Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1222: Dẫn động, thánh binh sư tứ đoạn

Mắt Độc Cô Cửu Vận sáng rực:

- Tuy rằng ta biết ngươi đang an ủi ta nhưng ta vẫn rất vui.

- Nàng thích Vu Nhai bây giờ không?

- Thích . . . Rất . . . Thích . . . Thích . . . Vận Nhi rất . . . Thích . . .

Độc Cô Cửu Vận trợn to mắt, nói xong âm cuối đôi mắt tụt tắt ánh sáng. Mi mắt nhướng lên, mặt Độc Cô Cửu Vận treo nụ cười hạnh phúc.

Mặt Vu Nhai không biểu tình chậm rãi ôm siết Độc Cô Cửu Vận, giao cho Dị Ma tộc vương đứng phía sau. Vu Nhai từ từ xoay người nhìn hướng Kiếm Thần đài.

Trên Kiếm Thần đài có nhiều người lộ biểu tình phức tạp, đặc biệt vài thiếu nữ đã khóc sướt mướt.

Độc Cô Cửu Dương cười khẩy nói:

- Thật khiến người cảm động, mới rồi ta không nhẫn tâm quấy rầy các ngươi nối lại tình cũ, người quỷ hai nơi. Hiện giờ ngươi cho rằng ta không làm gì được ngươi sao?

- Ngươi cũng đã nghe được ta có nhiều con tin thôn trong Thiên Tội Uyên, mang bọn họ tới đây!

Chớp mắt mấy chục người, bao gồm Độc Cô Cửu Dã, thôn trưởng gia gia bị lôi ra ngoài.

Độc Cô Cửu Dương nhún vai:

- Nơi này có mấy chục người, nếu không đủ thì vẫn còn nữa, có thể tiếp tục mang đến.

Độc Cô Cửu Dương kéo thôn trưởng gia gia tới gần, nói:

- Vu Nhai, hãy thả mẫu thân của ta ra, không thì lão già này sẽ . . .

Thôn trưởng gia gia ngắt lời Độc Cô Cửu Dương:

- Độc Cô Cửu Dương, ngươi muốn nói ta sẽ chết sao? Chết có gì đáng sợ? Bây giờ ta chết cho ngươi xem! Muốn lấy ta uy hiếp Vu Nhai, đừng hòng!

Thôn trưởng gia gia cao giọng quát:

- Các vị có sợ chết không? Nếu không sợ thì hãy chết cùng ta! Nếu để ác ma này thực hiện được thì người trong thôn Thiên Tội Uyên vĩnh viễn không có ngày bình yên. Bây giờ chúng ta chết thì Vu Nhai mới giết hắn được, thôn chúng ta sẽ an toàn!

- Thôn trưởng nói rất đúng, chúng ta cùng nhau chết đi!

- Ha ha ha ha! Độc Cô Cửu Dã ta không sợ chết nhất!

- Ha ha ha ha ha ha!


Chớp mắt trên Kiếm Thần đài xuất hiện hình ảnh khiến người rung động. Mấy chục người Thiên Tội Uyên triệu hoán huyền binh bản mệnh rồi không chút do dự đâm vào cổ họng mình.

Độc Cô Cửu Lan đang chìm đắm trong thế giới Độc Cô Cửu Vận, hình ảnh trước mắt kéo nàng trở lại hiện thực.

Độc Cô Cửu Lan điên cuồng rít gào:

- Thôn trưởng gia gia, ca!

Độc Cô Cửu Lan định lao hướng bọn họ.

- Khống tự quyết!

Vu Nhai cũng giật nảy mình, hắn chìm trong cái chết của Độc Cô Cửu Vận cộng với suy nghĩ cách đối phó, ai ngờ thôn Thiên Tội Uyên bùng nổ định tự sát. Vu Nhai trở tay không kịp, nhanh chóng bắt ấn Khống tự quyết.

huyền binh bản mệnh của mấy chục người Thiên Tội Uyên bị Vu Nhai khống chế chĩa lên trời.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Lúc này kiếm vây quanh Hoàng Phủ Nhàn bỗng rơi xuống đất. Hết cách, người thôn Thiên Tội Uyên dùng huyền binh bản mệnh, Vu Nhai rất khó khống chế nhiều thứ, được cái này mất cái kia.

Hoàng Phủ Nhàn hét chói tai:

- Dương nhi, ta không sao, mau giết hắn! Đừng quên bảo vệ ta!

Độc Cô Cửu Dương chú ý đến tình hình bên Hoàng Phủ Nhàn, gã hét to:

- Ra tay!

Tình hình lại thay đổi, đám hộ vệ Kiếm Thần đài chưa kịp hành động chợt nghe tiếng quát.

- Ai dám ra tay!?

Mọi người nhìn sang, thì ra là Độc Cô Chiến Đồng. Lúc này Độc Cô Chiến Đồng cầm chặt thanh kiếm gác trên cổ Hoàng Phủ Nhàn. Mọi người chóng mặt, chuyện gì đây?

Hoàng Phủ Nhàn the thé nói:

- Độc Cô Chiến Đồng, ngươi điên sao?

