Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1099: Hắc chú chúc phúc và định (hạ)

- A!

Sau lưng có tiếng rên của Thủy Tinh, thanh âm đau đớn. Vu Nhai tỉnh táo lại, vụt xoay người.

Vu Nhai hỏi:

- Thủy Tinh, nàng có sao không?

Lúc này Thủy Tinh nửa quỳ dưới đất, đau đớn che mắt, mặt ái hơn vừa rồi
mấy phần. Dưới chân Thủy Tinh là băng vải màu trắng từng che mắt nàng.

Vu Nhai phản ứng lại, nhìn Thủy Tinh chằm chằm hỏi:

- Thủy Tinh, mắt của nàng . . . Mới rồi kỹ năng đó là?

Vu Nhai lắc đầu, nói:

- Ừm! Là kỹ năng đôi mắt của ta, không sao, chỉ hơi mệt.

Thủy Tinh cầm băng vải lên chậm rãi cột vào mắt, nàng biết Vu Nhai sẽ không yên lòng chỉ vì một câu nói.

Thủy Tinh tiếp tục bảo:

- Thật sự không sao, mới rồi ta . . . Đêm hôm qua ta không nhịn được lén thảo băng vải xuống sau đó phát hiện mắt có thể thấy đường, còn có kỹ
năng kỳ lạ mà lợi hại này.

- Nàng . . . Nàng thật là . . . Sao không nghe lời? Ta vẫn có thể ứng đối tình huống vừa rồi.

Vu Nhai vừa tức giận vừa sốt ruột. Bây giờ chưa đến thời hạn ba ngày,
Thủy Tinh chẳng những tháo băng vải còn dùng kỹ năng định. Vu Nhai
không nói linh tinh, tuy vừa rồi nguy hiểm nhưng hắn vẫn ứng đối được,
cùng lắm là lấy ra hết các huyền binh.

Đương nhiên Vu Nhai làm như vậy nghĩa là lộ nhiều bí mật trước mặt lão nhân đại quản sự.

Thủy Tinh cúi đầu nói:

- Tại . . . Tại ta không kiềm được. Hơn nữa trực giác cho ta biết không
cần đợi ba ngày, cứ cảm thấy mắt đã khỏi hẳn rồi. Đêm hôm qua ta không
kiềm được muốn dùng thử kỹ năng cường đại kia, ta thật sự không sao, chỉ cảm giác mắt hơi mệt.

Thủy Tinh như đứa con nít làm sai chuyện.

Vu Nhai hỏi:

- Nàng . . . Thật sự không sao?

Thủy Tinh gật đầu, nói:


- Không sao. Mắt của ta tự ta biết rõ ràng, bây giờ vẫn cảm giác được tia sáng.

Vu Nhai nhìn Thủy Tinh chằm chằm, thấy nàng không bị gì lại có các binh
linh phán đoán mới thở hắt ra. Buộc băng vải ba ngày chắc là cách chữa
bảo thủ an toàn nhất.

Thủy Tinh run run nói thêm:

- Nhưng . . . Nhưng sợ là . . . Sợ là ta . . . Tuy mắt của ta có thể
thấy đồ vật nhưng không giống người thường. Đêm hôm qua lúc ta soi gương . . .

Không thấy đường là tâm kết lớn của Thủy Tinh, nhưng khác người cũng là
một cái gút. Từ nhỏ Thủy Tinh bị kỳ thị, cười nhạo nên sinh ra ám ảnh
tâm lý.

Vu Nhai vội an ủi:

- Không sao, đừng . . .

Chợt một thanh âm ngắt ngang lời Vu Nhai, nói:

- Đương nhiên là khác, là người sở hữu Lưu Tinh Đồng con mắt của ngươi đương niên khác người thường.

Những người trong không gian bị phong tỏa đã chết, cho nên người phát ra thanh âm chỉ có kẻ chế tạo không gian.

Vu Nhai, Thủy Tinh tạm quên chuyện lão nhân đại quản sự, kinh ngạc hỏi:

- Lưu Tinh Đồng?

Lão nhân đại quản sự trầm giọng nói:

- Đúng vậy! Là Lưu Tinh Đồng, một loại bệnh bẩm sinh chỉ nhân loại bình
thường mới có. Ngàn năm khó gặp, dù xuất hiện cũng sẽ bị xem như ác ma
giết chết. Không ngờ ngươi sống sót, phụ mẫu của ngươi thật khai sáng.

Vu Nhai hỏi lại:

- Ngươi biết bệnh mắt này? Chẳng lẽ Cổ Duệ chi dân các ngươi có ghi chép về bệnh đó?

Lão nhân đại quản sự phục hồi bộ dạng lúc trước mang Tiểu Mỹ đi, rất có kiên nhẫn giải thích:

- Đúng là có ghi lại. Lưu Tinh Đồng khi chưa giải phong là màu trong
suốt tựa như hạt ngọc, không nhìn thấy gì. Sau khi giải phong thì trong
sắc trong suốt sẽ như phu tầng sương trắng, thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên trong mắt, cực kỳ quái dị.

