Hiện tại Vu Nhai giống như quỷ mỵ xuyên qua các đại lâu. Đám người tuần tra xung quanh căn bản sẽ không phát hiện ra hắn. Cho dù có phát hiện ra, có lẽ vào thời điểm này, bọn họ cũng sẽ giả vờ như không thấy.
Bi ai a bi ai...
Vu Nhai không ngừng tìm kiếm. Ở đây có thật nhiều vàng bạc tài bảo. Tất cả phát ra ánh sáng chói lòa khiến mắt hắn muốn mù. Đáng tiếc hắn bây giờ không có hứng thú gì đối với những thứ này, cũng không mang ra ngoài. Hiện tại hắn chỉ thầm muốn có Thần Binh.
Thôn Thiên Kiếm vẫn không có động tĩnh gì. Hình như chuyến đi lần này lại khiến hắn phải thất vọng.
Tiếp tục tìm kiếm, dần dần, Vu Nhai thật sự muốn chửi ầm lên. Trời ạ, khẳng định lúc trước quốc vương Lạc Thiên đã chuyển tất cả bảo bối quan trọng đi... Nói vậy cũng đúng. Quốc vương Lạc Thiên làm sao có thể ngu tới như vậy. Xem ra lần này thật sự phải thất vọng đi về.
Oong...
Đúng vào lúc này, Thôn Thiên Kiếm đã lâu không có phản ứng bất chợt có động tĩnh. Nhưng Vu Nhai không cảm thấy ngạc nhiên, mà sắc mặt lại lộ vẻ mừng như điên. Hắn liền xông ra ngoài. Rất nhanh hắn đã đi tới một chỗ giống như bảo tàng. Xung quanh rất tráng lệ. Chỉ có điều phía ngoài có dấu hiệu bị phá hỏng, nhìn có phần khiến người ta giật mình.
Vu Nhai biết, sợ rằng nơi này vừa rồi đã phát sinh chiến đấu. Vật cũng đã rơi vào trong tay đối phương.
Bây giờ Vu Nhai làm sao còn quan tâm tới chuyện ai là người lấy được vật phẩm trong nhiệm vụ kia nữa. Hắn chỉ muốn biết Thần Binh là cái gì.
Theo hướng Thôn Thiên Kiếm đột ngột bắn tới, Vu Nhai đi tới một chỗ đổ nát không chịu nổi. A, phía trước dường như là nơi để trưng bày, được tinh thể giống như thủy tinh bảo vệ. Các vật xung quanh cũng tương tự, cũng không có gì đáng chú ý.
Nhưng vật bên trong thật sự khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên. Mũi tên, không ngờ là lại là một mũi tên. Thứ Thôn Thiên Kiếm muốn chính là vật này sao?
- Vậy, Thôn Thiên Kiếm lão huynh, mỗi trang Huyền Binh Điển đều vô cùng trân quý. Lão huynh muốn ta dung nhập món đồ này sao?
Thôn Thiên Kiếm dao động một chút, dường như đảo mắt, chợt nó trực tiếp rụt trở lại trong thân thể Vu Nhai. Khóe miệng hắn co giật vài cái, lại hỏi Phong Doanh một chút. Phong Doanh cũng không hiểu. U Hoang Kiếm Linh vẫn trong trạng thái điên khùng. Xích Thố sẽ không nói tiếng người.
Ba đại Binh Linh hình như đều không cảm giác được sự chấn động của Binh Linh này. Cho dù mũi tên này là Thần Binh, cũng Thần Binh chết.
- Mặc kệ, trước cứ thu vào, sau đó từ từ nghiên cứu, rồi mới dung nhập cũng không muộn.
Vu Nhai suy nghĩ một chút liền đưa ra quyết định. Không cần Phong Doanh nói, hắn cũng có thể đoán ra được. Có lẽ chỉ là một phần nào đó của Thần Binh. Có lẽ là từ mũi tên này, có thể tìm được cung tiễn. Nói chung xem nó như một manh mối để tìm thấy Thần Binh.
Thôn Thiên Kiếm chắc chắn sẽ không đùa giỡn với hắn. Hắn lấy mũi tên, giấu ở trong người.
Vu Nhai lại bắt đầu đi dạo lung tung trong quốc khố, mong đợi có thể tìm được đồ tốt. Đáng tiếc ngay cả Phong Doanh cũng phán đoán ở đây không có vật gì tốt. Tất cả chỉ là vật phẩm xa xỉ có thể đổi thành tiền. Chắc hẳn nếu không phải mũi tên quá tầm thường, hẳn đã bị lấy đi.
Vu Nhai lại chửi ầm lên. Nếu như lão tử có chiếc nhẫn không gian gì đó, nhất định sẽ lấy hết tất cả mọi thứ của các ngươi.
- Dạ Tình tỷ, cẩn thận!
Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai của Tiểu Mỹ. Tim hắn chợt thắt lại.
