Mấy ngày vừa rồi, khi tiếp xúc với nàng, Dương lão sư có thể tỉnh táo nhận ra. Cũng giống như trước đây, khi nàng vội vàng muốn tìm Vu Nhai thuyết giáo.
Một trận đấu rõ ràng không nên đấu, một trận đấu lấy mạnh hiếp yếu, lấy lớn hiếp nhỏ lại bắt đầu. Tạp Đức mang theo bộ dạng dáng vẻ tươi cười. Tiểu Dạ mang theo tư thế liều mạng, nhưng thực lực chênh lệch thật sự quá lớn.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Đại khái mười năm phút trôi qua, Vu Nhai đi nhà cầu xong, đột nhiên xông ra. Hắn nhìn lên lôi đài đang bị vô số người vây quanh đông nghìn nghịt hỏi.
Đúng vậy, đã qua mười năm phút vẫn không phân rõ thắng bại, hơn nữa càng lúc càng có nhiều người tới xem.
Mười năm phút trôi qua, Dạ Tình vẫn kéo chặt Tiểu Mỹ, rất sợ nàng không nhịn được xông lên.
Dương lão sư nhìn các học sinh Bắc Đấu nắm chặt nắm đấm, ngăn cản bọn họ nhiệt huyết sôi trào mà làm chuyện kích động.
Nàng sẽ không để cho Tiểu Dạ có chuyện gì. nhưng Tiểu Dạ cũng cần có sự rèn luyện. Đồng thời, chuyện này cũng có thể khiến các học sinh thấy được tầm quan trọng khi thực lực chênh lệch. Nỗi nhục sẽ làm các học sinh nhanh chóng trưởng thành hơn. Đương nhiên, cũng có người nàng không kìm chế được đã xông lên.
Đáng tiếc, rất nhanh bọn họ đã bị người của đế quốc Ma Pháp bên kia ngăn cản. Người của đế quốc Ma Pháp cũng không cảm thấy xấu hổ vài trận chiến lấy mạnh hiếp yếu, trái lại còn cảm thấy đây là cơ hội tốt để chèn ép đế quốc Huyền Binh. Ngay cả khi có cảm thấy không đành lòng, cũng bị điều này che mất.
Chiến tranh diễn ra nhiều năm như vậy, nhiều máu chảy như vậy, đã khiến tín ngưỡng và phong tục củ hai quốc gia hoàn toàn khác nhau, không có hy vọng giải hòa. Thù hận mà bọn họ gây ra cho nhau, mối thù này chỉ có dùng máu để hóa giải.
- Ha ha, nhận thua đi. Chỉ cần chịu thua, đồng thời tối hôm nay theo ta đi dạo vương đô Lạc Thiên, mọi chuyện đều có thể giải quyết. Đúng, chuyện ta nói với nàng cũng sẽ không động thủ. Thế nào, còn muốn kiên trì nữa sao?
Trên lôi đài truyền đến giọng nói phách lối.
- Chỉ cần ta không chết!
Giọng nói Vu Tiểu Dạ thanh thúy nhưng vẫn quật cường. Đám học sinh học viện Bắc Đấu đã không chịu nổi nữa.
Cho dù Vu Tiểu Dạ không phải là hoa hậu giảng đường, mà là khủng long, bọn họ cũng không quản được nhiều như vậy. Tất cả nổi giận gầm lên một tiếng, đã muốn đột phá lao ra ngoài...
Dương lão sư cũng thấy nên dừng lại đúng lúc. Để cho bọn họ ầm ĩ, nhiệt huyết và phẫn nộ như vậy là đủ rồi.
Nhưng vào lúc này, đệ nhất thân vương vương quốc Lạc Thiên Lôi Khắc Thư xông ra, dẫn theo hộ vệ cung đình tới ngăn cản lối đi tới lôi đài, cũng tách người của đế quốc Ma Pháp cùng đế quốc Huyền Binh cách xa nhau. Hắn đường hoàng nói:
- Đây là giao lưu công bằng. Mọi người không nên vọng động!
- Công bằng, công bằng em gái ngươi. Ngươi không thấy được hành vi vô sỉ của đế quốc Ma Pháp sao?
Bị ép đi xuống, đám học sinh Bắc Đấu tức giận quát.
Đáng tiếc bọn họ chỉ là học sinh, thực lực quá yếu. Các sư phụ lại sợ rút giây động rừng. Nếu như không biết tiểu đội Ẩn Nguyên còn có nhiệm vụ quan trọng thì thôi, nếu đã biết, vậy không thích hợp để gây ra chuyện gì ầm ĩ.
- Mãng phu thô tục, chẳng lẽ các ngươi không biết tiếp nhận khiêu chiến là chuyện cao quý hay sao?
Người của đế quốc Ma Pháp phản kích nói.
- Tiểu Dạ là vội vàng đáp ứng khiêu chiến, căn bản không thể tính là công bằng.