- Nếu ngươi không tin thì có thể hỏi nàng hay khiến nàng mở băng vải ra

nhìn kỹ xem. Ha ha ha ha ha ha! Có phải ngươi dùng cách giải phong của
Tinh Linh tộc? Cách đó đúng là lợi hại, ta từng nghiên cứu nhưng sau khi chữa xong không cần chờ ba ngày. Ba ngày là cách bảo thủ, dùng băng vải che mắt một ngày khiến dược tính hoàn toàn dung hợp là đủ, không cần
buộc lại cũng chẳng sao.

- Thủy Tinh?

Nghe lão nhân đại quản sự nói, Vu Nhai phản xạ liếc hướng Thủy Tinh.

Vẻ mặt Thủy Tinh ngơ ngác như chút hy vọng cuối cùng đã tan vỡ, rõ ràng lão nhân đại quản sự không nói bừa.

Thủy Tinh trầm giọng nói:

- Vu Nhai, đêm hôm qua ta soi gương thấy mắt mình đúng là như vậy.

Thủy Tinh vốn ôm hy vọng, dù sao trong bệnh án là buộc vải ba ngày, khi
tới thời hạn sẽ phục hồi. Nhưng lão nhân đại quản sự nói đó là cách chữa bảo thủ, một ngày hay ba ngày không có gì khác nhau, mắt Thủy Tinh vẫn
sẽ khác với người ta. Thủy Tinh định thảo băng vải xuống, tâm hồn nàng
quá yếu ớt, nàng cần cho Vu Nhai thấy, cần hắn khẳng định.

Vu Nhai quát:

- Khoan tháo xuống, dù ba ngày chỉ là cách bảo thủ nhưng mới rồi nàng
dùng kỹ năng mắt, tiếp tục cột lại để ta yên tâm đi. Chẳng lẽ nàng sợ ta vì đôi mắt mà làm gì nàng sao?

Tuy lão nhân đại quản sự nói thật nhưng Vu Nhai không dám làm bậy, hắn
cũng muốn an ủi Thủy Tinh. Mắt là điểm nhạy cảm của Thủy Tinh.

Vu Nhai cười nói với Thủy Tinh:

- Yên tâm, chỉ cần nàng có thể thấy đồ vật là ta sẽ có cách biến mắt
nàng giống như người thường, hay thậm chí là càng đẹp hơn, không cần đội mặt nạ. Nàng phải tin tưởng ta.

Thủy Tinh ngẩn ra, biểu tình trở nên yên lòng. Thủy Tinh gật mạnh đầu,
khi nàng mang mặt nạ thì Vu Nhai đã thích nàng, bây giờ đương nhiên sẽ
không ghét bỏ nàng. Đôi mắt càng xinh đẹp hơn này sẽ là cái gì?

Vu Nhai không quên kiếp trước có kính sát tròng làm đẹp con ngươi.

Vu Nhai là đoàn tạo sư, muốn tạo ra một cái sẽ khó khăn sao? Vu Nhai
không giải thích với Thủy Tinh, hắn nắm tay nàng chậm rãi thụt lùi. Vu
Nhai ngước lên trời dù không nhìn thấy lão nhân đại quản sự.

Vu Nhai nói:

- Nếu ngươi đã biết rõ chẳng lẽ không có cách chữa tận gốc sao?

- Sau khi giải phong là có thể thấy đồ vật tức là đã khỏi, còn cần chữa
trị gì nữa? Ha ha, Lưu Tinh Đồng có kỹ năng khác với bình thường, sẽ kém hơn một đôi mắt thường sao?

Lão nhân đại quản sự bình tĩnh đối thoại với Vu Nhai, thậm chí giải thích thắc mắc cho hắn.

Nhưng rồi giọng lão nhân đại quản sự trở nên sắc nhọn, một luồng sáng
đen bay ra từ sau lưng Vu Nhai, Thủy Tinh, giam cầm hai người và Tiểu
Hắc định hành động.

Khi lão nhân đại quản sự nói chuyện Vu Nhai, Thủy Tinh đã đến bên mép không gian bị phong tỏa.

- Như thế nào? Bây giờ mới định đi? Ta còn có khá nhiều bí mật chưa nói
ra, các ngươi không tò mò sao? Ví dụ như tại sao ta quen thuộc con mắt
như vậy? Ha ha ha ha ha ha! Rất đơn giản, vì trước mộ hoàng Thần Duệ chi tộc ta đặt một đôi mắt như thế.

Vu Nhai, Thủy Tinh thầm hận. Nếu lão nhân đại quản sự không có cách chữa cho Thủy Tinh thì hai người ở lại đây làm cái gì? Chạy đợc bao xa thì
chạy, trời biết lão nhân đại quản sự có đang uấn nhưỡng cái gì không?