Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1532: Lục thiên sát trận

Bay ở phía trên đó, có thể cảm giác được sát khí nồng đậm từ phía dưới phóng lên cao.

Không, căn bản không dám bay ở trên đó. Bởi vì phía trên cũng là sát khí ngang dọc, không chừng sẽ bị giết chết.

Vu Nhai đương nhiên không biết Độc Cô gia chủ trực tiếp bị nhốt ở bên trong. Cho dù biết, hiện tại hắn cũng không có cách nào.

- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?

Giọng nói Chân Thần thoáng có chút kinh sợ. Vu Nhai, tiểu tử này nắm giữ phù văn Đoạn Thiên Nguyên Giới. Hiện tại lại có Lục Thiên Nguyên Giới đã biến mất từ lâu. Rốt cuộc tiểu tử này là nhân vật thế nào? Tại sao lại có duyên với hai Nguyên Giới này?

Không trách được hắn có thể giấu được mình, hành động trong Kinh Thiên Nguyên Giới của mình. Tiểu tử này cũng không phải là người tầm thường.

- Ngươi không phải nói chỉ cần giết ta, ngươi sẽ biết được tất cả bí mật của ta sao?

Vu Nhai ngẩng đầu lên nói. Lúc này Vu Nhai dường như không còn đơn bạc đứng ở trên không đối đầu với Chân Thần nữa. Toàn thân hắn phát ra khí thế cường đại, dường như không còn e ngại Kinh Thiên Nhất Kiếm đang ở trên bầu trời. Ở trên đại lục Thần Huyền này, còn có ai có thể làm được như vậy? Cho dù là tồn tại như tổ gia gia Huyền Binh, đứng ở dưới Chân Thần đang lơ lửng trên bầu trời, cũng sẽ nơm nớp lo sợ. Bởi vì bất kỳ cũng không giống như Vu Nhai bây giờ nắm chắc khả năng ngăn cản được Kinh Thiên Nhất Kiếm.

Chân Thần không nói gì, chỉ khiến áp lực trong không trung càng lúc càng lớn. Dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Vu Nhai.

- Được, sẽ như ngươi mong muốn. Ta cũng không tin Lục Thiên Nguyên Giới vỡ nát thành như vậy, còn có thể ngăn cản được ta.

Một lát sau, Chân Thần vẫn nói chuyện. Hắn có vẻ như chịu không nổi sự kích tướng của Vu Nhai, lại nhìn chằm chằm vào vật dẫn Lục Thiên Nguyên Giới trong tay Vu Nhai, cũng chính là Lục Thiên Thần Ấn. Hắn biết Lục Thiên Nguyên Giới đã tàn phá, căn bản không ngăn cản được mình. Rừng đá vừa rồi, chẳng qua bởi vì đúng lúc bị cái ấn kia dẫn động ra mà thôi.

Dù thế nào, hắn cũng sẽ không ngờ tới, rừng đá là do Vu Nhai ném ra.

Bởi vì dù thế nào đi nữa, Chân Thần cũng sẽ không nghĩ tới, đường đường là Thần Chi Nguyên Giới lại bị một nhân loại bình thường thu làm Huyền Binh bản mạng. Ở trong lòng Chân Thần, cho dù Lục Thiên Nguyên Giới có bị nghiền nát cũng không có khả năng bị thu phục. Cái này căn bản không có khả năng luyện hóa được. Cho dù là cấp Thần Hoàng cũng không thể. Hắn lại càng không nghĩ ra trong tay Vu Nhai có loại Huyền Binh Điển, ngay cả nghe hắn cũng chưa từng nghe qua.


- Chém. . .

Kiếm thứ tư bắt đầu. Kiếm quang cực lớn lần thứ tư từ trên trời đánh xuống. . .

….

- Ngừng sao? Cuối cùng đã kết thúc sao?

Trong Huyền Binh Đế Đô, tổ gia gia Huyền Binh nhìn về phía Bách Tộc Loạn Địa, thì thào tự nói. Ban đầu hắn cho rằng chỉ cần một kiếm sẽ kết thúc. Không nghĩ tới, ba kiếm đã chém xuống. Ngay cả hắn cũng không nghĩ ra được, Bách tộc và Vu Nhai kia làm sao làm được.

Cuối cùng, sau kiếm thứ ba, dường như đã có ý dừng lại.

- Tiểu Phong, có thể hành động. . . Ừ, thế nào còn có kiếm thứ tư? Đã xảy ra chuyện gì?

Tổ gia gia Huyền Binh vừa định cho Huyền Binh Đại Đế hành động, nhưng lời còn chưa nói hết, sắc mặt hắn chợt biến, lộ vẻ khiếp sợ, thậm chí có cảm giác kích động muốn vọt tới Bách Tộc Loạn Địa nhìn cho rõ ràng.

Dù thế nào đi nữa cũng không có khả năng đánh xuống kiếm thứ tư chứ?

- Kiếm thứ tư, làm sao có thể? Ta lập tức liên lạc với Đông Phương Thần Thông để hỏi cho rõ ràng.

