Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 45: Thắng lợi bất ngờ

Trên xe lầu nhất thời không ai nói gì nữa, Trương Giáng quay đầu nhìn Khách Sơn bộ đang tiến công, tiếng nổ uỳnh uỳnh quen thuộc truyền tới, không cần tới gần hắn cũng có thể tưởng tượng cảnh những cái xác bị nổ tan tành, Một Tàng Ngoa Bàng không nói rõ, nhưng hắn hiểu ẩn ý đằng sau những cuộc tấn công nửa vời kia.

Từ thời Dã Lợi Ngộ Khất còn sống, Khách Sơn bộ đã nghiêng ngả hai đầu, là bộ tộc phải diệt, bây giờ Đại Hạ suy yếu, trong nước phải đoàn kết, lệnh chỉ có thể phát ra từ một cái miệng.

Trương Giáng lúc này chỉ muốn nhanh chóng gọi Trương Văn Hiển từ trong loạn quân trở về, đứa nhỏ này hôm nay nói đã phát hiện ra nhược điểm của quân Tống, muốn thử xem có thể phá trại được không? Hắn không giống những người Hán Khác, Trương gia đã theo Lý Kế Thiên phản lại Tống, nên dù Đại Hạ thanh trừ thế nào cũng không tới Trương gia, trải qua dung hợp huyết mạch, bọn họ đã hoàn toàn được Tây Hạ chấp thuận mà bọn họ cũng hoàn toàn coi mình là người Tây Hạ.

*** Lý Kế Thiên - Thác Bạc Kế Thiên, ông nội Lý Nguyên Hạo.

Vì Tây Hạ, Trương Giáng không sợ chết, nhưng hắn không muốn chết không minh bạch, đây không phải cuộc chiến vĩ đại, mà là một cuộc mưu sát, từ đầu tới giờ Một Tàng Ngoa Bàng chỉ thanh trừ những bộ tộc không một lòng với hoàng tộc.

Trương Văn Hiển đang giơ cao đại đao ra sức tiến công Lại Viễn trại, hắn phát hiện, loại hỏa đạn quân Tống từ lúc ném ra mất một khoảng thời gian, hơn nữa Lai Viễn Trại tuy địa thế hiểm yếu hơn, nhưng quân Tống ở đó lại có sức chiến đấu yếu hơn nhiều.

Nhìn thấy người Tây Hạ xông tới như hổ điên, quân Tống trên tường thành châm hỏa đạn vội vàng ném xuống, nhưng đám thân binh của Trương Văn Hiển đã có chuẩn bị sẵn, kéo léo dùng khuẫn hất ngược hỏa đạn lên tường thành, hỏa đạn bay được một nửa đường thì phát ra tiếng nổ lớn.

Không ít người Tây Hạ không kịp hất ngược hỏa đạn lại, chỗ đó chỉ còn cái hố bầy nhầy máu thịt, nhưng trên tường thành quân Tống kinh hoàng hét lên: - Tướng quân chết rồi.

Trương Văn Hiển mừng khôn siết, hét lớn: - Không để quân Tống kéo giãn khoảng cách, áp sát, phải áp sát bọn chúng.

Một đoạn tường thành bị hỏa đạn làm nổ xiêu vẹo, đám Khách Sơn dũng sĩ tinh nhuệ nhất do hắn đích thân chọn ra, đưa khuẫn về phía trước, dùng hết sức húc tới, tức thì một lỗ hổng xuất hiện, quân Tống vừa định lấp lỗ hổng thì bị hoành đao sắc bén chém thay hai nửa.

Quân Tây Hạ ùa vào đuổi theo quân Tống chém giết điên cuồng, Trương Văn Hiển võ công cũng cực cao, không người Tống nào chịu nổi tới đao thứ hai của hắn. Dưới sự tiến công như hổ điên đó, quân Tống lại không có thuốc nổ hỗ trợ, không tài nào cự nổi, bắt đầu hỗn loạn, Trương Văn Hiển khi đi qua một căn nhà gỗ, phát hiện bên trong đầy hỏa đạn, mừng rỡ định phái quân tới chiếm lấy, có thứ này mang về, tin rằng không lâu sau Đại Hạ cũng có thể làm chủ được hỏa khí.

Nhìn người Tây Hạ hung dữ xông tới, một quân tốt người Tống thương tích đầy mình cắn răng đứng dậy, rút thanh củi cháy dở ném thẳng vào đó.


Quân Tống sợ tới hồn phi phách tán, ném vũ khí chạy hết,Trương Văn Hiển cũng thất kinh nhảy vội vảo hố nông, giơ thuẫn bài che người.

Tiếp đó hắn chỉ cảm thấy tai ù đặc, tim muốn vỡ nát, mặt đất rung chuyển dữ dội, rồi vô vàn những thứ không rõ rơi xuống lát chắn, chân bị vật nặng đập phải, mắt hoa đi, mất tri giác...

Vụ nổ kinh khủng đã phá tan một đoạn tường trại, đất đá bay tứ tung, quân Tống gần vụ nổ thất khiếu chảy máu đổ gục, đa phần thì như ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, bất kể kêu gào ra sao, hai tai cũng không nghe thấy.

Quân Tây Hạ tràn vào như nước lũ, vừa chém quân Tống như chém rau, vừa xông lên phía trước.

Vương Thiều nghe tiếng nổ kinh thiên động địa ở Lai Viễn trại, dẫn viện quân từ trại chính nhanh chóng tới cứu viện, khi hắn tới nơi thì trong trại toàn là người Tây Hạ, tuy quân Tống đã ra sức kháng cự, nhưng rõ ràng là không có chút hi vọng nào cứu vãn tình thế nữa.

