Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 65: Gian tế Tây Hạ

Một Tàng Ngoa Bàng rời thuyền, Trương Giáng đứng bên vung đao chém đứt xích sắt, trước khi lên ngựa còn nói: - Vân Tranh không sợ ta nói với Đồng Chiên ngươi mưu đồ Hà Hoàng sao?

Vân Tranh nâng chén nói to: - Tương quốc, ngài không sợ ta nói với Đồng Chiên là ngài toàn lực đột vây à?

Một Tàng Ngoa Bàng cười lớn nhảy lên chiến mã phóng đi, vừa nhìn Hắc sơn xa xa vừa bảo với Trương Giáng: - Ngày sau gặp kẻ này ngàn vạn lần cẩn thận, ôi, vài năm không gặp, thiếu niên năm xưa đã thành danh tướng một đời rồi, vài năm nữa không biết ta còn áp chết nổi không, y có Đại Tống giàu có hậu thuẫn, thế nào cũng là đại họa, vừa rồi mấy lần ta định bất chấp tất cả mà giết y.

Trương Giáng gật đầu, cẩn thận hỏi: - Tướng quốc, chúng ta nên nói cho Đồng Chiên biết âm mưu của Vân Tranh, để hắn tức giân quay giáo đánh quân Tống có phải hay không.

- Không có khả năng đó đâu, ba phe đều là kẻ thù, không ai tin ai.

- Đáng tiếc.

- Hắc hắc, tất nhiên là chúng ta phải nói với Đồng Chiên.

Một Tàng Ngoa Bàng thấy kỵ binh nghênh tiếp mình đã tới, quất mạnh mông ngựa, phóng như bay về doanh, bỏ lại Trương Giáng vẫn còn hồ đồ.

Lão Hổ gồng mình kéo xích, đưa con thuyền gỗ đỡ trôi tới hạ du quay lại, buộc chặt vào cây, rồi đáp ván gỗ cho Vân Tranh lên.

- Ta mang theo ngươi để mở rộng tầm mắt, nói xem, nghe được cái gì?

Lão Hổ gãi đầu: - Thuộc hạ chỉ lấy làm lạ đại soái và Một Tàng Ngoa Bàng đều hận nhau tới tận xương, sao lại có thể ngồi xuống bàn bạc

Vân Tranh buông một tiếng thở dài, bước vào bờ nói: - Ở kinh sư, Địch soái cứ hay than thở vài ta sinh con toàn đứa ngốc, giờ ta cũng rất muốn nói câu này, tự suy nghĩ, khi nào có câu trả lời tới tìm ta, cho ngươi biết rượu độc của Một Tàng Ngoa Bàng hay cá của ta, đều không dùng để giết người, bất kể ai định dùng người kia sẽ ngăn cản.

Lão Hổ nghệt mặt chẳng hiểu.

Quay về quân doanh, Vân Tranh lập tức ra lệnh viết một phong thư cho Đồng Chiên, nói Một Tàng Ngoa Bàng sắp toàn lực đột vây, còn ghi rõ phương hướng.


Đồng Chiên nhận được hai phong thư, mày nhíu chặt, hắn không cách nào phân biệt bên nào nói thật, bên nào nói dối, vốn định gọi Quỷ Chương vào bàn bạc, kết quả nhìn thấy Quỷ Chương cưỡi con ngựa đỏ rực phóng qua lều của mình, liền bỏ tâm tư đó, cho hai phong thư vào lòng, đợi mai xem tính hình thế nào rồi cân nhắc.

Thanh Nghị Kết Quỷ Chương rất vui vẻ, chỉ cần ở cùng với bộ hạ của mình là tâm tình hắn luôn tốt, hắn thích chỗ náo nhiệt, bất kể là quân doanh hay thị tập, hắn thích cuộc sống như thế, cùng chiến đấu, cùng chăn bò dê, cùng chạy tới tận chân trời bắt đàn ngựa hoang, khi nhìn thấy thòng lọng ở gậy lồng vào cổ ngựa, là lúc tâm tình hắn tốt nhất.