Huyền Binh Đại Đế cũng cảm thấy khó có thể tin được.

Cùng lúc đó, trong Thần Duệ Hoàng Đô cũng phát sinh đối thoại tương tự.


Thần Tử và Quang Minh Thánh Tử nhìn thấy ba kiếm kết thúc, trong lòng vô cùng vui mừng. Nhưng không chờ bọn họ chuẩn bị ăn mừng, chợt biến sắc.

Thần Tử cũng không tiếp tục trầm mặc nữa, lập tức liên hệ với Thần Hoàng ở trong Vị Tri Chi Địa. Hắn muốn biết hiện tại ở trong Bách Tộc Loạn Địa đang xảy ra chuyện gì. Thông qua Thần Hoàng liên hệ với Chân Thần là đường tắt nhanh nhất.

Bởi vì Ma Pháp Đại Đế đột nhiên băng hà, Đế quốc Ma Pháp đã không còn lòng dạ nào quan tâm tới chuyện của Bách tộc.

Đương nhiên, đế quốc Ma Pháp có vàu Thần Vương cường đại hoặc Thần Hoàng ẩn nấp bên trong, đương nhiên vẫn quan tâm, chỉ là không bị người biết đến. Hiện tại cao thủ siêu thượng vị giả trên toàn bộ đại lục đều chú ý tới phía bên này, đều đang suy đoán vì sao còn có kiếm thứ tư. . .

Vu Nhai nhìn chằm chằm vào kiếm quang đánh xuống lần thứ tư này. Hắn không biết thế giới bên ngoài đang phát sinh chuyện gì, chỉ đang quan sát xem lúc nào đúng thời cơ sẽ lại ném Lục Thiên Thần Ấn ra ngoài. Quan tự quyết, Khống tự quyết khai thông với sát trận tự nhiên trong Lục Thiên Nguyên Giới. Sau đó, lại một đầm lớn được ném ra. Khí tức giết chóc lại ngưng tụ, sau đó ngăn cản ở phía trước Kinh Thiên Nhất Kiếm!

Nhưng rất hiển nhiên, lúc này đây, Kinh Thiên Nhất Kiếm còn cường đại hơn so với ba lần trước. Chỉ một sát trận hình như không đủ.

Nếu không đủ, hắn lại ném ra một sát trận nữa. Lục Thiên Sát Trận thứ ba là một dãy núi nhỏ. Đúng vậy, hơn trăm ngọn núi nối thành một dãy bị Vu Nhai trực tiếp ném ra. Dãy núi này còn cường đại hơn nhiều so với trước kia. Kinh Thiên Nhất Kiếm thoáng cái gần như đã bị chắn hết.

- Sát trận đáng sợ. May là Kinh Thiên Nhất Kiếm khiến sát trận này bị tổn hại. Nếu không ta cũng không có khả năng đi ra ngoài nhanh như vậy.

Ngược lại, Độc Cô gia chủ xui xẻo cuối cùng từ trong sát trận rừng đá ló đầu ra ngoài. Trên mặt vẫn còn lộ vẻ sợ hãi. Mà lúc hắn đi ra, chính là thời điểm Kinh Thiên Nhất Kiếm đánh xuống lần thứ tư. Theo bản năng hắn nhìn sang. Sau đó hắn lại thấy Vu Nhai ném ra một đại ấn. Sau đó đại ấn lại phân ra. Tiếp sau đó, hắn liền thấy một đầm lớn bị Vu Nhai ném ra. . .

- Lại là khí tức giết chóc khủng bố. Đại ấn hình vuông trong tay Vu Nhai rốt cuộc là vật thế nào? Bất kể thế nào, lần này cũng không thể bị đầm này ngăn chặn. Nếu không sẽ lại phải đối mặt với đại trận giết chóc một lần nữa.

Độc Cô gia chủ lắc đầu, thân ảnh điên cuồng lao đi. Hắn muốn cách xa đầm nước này một chút. Hắn không thể hài lòng với tốc độ của mình. Nhưng ngay khi hắn chạy một đoạn cách, cảm thấy khí tức giết chóc không quá nghiêm trọng, hắn lại đột nhiên cảm giác trời đất tối sầm lại, giống như đêm khuya. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, mặt lập tức tái xanh.

Nếu có người của Độc Cô gia nhìn thấy bộ dạng gia chủ như vậy, nhất định sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Đây là vị gia chủ ung dung bình tĩnh kia sao?

Trời ạ, bây giờ còn có thể ung dung được sao. Từng dãy núi lớn mang theo sát khí đang nhanh chóng đè xuống. Độc Cô gia chủ không chút nghĩ ngợi, vội vàng lao đi. Đáng tiếc tốc độ của hắn còn chưa đủ nhanh, hoặc nói dãy núi này thật sự quá lớn.

Ầm ầm. . .

Dãy núi đè xuống. Đã không còn thấy được hình bóng của Độc Cô gia chủ nữa. Gia chủ đáng thương lại bị vây khốn.