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao? Dù sao ở đây cũng không có vật gì tốt có thể cầm được, hắn cũng không tiếp tục rầu rĩ. Hắn còn phải hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Thân thể nhoáng lên, hắn phóng thật nhanh về phía âm thanh vừa phát ra.
Nơi chiến trường diễn ra cách nơi gọi là quốc khố không xa. Lúc này tất cả ám hành giả đã xuất hiện. Đám người Ngọc Vấn Hiền hình như đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Thật không ngờ vì nhiệm vụ lần này đế quốc Ma Pháp lại phái ra lực lượng lớn tới như vậy?
Vu Nhai và đám người Dạ Tình cũng không biết, ngoài lực lượng của Tạp Đức, đế quốc Ma Pháp còn có lực lượng thứ hai tiến đến.
Lúc đó, Ngọc Vấn Hiền nói với Vu Nhai chỉ có bản thân mấy người bọn họ hoàn thành nhiệm vụ. Thật ra cũng không phải như vậy. Ngoài bọn họ ra, đế quốc Huyền Binh còn phái thêm mấy cao thủ. Bọn họ thậm chí còn cường đại hơn so với đám người của Ngọc Vấn Hiền. Nhưng bọn họ vẫn không địch nội, bị ngăn cản gắt gao. Bọn họ vốn có cho rằng lấy được đồ sẽ rời đi. Nhưng bây giờ muốn đi cũng khó.
Đúng vậy. Vu Nhai đã nhìn ra, người của tiểu đội Ẩn Nguyên đã lấy được đồ, đồng thời cũng bị bao vây tấn công.
Lúc này, tiểu đội Ẩn Nguyên không trông cậy sẽ có người xuất hiện, tới giúp đỡ bọn họ. Bọn họ hẳn là sẽ chết ở chỗ này. Cao thủ siêu cấp của vương quốc Lạc Thiên chắc chắn sẽ không tới giải vây cho bọn họ. Hai đại đế quốc cũng sẽ không tiến hành trả thù đối với vương quốc Lạc Thiên. Đây là sự giao hẹn từ trước...
Dạ Tình đang trong tình trạng nguy hiểm nhất. Bởi vì thứ đó đang ở trong tay nàng. Tiểu Mỹ liều mạng sử dụng tấm lá chắn của nàng ngăn cản công kích, đồng thời còn phát ra từng đợt gợn.
Thông qua Phong Doanh, Vu Nhai biết đó là công kích tinh thần và phòng ngự tinh thần. Hắn đã biết vì sao Dạ Tình lại muốn dẫn theo Tiểu Mỹ tới chấp hành nhiệm vụ. Bây giờ không phải là thời gian suy nghĩ lung tung. Phải làm sao bây giờ?
- Dạ Tình tỷ, mau tránh...
Đúng lúc này, ba đạo băng trùy đột ngột xuất hiện, đồng thời còn kèm theo ba đạo địa bạo. Xem ra người của đối phương vốn không có ý thương hương tiếc ngọc. Ngược lại công kích không có gì đáng lo ngại. Nhưng một tiễn quang màu đen không biết từ đâu bay vút qua không gian, trực tiếp phóng về phía Dạ Tình. Hơn nữa nó còn vừa vặn có thể xuyên qua phòng ngự gần như dày đặc của Tiểu Mỹ. Rõ ràng đối phương đã mưu đồ từ lâu.
- Trời ạ, lão tử thật sự không nhìn nổi cảnh tượng hương tiêu ngọc nát!
Vu Nhai thầm mắng một câu.
U Hoang Kiếm đột ngột bắn ra ngoài, đánh tiễn quang màu đen kia thành nguyên tố ma pháp. Tất cả mọi người đều cả kinh. Sau đó bọn họ liền thấy một người mặc áo đen, đeo mặt nạ đen đột ngột xuất hiện. Dạ Tình và Tiểu Mỹ tránh được một kiếp nạn, kinh sợ kêu lên:
- U Hoang!
Vào giờ phút này, cảnh tượng dường như dừng lại...
- U Hoang!
Dạ Tình và Tiểu Mỹ quả thực không dám tin vào hai mắt mình. U Hoang làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Hắn sao có thể lại trùng hợp cứu mình như vậy. Trong chớp mắt rất nhiều câu hỏi tại sao hiện ra.
Đột nhiên, trong đầu nàng xuất hiện một ý tưởng điên cuồng. Nàng rút chiếc nhẫn trong tay, đưa tới nói:
- U Hoang, làm phiền ngươi mang chiếc nhẫn này ra bên ngoài hội trường tìm được một nam sinh họ Khúc, giao cho hắn, bảo hắn hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần nói như vậy là được. Nhờ ngươi.
Vu Nhai có phần sững sờ. Nam sinh họ Khúc. Đó không phải là thân phận của mình sau khi dịch dung lẩn vào học viện Bắc Đấu sao?