nơi náo nhiệt nhất trong Thành Độc Cô Thần. Nếu tiếp tục đi tới kiếm hoàn thứ bảy, phần lớn đều là người của Độc Cô gia. Chỉ có điều nhân số của Độc Cô gia vô cùng lớn. Ngoại trừ ở khu vực trong cùng, còn lại tuyệt đối không có nơi nào vắng vẻ.

Đương nhiên, trên giấy thông hành Vu Nhai vẫn ghi rõ thân phận đang mang tội.

Vu Nhai dựa vào chút ký ức vỡ vụn của mình, bắt đầu tiến về phía quạt kiếm thứ 196 lúc trước.

Trên đường đi, hắn cũng sắp xếp lại những chuyện nhớ được. Đặc biệt là kẻ thù trước đây.

Đối với kẻ thù của đồ cặn bã Vu Nhai trước đây, hắn không để ý tới.Chủ yếu chính là những kẻ đã phế bỏ huyền khí của mẫu thân trước đây, kẻ đã định hắn tội trạng vạn kiếm xuyên tim, kẻ đã đuổi hai mẹ con hắn ra khỏi Thiên Kết Quan, sau khi hai người quỳ suốt ba ngày ba đêm ở Thiên Kết Quan.

Đồng thời, hắn cũng cố gắng nhớ lại xem trước đó rốt cuộc tại sao lại không dung hợp được Kiếm Huyền Binh.

- Ký ức quá vụn vặt. Căn bản gần không ghép lại được với nhau!

Vu Nhai day huyệt thái dương.


Đồ cặn bã Vu Nhai thật đúng là cặn bã tới không thể nói được. Ký ức nên lưu lại thì không thấy. Ký ức không nên lưu lại thì cả một đống lớn.

Bất tri bất giác, hắn đã tiến vào quạt kiếm thứ 196. Quang cảnh ở đây rất tốt. Chí ít không thể kém hơn so Bắc Đấu Thành bao nhiêu. Khắp nơi đều có thể thấy thân ảnh người của Độc Cô gia. Chỉ có điều nhiều nhất vẫn là áo xám và một vài người chưa đến 16 tuổi, vẫn chưa đến tuổi dung hợp Huyền Binh.

Vu Nhai trở lại chốn cũ, chỉ vì tìm ký ức trong đầu đồ cặn bã.

Ký ức càng lúc càng nhiều, từ từ ghép lại với nhau. Cảnh tượng chung quanh dường như đã trở nên quen thuộc. Mỗi một con phố, mỗi cửa hàng đều trở nên thân quên. Chỉ có điều không biết vì sao không có ký ức nào về chuyện không thể dung hợp Kiếm Huyền Binh.

- A, ngươi là... Tiểu Nhai sao?

Vu Nhai đang đi tới, đột nhiên sửng sốt.

Không ngờ lại có người nhận ra mình.

Hắn quay đầu lại, chỉ thấy một phụ nhân trông rất béo đang kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn chằm chằm. Chỉ thấy nàng mặc áo vải loại bình thường nhất, bộ dạng chất phác nhiệt tình.

Nhớ lại một chút, Vu Nhai liền cười nói:

- Là Chu thẩm sao? Đã lâu không gặp.

- Đúng thật là Tiểu Nhai. Tại sao ngươi lại trở về đây? Mẫu thân ngươi đâu?

Chu thẩm vui vẻ nói. Nàng vừa rồi cũng chỉ thử gọi mà thôi.

- Mẫu thân ta rất tốt, nhưng không đi cùng qua đây.

Vu Nhai mỉm cười. Trong trí nhớ của hắn, Chu thẩm chính là hàng xóm ngày trước. Sau khi chứng thực có huyết mạch Độc Cô gia, Vu Nhai cùng Vu Thiên Tuyết đã dọn đến nơi đây. Chu thẩm đã giúp hai mẹ con bọn họ rất nhiều. Hắn lại nói:


- Đúng rồi Chu thẩm, Tiểu Trư thế nào rồi? Chắc sẽ không gặp phải bi kịch giống như ta, không dung hợp được Huyền Binh chứ?

- Tiểu Trư sao? Thật may thật may. Hắn dung hợp được, hiện tại đã mặc áo bào đỏ!