Từ xa có tiếng vó ngựa gấp gáp, kỵ binh Tây Hạ đã tới, mưa tên cũng từ trên trời trút xuống, ngăn cản quân Tống cứu viện.

Thân binh ra sức kéo Vương Thiều đã trúng tên lui về, Vương Thiều gạt ra, định châm hỏa đạn liều mạng, bị thân binh cho một đấm ngất xỉu, cõng chạy đi...

Khi Vương Thiều lẫn nữa tỉnh lại thì đang nằm trong cái lều màu trắng, toàn thân bị dùng vải băng kín, tên quân y trưởng lúc nào cũng vác bộ mặt người chết thở phào: - Tỉnh lại là tốt rồi, không chết được nữa đâu.

- Lai Viễn trại... Vương Thiều vội hỏi:

- Mất rồi, toàn quân bị diệt, không một ai thoát.

Vương Thiều rên lên một tiếng, cúi đầu xuống, Lai Viễn trại có 7500 quân, Định Viễn trại 7500 quân, trại chính có 15000 quân, nay Lai Viễn trại bị diệt, Định Viễn trại tổn thất quá nửa, ngày quân Tây Hạ vào Tần Châu không còn xa, đang đau lòng chợt nhận ra xung quanh yên tĩnh khác thường, theo lý mà nói hiện là lúc chiến sự kịch liệt nhất, tiếng chém giết, tiến nổ không dứt bên tai mới đúng chứ?

- Nơi này là đâu?


- Hậu sơn của Tiểu La Môn trại, Lai Viễn trại mất, Định Viễn trại không được hộ vệ bên sườn nữa, phủ tôn hạ lệnh toàn bộ tướng sĩ rút lui về trại chính, ngươi bị thương nặng nên đưa tới hậu trại, đợi thương thế tốt hơn sẽ đưa tới Trần Thương, nơi đó mới có điều kiện y tế đầy đủ.

Vương Thiều cố kìm cảm giác đầu óc váng vất, gian nan nói: - Ta đã thề chiến tử ở nơi này.

Quân y trưởng đắp cho Vương Thiều một cái chăn: - Các vị làm tốt hơn dự kiến rồi, tranh thủ đủ thời gian cho đại soái nhà ta, giờ chết cũng chỉ vô nghĩa thôi, Tần Vương Xuyên trại không phải chỗ phòng thủ.

Nói xong bỏ ra ngoài để lại một mình Vương Thiều nghiến răng ken két.

Trương Giáng trong lòng đầy bi phẫn, khi Trương Văn Hiển được đưa về, hắn đích thân chém chết hai tên thân binh của cháu mình, đứa cháu này trước khi đi còn vui vẻ nói đã phát hiện bí mật của quân Tống, hôm nay sẽ phá trại mang lương thực về cho mọi người, vậy mà lúc về chỉ còn thoi thóp, hai cái chân nát bét. Trương Giáng cảm thấy trời đất đảo lộn, vãn bối ưu tú nhất của Trương gia đã bị hủy mất rồi.

Một Tàng Ngoa Bàng bất ngờ tới quân trướng của Trương Giáng, nhìn Trương Văn Hiển chỉ còn nửa cái mạng, nói: - Cưa chân hắn đi, như thế còn giữ được mạng, hảo nam nhi của Đại Hạ ngày càng ít rồi.

Trương Giáng mặt âm trầm: - Không có chân thì còn gì là nam nhân nữa.

Một Tàng Ngoa Bàng cười ha hả: - Văn Hiển đã thể hiện cho tất cả mọi người thấy dũng khí của một võ sĩ rồi, ai dám nói hắn không phải là nam nhân? Trương Giáng, tiểu nữ nhi của ta năm nay đã mười hai, gả cho Văn Hiển thế nào? Chuyện này ngươi là thúc phụ có thể làm chủ chứ?

- Tướng quốc nói thật chứ?

- Ta không nói đùa, mau chóng gọi y quan tới cưa chân giữ mạng cho Văn Hiển đi.

Một Tàng Ngoa Bàng nói xong vén rèm đi ra, hắn biết lúc này Trương Giáng hẳn rất vui mừng, còn hắn nhìn Định Viễn tại và Lai Viễn trại bị phá hủy, mặt không có chút niềm vui nào, dù quân tốt Tây Hạ trên tường reo hò, cũng không làm đôi mày nhíu chặt của hắn giãn ra.

Khách Sơn bộ tổn thất không nhiều, trận chiến này đem lại cho bọn chúng vinh dự cực cao, Tây Hạ là quốc gia sùng bái cường gia, cái bộ tộc nhất định phải diệt vong đó nhờ chiến thắng này đã vượt qua được sự thanh trừng của hoàng tộc.

Trong lều truyền tới tiếng kêu yếu ớt của Trương Văn Hiển, khỏi nói cũng biết y quan tới cưa chân rồi, Một Tàng Ngoa Bàng hi vọng Trương Văn Hiển có thể sống sót, như thế mới có thể đặt hết công lao lên người hắn.

Một Tàng Ngoa Bàng vốn định thanh trừng hết bộ tộc có mầm mống nguy hại, sau đó có cớ rút quân, nhưng trận thắng này làm hắn muốn rút cũng không được, phải đánh tiếp, nếu không trong quân sẽ có nội loạn, đám ngu xuẩn thấy chiến thắng ở trước mắt sẽ không chịu lui, đó là bất lợi của Tây Hạ, quân đội nắm trong tay các bộ lạc, lệnh truyền không thể thống nhất.

HẾT!