Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 29: Tự tác nghiệt, chẳng thế sống

Ở trên sàn thuyền một lục y nữ tử cười chúm chím, nhún eo đưa tay trắng trẻo ra mời: - Phu nhân mời tiên sinh vào khoang uống chén trà xanh, rửa tục trần.

Lữ Huệ Khanh chắp tay một cái, chân dẫm trên thảm Ba Tư dày, cảm giác như đi trên mây, hành lang ngắn trạm khắc hoa cỏ chim cá sinh động như thật, nóc khoang thuyền là con dơi đen giang cánh muốn bay, tướng mạo hung dữ như cho người ta cảm giác an tường.

Chiếc lư hương hình khổng tước phun ra làn khói xanh nhạt, hương thơm như lan như xạ ôm lấy người Lữ Huyệ Khanh.

Lục y tiểu tỳ đi tới đại môn, cười ngọt ngào rồi biến mất sau cửa ngầm, đại môn từ từ mở ra, một nữ tỳ áo lam dung mạo càng xinh đẹp hơn ngồi xuống giúp Lữ Huệ Khanh thay giày ấm. Lữ Huệ Khanh không kìm được cúi xuống nhìn, y phục thùng thình che không nổi thân hình mạn diệu, hai đồi ngực tựa núi tuyết thoáng ẩn hiện, ngay cả tay chơi lão luyện như Lữ Huệ Khanh cũng cảm thấy tim như hươu con chạy loạn.

Đường phố Đông Kinh có tin đồn, nghe nói mỹ nam tử trên phố đôi khi đột nhiên mất tích, hai ngà sau lại xuất hiện, người khác hỏi tới, chỉ cười mà thôi.

Mỹ nam phải sánh mỹ nữ, loại tưởng tượng ướt át đó sinh ra vô số câu chuyện liêu trai, trong đó có suy đoán phù hợp nhất là nhà huân quý nào đó nhiều thị thiếp, mỹ nhân không chịu nổi tịch mịch, sai tỳ nữ ra đường quyến rũ mỹ nam tới hoàn thành hảo sự cho mình, sống vài ngày hoang đường tựa thần tiên rồi biệt ly. Nam tử khi đi bị bịt mặt, khi vệ bị bịt mặt, chỉ biết mình cùng mỹ nhân tuyệt sắc trong căn lầu xa hoa tột cùng hương thầm mấy độ.

Lữ Huệ Khanh tự thấy dung mạo tuấn mỹ, chòm râu ngắn dưới cằm càng là tiêu chí nam tử thành thục từng trải, khí chất cũng là có hạng, đi trên phố khiến không ít tiểu nương tử nhìn trộm rồi đỏ mặt.

Đi vào sảnh đường mờ tối, Lữ Huệ Khanh giật mình phát hiện nơi này rộng kinh người, đối diện cũng có nam tử thanh bào đang đi tới phía mình, định dừng lại chào hỏi, phát hiện đó là gương đồng lớn, làm không gian trong phòng lớn thêm nhiều lần.

Một tấm bình phong lụa vẽ mỹ nhân đùa bướm ở mé trái, thấp thoáng phía sau là hồng y phụ nhân nửa nằm nửa ngồi, tóc búi cao, đường cong mê đắm. Lữ Huệ Khanh muốn tới gần nhìn rõ, nhưng trấn định ngồi xuống ghế nói: - Ngoài kia trời giá lạnh, được chủ nhân mời tới chỗ ấm cúng thế này, không biết có thể hỏi phương danh, để ngày sau đáp tạ.

Hồng y phụ nhân lười nhác vặn mình: - Hai ta đều là người thế gian trần tục, có duyên gặp nhau tận hoan là được, gặp lại thì vô vị rồi, thiếp thân thấy quan tiên sinh cũng là người khoát đạt, vì sao lại có ý muốn này?

Lữ Huệ Khanh vuốt râu nói phong độ: - Lời phu nhân thật có lý, ý muốn, ý muốn, có ý rồi muốn, kỳ thực đều bất đắc dĩ thôi, hôm nay có rượu hẵng cứ say, sớm mai buông xoã tóc luớt thuyền nhỏ rong chơi, chẳng qua cuộc đời cầu hai chữ thống khoái.

Hồng y phụ nhân vỗ tay: - Hay, hôm nay gặp được tiên sinh thật không uổng chuyến đi này, người đâu, bỏ bình phong, để ta đích thân nâng ly mời tiên sinh.


Lam y nữ tử và lục y nữ tử cười khích khích đi ra, chuyển bình phong sang bên, hai tiểu đồng để tóc trái đào nhảy tưng tưng mang đèn lưu ly tới, tức thì cả phòng rực sáng.

Lữ Huệ Khanh chỉ mới nhìn một cái đã thấy cuộc đời trước đó của mình phí hoài..

Phụ nhân này tuổi đã không còn trẻ nữa, nhưng nàng không hề cố ý dùng son phấn che đi điều đó, bất kể mái tóc như mây, đôi mắt như nước thu, cánh môi căng mọng, đều dễ dàng khiến người ta quên đi tuổi tác của nàng, thậm chí phong tình vận vị nàng phát tán ra, khiến người ta thấy tuổi này mới là điều nàng nên có.

Váy lụa đỏ trong mờ mờ, bờ vai thon thả, chiếc yếm đào chỉ buộc hờ hững, bị đẩy lên bởi hai ngọn đồi, khe sâu thấp thoáng chấn động tâm hồn, lờ mờ hai hai anh đào cho thấy năm tháng chưa tác động nhiều lên thân thể đó, đôi chân nằm vắt chéo càng tạo ra sức dụ hoặc vô hạn. Yết hầu bất giác ực một cái, chén rượu đưa tươi lúc nào không rõ, đối diện với cặp mắt đãng dạng xuân ý đó, Lữ Huệ Khanh đầu óc không còn suy nghĩ được gì, nửa cổ uống cạn.