- Vội vàng sao? Có người nào khiêu chiến không phải là vội vàng tiếp nhận chứ? Ân oán vốn chính là điều kiện đầu tiên để khiêu chiến!
Người của đế quốc Ma Pháp trả lời.
Nếu như Ngọc Vấn Hiền ra sân, có thể sẽ biện luận khiến bọn họ á khẩu không trả lời được. Đáng tiếc hắn lại không thể đứng ra. Học viện Bắc Đấu cũng không phải là Văn Khúc Doanh!
- Vu Nhai, đừng kích động. Yên tâm, học viện Bắc Đấu sẽ không...
Phát sinh chuyện gì?
Không cần Dạ Tình và Tiểu Mỹ trả lời, tình huống trước mắt đã khiến Vu Nhai rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn được nữa. Có người đang khi dễ biểu muội Tiểu Dạ của hắn. Đừng kích động sao? Ừ, lão tử chỉ muốn giết người mà thôi.
- Mọi người, đây là giao lưu công bằng công chính. Không nên vọng động. Ngàn vạn lần đừng kích động...
Biểu tình Lôi Khắc Thư lộ vẻ khẩn trương, trong mắt lại mang theo ý cười. Hắn đã đứng ra, cho dù là người trong vương quốc phản đối cũng không thể làm gì được hắn. Dù sao hắn cũng đang duy trì không để hai nước bạo phát đến mức quần đấu, không bạo phát đến tình huống không thể cứu vãn.
- Đừng kích động em gái ngươi!
Hiện tại cho dù là mười thần nữ Tham Lang cũng đừng mong kéo hắn lại.
Cho dù Tiểu Mỹ có khí lực lớn hơn nữa cũng vô dụng, Vu Nhai mang cho ám ảnh chặn giết và tốc độ của Phong Doanh giống nh gió bão lao ra, hung hăng đạp một cước ở trên mặt Lôi Khắc Thư.
Lôi Khắc Thư theo phái ma pháp, bản thân cũng là ma pháp sư, dưới tình cảnh bất ngờ không kịp đề phòng làm sao kịp niệm chú. Hắn trực tiếp bị giẫm lên trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu thảm.
Ai thèm lưu ý tới tiếng kêu này chứ. Sự chú ý của mọi người chỉ tập trung trên người gia hỏa vừa đột ngột xuất hiện này. A, đây không phải con người siêu cấp thô tục lúc ăn cơm vừa nãy sao? Không phải hắn đã có vị hôn thê rồi sao? Tại sao hiện tại còn vọng động như vậy?
Bọn họ lại nhìn vị hôn thê của hắn một chút.
Ừ, so với khuôn mặt đại chúng thì có đẹp hơn một chút. Vậy có thể hiểu được, có thể hiểu được. Chỉ có điều hắn sao có thể là đối thủ của Tạp Đức. Tạp Đức lại là người cường đại nhất trong sứ đoàn đế quốc Ma Pháp lần này, cũng là ngôi sao mới của đế quốc Ma Pháp, có quan hệ rất mật thiết cùng hoàng thất. Có người nói rất có thể hắn sẽ cưới được công chúa Nguyệt Lâm Sa. Hắn có địa vị cao quý khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Không biết vì sao, Tạp Đức cảm giác phía sau lưng nóng hừng hực. Hình như hắn làm một chuyện gì đó đáng hối hận. Hình như có người hắn rất để ý đang nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng trong sứ đoàn lần này rõ ràng không có người nào khiến hắn phải chú ý?
Cho dù là người chấp hành nhiệm vụ bí mật cũng không có. Phải biết rằng hắn lại là tổng chỉ huy nhiệm vụ lần này. Trong đám thủ hạ có những thành viên nào hắn có thể không biết. Chỉ là... hắn vẫn thật sự không nghĩ ra là ai, liền thấy một nhân ảnh đột nhiên đánh tới.
Hắn khiếp sợ nhảy sang một bên tránh. Chỉ có điều hắn đang đứng ở trong phạm vi chiến đấu. Phản ứng của hắn nhanh hơn Lôi Khắc Thư nhiều.
Băng Phong Thuật kết hợp với Thủy Lam trùng kích...
Phía trước mặt Vu Nhai đột nhiên xuất hiện một lớp tường băng. Sau đó vài ánh nước bắn về phía hắn, gần như muốn nhấn chìm hắn. Trong đó tất nhiên ẩn chứa năng lượng cường đại. Nếu như hắn sử dụng chiêu thức này đối phó với Vu Tiểu Dạ, cuộc chiến đấu đã sớm kết thúc.
Ầm...
Thời điểm mọi người ở đây nhắm mắt lại, cảm thấy gia hỏa này khẳng định đã xong đời, chợt một tiếng động vang lên. Ánh nước màu lam tan ra. Lớp tường băng bị đánh vỡ thành mảnh nhỏ, giống như khúc côn cầu cực lớn bị nghiền nát.