Độc Cô Chiến Đồng trầm giọng nói:

- Ta điên? Ta không điên, ta cũng là người thôn trong Thiên Tội Uyên.


Độc Cô Chiến Đồng không nói gì nhiều. Đám người thôn trưởng gia gia dám tự sát chống lại Độc Cô Cửu Dương, chẳng lẽ nàng còn nhớ nhung tình cảm với Độc Cô Chiến Phong mà không dám làm gì sao? Độc Cô Chiến Đồng anh tư hiên ngang đã đi đâu? Tóm lại bây giờ Độc Cô Chiến Đồng đã trở về như cũ, nàng vốn không nên mơ mộng nam nhân vô tình vô nghĩa kia.

- Ngươi muốn chết!

Độc Cô Cửu Dương không ngờ sự việc luôn thoát khỏi vòng khống chế của gã, đám người như con kiến vùng vẫy sắp chết, làm gã ghê tởm. Về Độc Cô Chiến Đồng, nói thật là ở trong mắt Độc Cô Cửu Dương, Hoàng Phủ Nhàn thì nàng chỉ là món đồ chơi, tùy thời có thể giết chết. Đến bây giờ Độc Cô Chiến Đồng chưa chết vì để nàng sống chơi vui hơn.

Không ngờ Độc Cô Chiến Đồng dám vùng lên vào giây phút này, Độc Cô Cửu Dương muốn giết nàng ngay. Độc Cô Cửu Dương bỗng nhiên cảm nhận sát ý vô biên ập hướng mình, là đến từ Vu Nhai.

- Dẫn động!

Vu Nhai biết kế hoạch bắt Hoàng Phủ Nhàn làm con tin sẽ không thành công, có bắt giữ được nàng thì người thôn Thiên Tội Uyên cũng sẽ bị Độc Cô Cửu Dương kiềm giữ, hắn vẫn bị động. Nếu đã thế thì xử lý Độc Cô Cửu Dương trước rồi tính, nhân dịp này giết gã, Độc Cô Cửu Dương chết là tình thế nguy hiểm trước mắt được giải quyết.

Vu Nhai định ra tay ai ngờ Độc Cô Chiến Đồng bỗng nhiên vùng lên, vừa lúc hấp dẫn ánh mắt của Độc Cô Cửu Dương.

Cơ hội càng thêm khó được, lúc này không hành động còn chờ đến bao giờ?

Vu Nhai trực tiếp dẫn động lực lượng kiếm ảnh trận, hắn đạp mạnh một bước vào hư không, U Hoang kiếm đâm hướng Độc Cô Cửu Dương.

Đúng vậy, dẫn động, đừng quên lúc trước Vu Nhai dung hợp dẫn động kiếm tâm, có được sức mạnh dẫn động. Trong khoảnh khắc đó Vu Nhai cảm giác lực lượng không ngừng nhập vào cơ thể, trực tiếp vào thánh binh sư, tuy chỉ là tạm thời nhưng vẫn rất mạnh.

Sát ý tăng vọt, bây giờ Vu Nhai hoàn toàn là sát thánh.

- Độc Cô Cửu Dương, chết đi!

- Không biết tự lượng sức mình, ngươi cho rằng ngươi là ai? Sau khi ta phục hồi lực lượng đã đến thánh binh sư tam đoạn, hơn nữa kiếm đạo thành thánh, ngươi không phải đối thủ của ta.

Độc Cô Cửu Dương cười khẩy nói:

- Vốn định để đám hộ vệ bắt ngươi, huynh đệ ta đây không cần lo lỡ nặng tay giết ngươi. Nếu ngươi không biết hối cải vậy đừng trách ta vô tình.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hai kiếm quang nổ tung, cao thấp rõ ràng. Kiếm quang của Độc Cô Cửu Dương mạnh hơn Vu Nhai, điều này khiến phe Vu Nhai trái tim treo cao. Nhiều người không biết Vu Nhai là sát ý thành thánh.

Thanh âm trầm thấp từ đâu vang lên:

- Giết!

Vô số kiếm quang hắc ám sáng lên quanh người Độc Cô Cửu Dương, không biết cái nào mới là thật.

Độc Cô Cửu Dương vô cùng bình tĩnh nói:

- Sát ý thành thánh? Ha, thế thì sao? Trước lực lượng tuyệt đối bất cứ thứ gì đều là rác, nát hết cho ta! Họ Vu kia, ngươi muốn chơi trò ám sát? Lăn ra đây cho ta.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Như Độc Cô Cửu Dương đã nghĩ, huyền khí thánh binh sư tràn ra ồ ạt, từng kiếm quang màu đen bị dánh nát bấy.

Độc Cô Cửu Dương như răng cười đâm kiếm vào một vị trí:

- Ngươi nghĩ có thể núp được sao?

Vu Nhai âm trầm nói:

- Ta núp? A, là ta cố ý để ngươi phát hiện.

Vu Nhai thật sự không cố y ẩn núp, hắn ở ngay trước Kiếm Thần đài. Kiếm quang của Độc Cô Cửu Dương xuyên qua người Vu Nhai làm nhiều người hét lên.