Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 57: Thơm phưng phức (1)

Trâu Đồng Minh nghe Vân Tranh nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm: - Vân hầu yên tâm, nô tài sẽ chuyển lời chính xác cho bệ hạ, không biết, từ khi đại quân rời biển, bệ hạ chưa đêm nào ngủ ngon, cả đêm nhìn về phía bắc, lúc thì hi vọng đại quân có thể bình an rút lui, lúc thì lại mong có thể thành công, làm nô tài nhìn mà nát lòng.

Vân Tranh cảm giác mông mình đang có cái đuôi chó đang vẫy nhiệt tình, cảm giác này làm y cực kỳ khó chịu, hơn vạn tướng sĩ bị hoàng đế ngu xuẩn phái đi nạp mạng, y không tha thứ cho Cao Kế Tuyên và hoàng đế, nhưng không còn cách nào khác, y vẫn phải bồi dưỡng hùng tâm bắc chinh của hoàng đế, một khi Triệu Trinh bị thất bại làm sợ vỡ mật thì y sớm ra đảo cho xong.

Chỉ đưa một tên thế thân thì đâu cần Trâu Đồng Minh đường xá xa xôi tới đây, điều duy nhất có thể giải thích là hắn được hoàng đế sai phái.

Khỏi phải nói, Triệu Trinh hiện giờ đang cực kỳ bàng hoàng bất an, lần này hắn tránh giám thị của triều thần, bừng bững dã tâm phái binh tới Liêu chứng tỏ bản thân, nhưng hại Địch Thanh trong đêm chạy đi giữ ải, Vân Tranh cũng cuống cuồng rời nhà, đám Bàng Tịch hối hả điều quân lương, rồi khi sao băng xuất hiện, trái tim pha lê của hoàng đế vỡ nát.

Một hoàng đế sụp đổ là tai họa của quốc gia, cho nên bất kể thế nào Vân Tranh cũng phải giữ tự tin cho hoàng đế, nói lời trái lòng có là gì...

Trâu Đồng Minh sau khi thì thầm một hồi vào tai Vân Tranh, vái dài rồi lùi xuống, còn lại Vân Tranh vẫn nhìn sáu con chim, chủ nhục thần vong, không ngờ Triệu Trinh đang dùng tâm lý chiến, chỉ là tại sao hắn dám liều lĩnh như vậy, không giống tính cách của hắn chút nào, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra trong cung?

Có lẽ nên bảo Hoa Nương để ý chuyện trong cung nhiều hơn.

Thôi bỏ, lúc này nghĩ chuyện đó cũng không ích gì, thứ cần quan tâm bây giờ là sáu con chim ưng kia, bọn chúng rất thông minh, bay ở độ cao không có mũi tên nào tới được, còn giữ đội hình nghiêm ngặt, rõ ràng là được huấn luyện.

Đây là bộ đội trinh sát rất tốt, tiếc rằng đều của nước Liêu, ám vệ Vân gia trước kia cũng có một con, chỉ tiếc là không biết có phải chăm sóc không tốt mà bị chết không, còn Hải Đông Thanh ở Đại Tống thì ở trong tay đám hoàn khố, lông đuôi bị cắt hết, dùng xích vàng buộc vào chân, vác lên vai đem khoa khoang khắp nơi.

Phia dưới thành Thiếu niên quân đã xuất phát, nhân số ít hơn yêu cầu của y, chỉ có chừng trăm người, nhưng chiến mã rất nhiều, khóe miệng Vân Tranh co giật, đây là đặc sản do y để lại, đám khốn kiếp này từ lúc xuất phát đã chuẩn bị bỏ chạy rồi.

- Hổ ca, đại soái vẫn đứng trên tường thành nhìn chúng ta kia, coi chúng ta là trẻ con sao? Báo Tử quay đầu nhìn, vô tình thấy đại soái một mình lẻ loi trên tường thành, trông rất đáng thương.

Lão Hổ cười mắng: - Con bà nó đến con cũng sinh ra hai đứa, giờ còn mặt dày nói mình là trẻ con. Sáu con chim ưng kia nhất định có vấn đề, hi vọng là có đại chiến, lần trước ở Thanh Đường chúng ta toàn bị sai vặt, chẳng làm được gì nhiều, lần này nhất định phải chứng tỏ cho đại soái thấy chúng ta có thể đảm nhận trọng trách.


- Ít nhất huynh còn được con ngựa què cả Trương Trắc. Giọng Báo Tử hậm hực lắm: - Này, nghe nói huynh đem con hãn huyết mã đó ra phối giống rồi.

Lão Hổ vung roi quất vào vai Báo Tử: - Con bà thằng Vương Bát ngươi mới phối giống với ngựa ấy.

Báo Tử trúng một roi cũng chẳng để ý, mặc khải giáp mà, thúc ngựa tới gần hơn: - Đệ lỡ mồm, ý đệ là khi nào cho đệ một con ngựa non.

Đoàn người ngựa nhanh chóng xuyên qua rừng liễu, Lão Hổ nheo mắt: - Chỉ cần ngươi thích, đợi ngựa non sinh ra ngươi cứ dắt đi... Hình như có phiền toái rồi, mọi người chuẩn bị.

… …

Phóng ngựa trên sa mạc có một điểm không hay là bụi, chạy nhanh một chút thôi là bụi tới không nhìn thấy gì, mở mồm ra là miệng có tới cả cân cát.