Chu thẩm nói, sắc mặt cũng không mấy tự nhiên, hình như không muốn nói nhiều về đề tài này. Nàng lại nói:

- Đúng rồi, Tiểu Nhai, nhìn bộ dạng ngươi đầy bụi như vậy;, chắc hẳn vừa mới tới Độc Cô Thần Thành hả? Đi một chút, đến nhà của chúng ta đi. Tay nghề của Chu thẩm thế nào, hẳn ngươi cũng đã biết. Sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu.

Vu Nhai khẽ nhíu mày, chợt gật đầu đi cùng với Chu thẩm.

Chu thẩm cùng Vu Thiên Tuyết có quan hệ rất tốt. Hai nhà thường xuyên lui tới. Đặc biệt con trai của Chu thẩm, Độc Cô Chư, cũng chính là Tiểu Trư trong miệng hắn. Có người nói phụ thân hắn lười đặt tên, nên dùng họ của mẫu thân hắn làm tên. Kết quả hắn có tên gọi là Tiểu Trư.

Đương nhiên, bởi vì chữ Chu không dễ nghe. Sở dĩ có Chu, bởi vì nó có vẻ tương đối khí thế hơn.

Hắn cùng tuổi với Vu Nhai. Hai người gần như cùng nhau tiến vào Kiếm Đường học tập.

Khi đó Đồ cặn bã Vu Nhai tương đối cặn bã. Trước đây hắn cũng không thiếu bằng hữu, nhưng sau khi thực lực tụt lại phía sau, cũng không mấy để ý tới. Chỉ có Độc Cô Chư là hắn còn xem là bằng hữu. Coi như Đồ cặn bã Vu Nhai này còn không quá cặn bã.

- Có thể sẽ tìm được chút manh mối!

Nếu hai nhà đã quen thuộc như vậy, Vu Nhai tất nhiên sẽ không thể không lợi dụng một chút. Có thể Chu thẩm và Độc Cô Chư biết chút ít gì đó. Như vậy, Vu Nhai cùng Chu thẩm trở lại nhà nàng. Ở sát vách nhà nàng vốn chính là nhà của Vu Nhai, lúc này đã bị người khác chiếm.

Hiện tại Vu Nhai tất nhiên không có cảm giác cảm thán gì, cũng không liếc mắt nhìn lấy một cái, trực tiếp theo Chu thẩm tiến vào nhà.

Trượng phu của Chu thẩm ở bên trong Độc Cô gia không địa vị gì. Lúc còn trẻ, cao nhất mới đạt tới áo bào cam, sau đó đã bị phân đi làm công việc mài kiếm. Hiện tại vẫn đang làm ở đó, hai tháng mới về nhà một lần. Độc Cô Chư cũng không có ở đó. Chỉ còn lại một mình Chu thẩm.

Vu Nhai cũng nhiệt tình hỏi một vài chuyện. Ký ức cũng càng lúc càng nhiều, nhưng không có tác dụng gì.

Tay nghề của Chu thẩm quả thật không tệ. Hai ngày qua Vu Nhai cũng chưa từng ăn được món gì thật sự ngon. Bữa cơm này ăn rất ngon miệng. Sau khi ăn xong, Vu Nhai cũng không khách khí, liền ở lại nhà Chu thẩm nghỉ ngơi. Sau đó hắn lại hỏi chuyện mấy người Độc Cô Chư. Chu thẩm vẫn né tránh!

Vu Nhai nhíu mày. Hắn cũng không biết vì sao Chu thẩm đột nhiên lại như vậy. Chẳng lẽ là sợ Độc Cô Chư qua lại với một tội nhân như hắn sao?

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Cùng lắm đến lúc đó để Độc Cô Chiến U hoặc Độc Cô Cửu Tà bắt Tiểu Trư tới hỏi là được.

Vu Nhai không có quá nhiều đề tài để nói chuyện với Chu thẩm, hắn trực tiếp quay về trong phòng khách nghỉ ngơi, tiện thể củng cố huyền khí của Hoàng Binh Sư một chút. Đồng thời, hắn cũng muốn bắt đầu nghiên cứu Thần Huyền Khí Điển.

Mấy ngày nay, hắn cùng Độc Cô Chiến U ở cùng một chỗ, cũng không nghiên cứu được phương pháp tu luyện Hoàng Binh Sư.