- Cáp Nô Nhi, cái con chó hoang kia, mau mài đao của ngươi sắc vào, mai chúng ta chiến đấu rồi, để xem ngươi có chặt được nhiều đầu hơn ta không?

Khi ngựa của hắn vừa chạy qua một xe lặc lặc, thuận tay lấy vò rượu, ném cho đại hán khôi vĩ trọc đầu.

Cáp Nô Nhi là tên câm, làm bạn với Thanh Nghị Kết Quỷ Chương từ khi hắn còn nhỏ, vì hắn câm, chẳng ai biết lai lịch của Cáp Nô Nhi thế nào.

Lần đầu Quỷ Chương vung đao là đao gỗ do Cáp Nô Nhi đẽo cho, khi ấy mẹ vẫn còn sống, nên thấy Cáp Nô Nhi, tâm tình Quỷ chương xấu thế nào cũng thành tốt.

Mai chiến đấu rồi, các chiến sĩ đều đang chuẩn bị những bước cuối cùng, mài dao, chỉnh cung, chuẩn bị tên, không chí tiền chiến rõ ràng.

Chỉ là đồ ăn chẳng ngon, Quỷ Chương biết là Hạt Dược giở trò, nhưng không bỏ thể diện xuống đi năn nỉ tên tiểu nhân vô sỉ ấy,từ chỗ bộ hạ kiếm được ít dê, bất kể thế nào, trước khi lên trận phải ăn ngon.

Quỷ Chương để mình trần, cầm con dao nhọn giết dê, tay nghề của hắn rất thuần thục, một dao cứa cổ dê rất ngọt, cứa vột vòng quanh móng dê, dẫm dưới chân lột da, lúc này nụ cười của hắn ảm đạm, vì dê không đủ béo, không tích bao nhiêu mỡ.

Là võ sĩ, Quỷ Chương thích chiến tranh, nhưng không phải loại chiến tranh này, bò dê với người thảo nguyên là tất cả, lúc này nên toàn lực vỗ béo bò dê, chứ không nên khiến cuộc chiến lớn thành như thế.

Nhưng Đồng Chiên cũng không sai, nếu hắn để Một Tàng Ngoa Bàng rời đi thì không ngồi vững trên cái ghế thủ lĩnh được, mục dân bị thù hận làm mờ mắt, từ bốn phương táp hướng đổ tới, chính là để phát tiết phẫn uất trong lòng, không phát tiết ra, trên mặt họ sẽ không còn nụ cười.

Mai ra sức chiến đấu là được.

Vỗ về tộc nhân xong, Quỷ Chương tới lều của Đồng Chiên, kỳ quái, trong lều có mười mấy tộc trưởng, nhìn hắn rất lạ, thậm chí là chế nhạo.

Quỷ Chương nhìn lại mình, có gì không ổn đâu, quần dính chút máu tươi, ở Thanh Đường rất bình thường, giết bò dê làm sao sạch sẽ được, nhìn Đồng Chiên dò hỏi.


Đồng Chiên né tránh ánh mắt của Quỷ Chương, gõ gõ lên hai phong thư trên bàn, nói: - Đó là thư của Vân Tranh và Một Tàng Ngoa Bàng. Một bên nói chuyện xảy ra ở Thanh Đường gần đây là do bộ hạ Vân Tranh giở trò, còn nói mục tiêu của y không phải Tây Hạ, mà muốn chiếm cứ Hà Hoàng, kiếm mảnh đất tốt nuôi ngựa.

- Một bên nói Một Tàng Ngoa Bàng nóng lòng đột vây, sớm ngày về Tây Hạ lo ổn định quyền lực, muốn chúng ta cẩn thận đề phòng, hướng Hoàng Hà, thậm chí còn tiếp tế cho chúng ta một phần lương thảo.

- Mọi người nói xem, hai kẻ này rốt cuộc muốn làm gì?