Nơi này cát nhẹ cứ như bụi, dẫm chân xuống một cái có khi lún qua mắt cá, gió thổi thì thôi rồi, người như yêu ma quỷ quái cưỡi mây vàng vậy.

Nhạn Môn Quan may mà có núi cao ngăn cách hai bên, nếu không thì bị cát vàng nhấn chìm lâu rồi.

Lão Ngụy, Lão Triệu dẫn Bột Bột rời Mã Ấp trại một cái là ngựa không ngừng vó, bọn họ nhận ra được ác ý đặc sệt từ trên người tên tướng quân nước Liêu, nếu không phải văn thư thông hành của bọn họ do xu mật viện nước Liêu cấp cho thì phiền rồi, hơn nữa trên người họ chẳng có thứ gì đáng tiền, nên đành thúc ngựa rời đi trong ánh mắt thù hận của người Liêu.

Đám người đó cũng tài, bọn họ hóa trang cho Bột Bột rất kỹ, thế nào mà bọn chúng vẫn nhận ra là người Nữ Chân, mũi thính hơn chó.

- Nhanh, nhanh nữa lên. Lão Ngụy quất roi lên mông ngựa của Bột Bột thúc giục, hơn một tháng bôn ba rồi, ai cũng kiệt quệ, nhưng Nhạn Môn Quan đã ở trước mắt, hắn không muốn xảy ra bất trắc vào lúc này:


Thân hình tròn xoe của Lão Triệu giờ đã gầy lắm rồi, mặt mũi xước xát vì bị gió cát cắt qua, râu ria thì mọc đầy mặt, toàn thân trên dưới đã chẳng còn khác gì dã nhân.

Mười hai gia tướng của Vân gia canh giữ ở chân núi, đợi một lúc mới bám theo, bọn họ luôn giữ cách hành quân này, dọc đường đi không bị truy kích, nhưng lần này thì khác, bọn họ quá gấp gáp, hơn nữa lại là tiền đồn đối diện với quân Tống, nước Liêu cảnh giác hơn gấp bội, chỉ cần khơi lên chút nghi ngờ thôi là bọn chúng giết người trừ họa.

Mãi không có truy binh đuổi theo, Lão Ngụy cao hứng muốn hát vang, dọc đường đi thuận lợi như có thiên thần phù hộ vậy, chẳng gặp một kẻ địch nào.

Chạy được ba mươi dặm, đột nhiên Bột Bột dừng lại, sau đó vẫy mọi người trốn ra sau một tảng đá lớn nhìn phía trước, Lão Ngụy thất kinh, cũng vội xuống ngựa, vẫy tay ra hiệu phía sau, bọn họ tín nhiệm Bột Bột vô điều kiện.

Phía sau tảng đá lớn kia là một sơn cốc, khắp nơi là xác chết mà chiến mã không chủ, một đám người Liêu đang thu thập các loại hàng hóa rơi trên mặt đất, đám người này rất hung hãn, thi thể nào cũng bị chúng cho thêm một đao mới soát người.

Nhìn từ trang phục của thi thể trên mặt đất thì đại bộ phận mặc giáp nước Liêu, còn có mấy tên mặc khải giáp quý giá bị trói gô cổ bên chiến mã, chắc là có thân phận nên bị giữ làm con tin.

- Gặp phải cường đạo nước Liêu rồi. Lão Ngụy kéo Bột Bột nằm như thằn lằn trên tảng đá xuống, chuẩn bị tìm đường khác:

Bột Bột xuống dưới rồi mới thì thào nói: - Thúc thúc, hình như họ nói tiếng Hán đấy.

- Không thể nào, đây là chiến trường chứ có phải là thương đạo đâu mà, nhất định có điều bất thường.

- Kệ có gì bất thường, nhiệm vụ của chúng ta là mau chóng đưa Bột Bột tới chỗ đại soái còn chuyện khác không cần đề ý.

Lão Triệu nghĩ cũng đúng định rời đi, không ngờ từ phía sau tảng đá có một người Liêu xuất hiện, hung ác nói: - Nhìn lâu như vậy đã đủ chưa?

Lão Ngụy thất kinh, không kịp suy nghĩ vung đao chém luôn, người kia đỡ được, chửi: - Con bà nó, không phải nghe các ngươi nhắc tới đại soái thì lão tử đã chém chết các ngươi rồi, còn dám chém lão tử à? Nói, ở đâu tới, làm gì?

Lão Triệu kéo Bột Bột ra sau lưng, Lão Ngụy nhìn kỹ thì ra là một thiếu niên người Liêu, nhưng lại nói tiếng Đông Kinh rất chuẩn, thoáng nghĩ là đoán ra thân phận đối phương, nổi điên chém tiếp: - Lão tử chém bọn tiểu Vương Bát các ngươi đấy, đến Ngụy đại gia đây mà ngươi cũng không nhận ra, nấp sau tảng đá dọa ai hả?

Thiếu niên luống cuống đỡ liền ba đao, vừa đánh vừa lui: - Râu ông mọc khắp mặt, ai mà biết được, đừng tưởng trước kia dạy bọn này được vài ngày mà lên mặt.

- Biết ngay đám Thiếu niên quan các ngươi toàn là lũ sói bạc bẽo mà, con bà nó, lông cánh cứng cáp muốn làm phản à? Lão Ngụy tức lắm, nếu không phải mình đường xa mỏi mệt thì chỉ vài đao là khiến thằng chó má này nằm một đống rồi, đâu tốn sức thế này: