Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1085: Sát ý thành thánh

- Chủ nhân . . .

Dạ Tình không biết các binh linh trong cơ thể Vu Nhai đang kêu gọi hắn.
Trong mười mấy phút ý thức của Vu Nhai có tỉnh táo vài lần nhưng mỗi lần bị sát ý ngập trời xô đẩy tựa cơn sóng, mấy lần chìm nổi rồi lại bị
nhấn xuống. Điều các binh linh có thể làm là kêu gọi dù nó vô dụng.

Thôn Thiên kiếm linh biết Dạ Tình tới gần, nàng suy đoán:

- A! Ta quên mất Dạ Tình và tên khốn họ Vu từng song tu, hai người tâm
linh có chút giao hòa, có lẽ sẽ giúp ích. Quả nhiên ý thức của Vu Nhai
lại xuất hiện.

Thôn Thiên kiếm linh ngay lập tức cảm giác được ý thức của Vu Nhai tồn tại, hắn kiên định hơn nàng nghĩ.

Khiến Thôn Thiên kiếm linh bất ngờ là Vu Nhai bỗng mở miệng nói:

- Đây chính là sát chi đạo sao? Nhưng tại sao ta phải giết người thân của mình?

Thôn Thiên kiếm linh cứ nghĩ dù Vu Nhai có xuất hiện thì có lẽ sẽ bị
nhấn chìm, phải chống chọi mấy canh giờ, hay mấy ngày. Lúc trước Thôn
Thiên kiếm linh nói lĩnh ngộ chỉ một giây, điên dại trong một giây, hoặc thành thánh trong một giây. Khả năng điên dại cao hơn, Thí Thần Ma Nhẫn dẫn phát ra cảm xúc mặt rái đáng sợ hơn trong tưởng tượng.

Vu Nhai luôn dùng ý chí bất khuất để kiên trì, vì vậy chưa có kết quả
ngay được. Nhưng lúc này Vu Nhai cho Thôn Thiên kiếm linh thấy một kết
quả tốt.

Đúng vậy, Vu Nhai đã đến bờ vực điên dại nhưng bây giờ hắn chống cự lại.

Giọng càng lúc csàng to rõ:

- Ta chỉ giết kẻ thù, sát chi đạo của ta chỉ vì tiêu diệt kẻ thù chứ
không phải diệt thế. Sát chi đạo của ta sinh ra vì người thân, bằng hữu
chứ nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao giết luôn bọn họ. Cái gọi là diệt
thế sát đạo không phải không phải thiên đạo của ta!

Trong bóng tối như có một tia sáng, ánh sáng càng lúc càng xinh đẹp.

Các binh linh cảm nhận được, Dạ Tình ở bên ngoài cũn cảm giác được.

Dạ Tình thấy Vu Nhai nghiêng đầu, mở đôi mắt đỏ rực nhưng dịu dàng nhìn
nàng. Khuôn mặt người không ra người, quỷ không ra quỷ chậm rãi hồi
phục.

Dạ Tình loáng thoáng nghe Vu Nhai nói:

- Đa tạ.

Dạ Tình siết chặt tay Vu Nhai hơn.


Vu Nhai thật sự nên cảm tạ Dạ Tình, khi nàng nắm tay hắn có lẽ vì tâm có linh tê, hắn lạc lối chợt cảm nhận tình thân đáng quý. Vu Nhai thức
tỉnh, phá tan cảm xúc mặt trái từ Thí Thần Ma Nhẫn.

Không có Dạ Tình có lẽ Vu Nhai vẫn tìm được phương hướng nhưng không nhanh như vậy.

Vu Nhai càng lúc càng bình tĩnh nói với Thí Thần Ma Nhẫn:

- Đáng tiếc, Thí Thần Ma Nhẫn, ta không biến thành điên dại.

Sát ý điên cuồng rút đi, vẻ ngoài Vu Nhai trở về như cũ.

Thí Thần Ma Nhẫn không tiếc nuối, khẽ kêu vù vù như đang gợi ý điều gì.

Vu Nhai nhỏ giọng nói với mình lại như bảo với Thí Thần Ma Nhẫn:

- Đúng rồi, ta chưa phá sát ý thiên chi đạo, không thành tánh. Rốt cuộc
phá như thế nào đây? Phải làm sao để phá vỡ quy tắc thiên đạo này?

Thí Thần Ma Nhẫn lại kêu lên.

Vù vù vù vù vù!

Có lẽ vì mới rồi Vu Nhai thả lỏng thể xác, tinh thần cho Thí Thần Ma Nhẫn tiến vào, nó càng thân thiết với Vu Nhai hơn.

Vu Nhai hiểu ngay ý của Thí Thần Ma Nhẫn:

- Ý ngươi nói khiến trời không đoán ra ta muốn giết người, khiến trời
không biết có một sinh vật bị xóa sổ khỏi thế giới này? Thâm ảo quá
nhưng hình như ta hiểu, mới rồi ta cảm nhận được ma tính thế giới của
ngươi.

Thí Thần Ma Nhẫn đáp lại Vu Nhai.

Vù vù vù vù vù!

Vu Nhai nhẹ giọng nói:

- Trong sổ tay của Đông Phương Thần Thông ghi phức tạp nhưng nói đơn
giản là khống chế một loại quy tắc thiên đạo đến mức tận cùng, tiếp đó
phá tan cực độ đi rồi để ý chí của mình và ý chí binh linh dung hợp, đột phá.

Giọng Vu Nhai không còn khàn khàn, cảm giác như hắn đang khống chế thứ gì.

Vu Nhai bình tĩnh nói:

- Vậy xông mở đi, khiến trời đều không thể suy đoán đọa giết người.


Bốp!

Không có thanh âm kinh thiên động địa, chỉ có tiếng vang khẽ. Vu Nhai
lấy sát ý thành thánh, như hắn đã nói, bị ma tính Thí Thần Ma Nhẫn xâm
nhập sau đó tỉnh táo lại. Khi Vu Nhai tỉnh dậy chính là biểu hiện khống
chế sát ý đến mức tận cùng. Thí Thần Ma Nhẫn vốn chính là thần binh, khi Vu Nhai thả lỏng tinh thần, thể xác cho nó xâm nhập là hắn và ý chí Thí Thần Ma Nhẫn đã dung hợp lại.

Cộng với Thí Thần Ma Nhẫn sớm hiểu thấu thánh giai, Vu Nhai dễ dàng hiểu ra, dễ dàng thành thánh.

Thật sự không phức tạp, đơn giản là tu luyện quy tắc đến cực hạn rồi đột phá. Nhưng loại tình huống này chỉ thích hợp cho thiên tài biến thái
như Vu Nhai, bởi vì không có mấy người tu luyện một loại quy tắc thiên
chi đạo đến cực hạn.

Tựa như không bao nhiêu người tinh luyện ra huyền khí tinh thuần như của Vu Nhai.

Cuốn sổ của Đông Phương Thần Thông ghi chính xác, tất cả đỉnh thiên binh sư đều là nền móng không ổn định, bọn họ phải tìm và cảm ngộ một chút
cơ hội phá vỡ quy tắc chứ không phải đến cực hạn là tự động đột phá. Ít
ai làm được như Vu Nhai, có thần binh phụ trợ hắn cảm nhận thánh giai
trước, ít ai có thiên phú như hắn, hay vừa trải qua liền hiểu ngay.

Đạt đến thánh giai: Địa cơ địa binh sư, thiên cơ thiên binh sư, tu luyện một loại lực lượng quy tắc.

Ba thứ không thể thiếu một cái nào.

Vu Nhai vốn được bồi dưỡng làm thánh binh sư, đừng thấy hắn chưa hoàn
thành nhiều chỗ địa binh sư, thiên binh sư, chưa viên mãn nhưng căn cơ
đã sớm vượt qua đa số người. Nếu có thánh binh sư nhìn huyễn ảnh trong
Thần Huyền Khí Điển của Vu Nhai sẽ xấu hổ chui xuống đất, chỉ mình hắn
không có sư phụ nên mơ hồ không rõ.

Tóm lại Vu Nhai được bồi dưỡng làm thánh binh sư khi đột phá thánh binh sư gặp bình cảnh nhỏ hơn người khá rất nhiều.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thanh âm lần này hơi kinh thiên động địa nhưng phát ra trong cơ thể Vu
Nhai. Sát ý thành thánh nghĩa là Vu Nhai cảm ngộ về sát chi đạo đã đến
thánh giai, huyền khí còn đang hấp thu thánh nguyên đan tất nhiên phải
bùng nổ.

Chớp mắt lực lượng thánh nguyên đan bị Vu Nhai hút sạch, thực lực lên đến thiên binh sư cửu đoạn.

Vù vù vù vù vù!

Gió nhẹ thổi lấy Vu Nhai làm trung tâm khuếch tán ra ngoài. Hơi thở tối
tăm trong không gian bị thổi sạch, không khí trong lành hơn. Vu Nhai
chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt không còn đỏ rực. Biểu tình Vu Nhai bình
tĩnh, không còn sự tức giận vặn vẹo, không có sát ý, thật thản nhiên.

Sau khi Vu Nhai sát ý thành thánh như trở về chỗ cũ, mọi sát ý bị hắn
giấu sâu vào, tất cả tức giận bị chôn vùi chỉ chờ khi bùng nổ. Như Vu
Nhai đã nói với binh linh, hắn sắp tới lúc bùng nổ.

Dạ Tình hồi hộp hỏi:

- Vu Nhai, ngươi có sao không?

Vu Nhai lắc đầu, an ủi Dạ Tình:

- Ta rất tốt, đã làm nàng lo lắng. Nàng đừng để bụng chuyện Tiểu Mỹ, có ngày ta sẽ cướp nàng về.

Có lẽ Vu Nhai đang đặt quyết tâm cho mình, sát ý mờ mịt phun ra từ miệng hắn dù Vu Nhai dùng giọng điệu bình tĩnh.