Rượu cay xé vào bụng, tựa hồ chớp mắt đốt cháy đống lửa khô trong lòng, cháy bừng bừng, lòng vốn có chút cảnh giác cũng biến mất.

Hai tỳ nữ khiêng một cái bàn trà lớn tới, bên trên đầy món ăn ngon lành bắt mắt.

Phụ nhân cũng nâng chén lên, nhưng đôi mắt hút hồn lại vẫn nhìn Lữ Huệ Khanh không rời, cặp môi hồng khẽ hé ra nhấp một ngụm rượu: - Tiên sinh nóng sao?

Lữ Huệ Khanh gật đầu, đưa tay áo lau trán lấm tấm mồ hôi: - Phu nhân quả thực có thể khiến nam nhân toàn thiên hạ khó kìm lòng, tại hạ thế này không thể coi là thất lễ.

- Tiên sinh rất thẳng thắn, thiếp thân thích thế. Hồng y phụ nhân cười khích khích, hai bầu ngực rung rinh, câu hồn hút phách, ánh mắt lẳng lơ lại kết hợp giọng nói trong trẻo yêu kiều, không khiến người ta cảm giác nang là người tùy tiện dễ dãi có thể khinh nhờn.

Lữ Huệ Khanh thừa nhận, những nữ tử khác dù trẻ đẹp hơn nàng, cũng không thể có vẻ quyến rũ trời sinh tỏa ra từ tận trong xương tủy nung chảy được người ta kia.

Lam y nữ tử cười chúm chím đi tới mời Lữ Huệ Khanh mời thay áo.

Bàn tay trắng trẻo mát lạt vuốt nhẹ lồng ngực Lữ Huệ Khanh, nhưng lại khiến hắn cảm thấy chút ấm áp, chủ nhân hoan lạc, tỳ nữ trợ hứng là chuyện bình thường trong nhà phú quý, nên hắn không khách khí đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tay nhào nặn bầu vú non mềm, mắt rừng rực lửa nhìn hồng y phụ nhân, hiển nhiên coi nữ tử trong lòng là người khác.


Lục y nữ tử hai tay roẹt cái vạch áo hắn ra, hôn lên ngực, phát ra tiếng kêu như mèo cái động đực: - Thật muốn cắn một cái.

Bị bầu ngực êm ái có sát vào lòng, Lữ Huệ Khanh nuốt nước bọt: - Muốn cắn thì cắn đi.

Cơn đau từ ngực truyền đến, Lữ Huệ Khanh cảm thấy khoái cảm chưa từng có.

Thản nhiên nhìn hai thân thể chẳng mấy chốc trần truồng ôm lấy nhau lăn lộn trên sàn, Hoa Nương chỉnh lại y phục, khoác thêm chiếc áo choàng lông, đứng dậy bước ra ngoài, nhổ phì một cái: - Cũng chỉ là một thứ phế vật thôi.

Lục y nữ tử đợi sẵn, đi theo bên cạnh hỏi: - Phu nhân, Tiểu Man hoang dại lắm, không làm chết Lữ Huệ Khanh chứ, lần trước dọa Tô Thức sợ chết khiếp.

Tiểu Man năm xưa bị một nam nhân già trong lúc quá phấn khích cắn cho toàn thân đầm đìa máu, Hoa Nương phải tốn rất nhiều công mới giúp khôi phục được, cho nên cực kỳ căm hận nam nhân.

- Không sao, chẳng may có lỡ tay cũng đáng đời.

Không lâu sau Tiểu Man từ trong cửa ngầm đi ra, y phục đã gọn gàng trở lại, vào khoang sau, rót ngay chén nước trà lớn xúc miệng.

Lục y nữ tử cười duyên: - Ta và phu nhân đang nói chuyện tương lai của ngươi, Tô Thức được đấy, thiếu niên thành danh, lại là tài tử ôn nhu, làm thiếp cho hắn cũng không tệ đâu.

Tiểu Man phun trà thành sương, cười nhạo: - Tài tử xưa nay chẳng có kẻ nào tốt đẹp, vị vừa rồi cũng là tài tử đấy, Đường Đường, ngươi có muốn đi theo hắn không?

Hoa Nương tát nhẹ vào má mỗi nữ tỳ một cái: - Muốn cãi nhau lúc khác, Đường Đường, bớt nói vài câu đi, Tiểu Man, thế nào rồi?

Tiểu Man bĩu môi: - Phu nhân, đã cho vào thùng phân rồi, sao phải phiền phức như thế ạ, không bằng xẻo từng dao một cho thống khoái, hoặc để nô tỳ cắn chết luôn.

- Ngươi là đồ ngốc, nếu muốn hắn chết thì khó gì, phu nhân cũng không cần ra tay như vậy, hi hi, được nhìn dáng vẻ đó của phu nhân một lần, chết cũng đáng rồi.

Hoa Nương coi như không nghe thấy hai người họ nói chuyện, vỗ bàn: - Nói với đám Hạo Nhị, đem toàn bộ đồ đạc trên thuyền lên thuyền nhỏ, tìm chỗ kín đáo đốt đi, thuyền lớn khôi phục nguyên dạng.

Tiểu Man và Đường Đường vâng lời đi an bài, Hoa Nương đi vào khoang thuyền, lấy khăn thơm che mũi, nhìn Lý Huệ Khanh nằm trong thùng phân cười ngu ngốc, lẩm bẩm: - Tự tác nghiệt, chẳng thế sống.