Quỷ Chương vỗ tay: - Cả hai đều đang nói thật, thuộc hạ kiến nghị, mai không tấn công vội, thả cho Một Tàng Ngoa Bàng qua Lam sơn trước, để quân trại của Vân Tranh thành đồ bỏ, lúc đó y có rời trại ngăn cản hay không là rõ ý đồ. Sau đó chúng ta xem tình thế mới chọn đối thủ tấn công, hiện Tây Hạ viễn chinh mệt mỏi, quân tản mạc không chiến ý, chúng ta ép càng gấp, bọn chúng càng tụ vào với nhau, nếu thả lỏng cửa, chúng sẽ mạnh ai nấy chạy.

Trong lều im phăng phắc, mọi người đều nhìn chằm chằm Quỷ Chương, Đồng Chiên nói nhỏ nhưng dứt khoát: - A Chương, mai phải khai chiến.

Quỷ Chương còn định khuyên, Hạt Dược âm trầm cắt lời: - Trước tiên ngươi nói lai lịch Cáp Nô Nhi ra, rồi hẵng giải thích vì sao muốn thả Một Tàng Ngoa Bàng đi.

Đồng Chiên đấm bàn rầm một cái, quát: - Ta đã nói rồi, không được mang Cáp Nô Nhi vào, Hạt Dược, ngươi coi ta là người chết à, không được nghi ngờ A Chương.

Quỷ Chương nheo mắt lại, tay bóp chặt, gân xanh nổi khắp người: - Ta không biết Cáp Nô Nhi theo ta hai mấy năm trời lại còn có thân phận khác đấy, Hạt Dược, ngươi không nói ra được, ta giết ngươi.

Hạt Dược bị ánh mắt đó làm sởn gai ốc, vội nhìn Kết Bưu bên cạnh: - Tin tức do ngươi tìm ra, ngươi nói đi.

Kết Bưu mắt gườm gườm nhìn Quỷ Chương: - Cáp Nô Nhi là người Tây Hạ, hắn biết nói, nhưng vì che dấu thân phận mới giả vờ làm kẻ câm, mấy chục năm không nói thành kẻ câm thật rồi, có điều nói là thứ trời sinh, ta sai người đứng sau lưng hắn dùng tiếng Tây Hạ hỏi hắn, hắn liền trả lời, hừ, Thanh Nghị Kết Quỷ Chương, ngươi còn gì để nói:

Quỷ Chương tóm cổ áo Kết Bưu, hoan hỉ hỏi: - Ngươi nói Cáp Nô Nhi không bị câm.

Kết Bưu bị siết không thở nổi, vất vả đẩy hai tay Quỷ Chương ra: - Hắn biết nói, dù ngươi muốn giết ta, ta cũng nói Cáp Nô Nhi là gian tế Tây Hạ.

Quỷ Chương cười lớn, quay sang Đồng Chiên: - Thủ lĩnh, thuộc hạ đảm bảo Cáp Nô Nhi không phải là gian tế.

Đồng Chiên gật đầu, nếu Quỷ Chương đã đảm bảo, bất kể xuất phát từ lý do gì, hắn đều phải tin.

Quỷ Chương vui vẻ rời lều, định đi hỏi chuyện Cáp Nô Nhi, nếu Cáp Nô Nhi biết nói, hắn có thể hòi được nhiều chuyện về cha mẹ mình.

Hạt Dược tác giận chặn đường: - Ngươi chỉ nói một câu là qua sao?

Quỷ Chương cười nhạt, lách người tránh được tay Hạt Dược, người rùn xuống, vác Hạt Dược lên vai, xoay bảy tám vòng ném đi.

Kết Bưu rống một tiếng, lao vào ôm lấy hông Quỷ chương muốn xô ngã hắn, người Quỷ Chương như con rắn, uốn vài cái là thoát ra, nắm đấm như cái bát đấm mạnh một phát vào bụng Kết Bưu, Kết Bưu không kêu được tiếng nào, gục xuống đất.

HẾT!