Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 43: Sinh tử luôn là vấn đề lớn

Khói đen phía tường đông bị gió thổi bao phủ tường thành, từ sau khói đen, xuất hiện một đại đội người Tây Hạ đen xì xì, như ác quỷ vừa trốn khỏi địa ngục, bất chấp trên người bốc cháy, miệng ngậm đao, tay bắc thang leo lên tường.

Công kích chính diện chỉ là để yểm hộ tiến công ở tường đông, không ai ngờ bọn chúng lại tấn công ở chỗ chính mình ném quả cầu lửa tới.

Giáo úy trên tường thành vội vàng tháo hỏa đạn trên người ném xuống, quân tốt cũng học theo, hỏa đạn không cần châm dây dẫn cháy, rơi xuống đống lửa là nổ tưng bừng.

Sóng nhiệt hất tung đám người vác thang, lửa cũng bị sức nổ dập tắt, chỉ còn lác đác mấy đốm lửa vương vãi khắp nơi.

Số người Tây Hạ còn sót lại vẫn bấp chấp xông lên tường thành, bị quân Tống dùng trường mâu đẩy xuống, nỏ thủ sau tường liên tục bật dây cung, dập tắt ý đồ muốn thần tốc phá thành của người Tây Hạ.

Lai Viễn trại và Định Viễn trại là hai cánh tay vươn ra của Tần Vương Xuyên, mà Tiểu La Môn trại phía sau trại chính Tần Vương Xuyên là doanh hậu cần cung ứng cho ba trại đó.

Tần Vương Xuyên địa thế đặc biệt, hai bên núi cao hùng vĩ cứ hẹp lại trông như cái loa, trại chính là cái miệng loa, Phú Bật tốn nhiều công sức mới lập nên được hai tòa quân trại Lai Viễn, Định Viễn ở sườn núi thấp, dùng bảo vệ trại chính Tần Vương Xuyên, cũng là để đề phòng người Tây Hạ từ ai bên sườn núi đánh xuống, đột phá phòng tuyến.

Cái trại đã khiến Đồng Chiên ôm hận trở về chưa chắc đã là đối thủ của Một Tàng Ngoa Bàng, nguyên nhân không gì khác, trong quân của hắn có cực nhiều người Hán, bất kể Trương Trắc, Trương Giáng hay Trương Văn Hiển đều am hiểu công thành.

Một Tàng Ngoa Bàng nhìn khói đen phía Định Viễn Trại dần tan đi, vỗ tay vịn ghế nói với Trương Trắc: - Xem ra Phú Bật thực sự định tử chiến ở Tần Vương Xuyên rồi. Người ta ngay cả mạng cũng không cần nữa, chúng ta muốn đột phá Tần Vương Xuyên sẽ tổn thật rất lớn, chẳng trách Vân Tranh thong dong truân binh ở Trần Thương, không chừng y cũng định tử chiến ở đó luôn. Chúng ta chỉ e dù đột phá được Phượng Tường phủ cũng được chẳng bằng mất, nhưng giờ đây không còn cách nào nữa, không đánh, chúng ta cũng chết, lệnh Trương Giáng tiếp tục tấn công.

Trương Trắc đi truyền quân lệnh cho quân tư mã rồi quay lại: - Quốc tướng, Phú Bật là trọng thần nước Tống, nổi danh nhân hiếu, mạt tướng tin ông ta tử chiến, nhưng nói Vân Tranh có quyết tâm chiến tử sa trường thì...

Cảnh Tuân nói ngang, giọng điệu vô cùng khinh bỉ: - Vân Tranh chỉ là một thằng hề thôi, y tham gia khoa khảo cùng với ti chức, nhưng nực cười là làm bài thi ở nhà, sao khiến người ta phục được? Trương tướng quân nói không hề sai, kẻ này là thứ tiểu nhân tham tài cơ hội, háo danh vô sỉ, làm gì có dũng khí tử chiến.


Một Tàng Ngoa Bàng nhìn quân Trương Giáng tổ chức lại, từ từ tiến lên, mỉm cười nói: - Cảnh Tuân, nếu như được trao đổi, ta muốn lấy một nghìn tên như ngươi đi đổi lấy tên hề kia, hiện giờ ngươi mới chỉ là ngũ phẩm, trước kia Vân Tranh ở Tây Hạ, quan chức còn trên ngươi.

- Trương Trắc, ngươi chưa gặp Vân Tranh chưa bị y đầu độc nên có thể thông cảm, nhớ kỹ lời ta, tác chiến với Vân Tranh phải hết sức cẩn thận. Các ngươi hẳn đã biết sự tích của y ở Tây Hạ rồi, ta khẳng định không khoa trương chút nào, có một điều các ngươi còn chưa biết, Vân Tranh đáng lẽ là kẻ phải bị ta chặt đầu, nhưng y thoát khỏi kẽ ngón tay ta, chính ta đưa y tới Tây Hạ.

- Y hại Tây Hạ ta như vậy, nhưng nói cho các ngươi biết, ta lại chẳng hận y, chỉ cần Vân Tranh quy hàng, ta không mừng hơn được nữa, tiếc rằng đó là chuyện không thể xảy ra.

Trương Trắc trầm tư không nói nữa, toàn tâm chú ý tình hình chiến trường, Cảnh Tuân mặt đỏ tía tai, song không dám nói gì.

Cuộc chiến ngày hôm nay chỉ mang tính thăm dò thôi, quân nhân cần phát tiết, trải qua tử vong gột rửa, người ta mới bình tĩnh lại, nóng vội không giải quyết được vấn đề gì.

Bởi thế cuộc chiến nhanh chóng lên tới cao trào, người Tây Hạ như cái chùy liên tục nện vào Định Viên trại, mặt Giả Quỳ đã đen nhẻm vì tro than, cổ họng khàn gần như không nói ra lời, trường đao sứt mẻ, còn thêm một đợt tấn công nữa thôi là thành cưa rồi. Nhìn người Tây Hạ la hét trong đám cháy, lòng hắn cũng nhỏ máu, mới ngày đầu tiên thôi đã tổn thất mất ba thành dầu hỏa trong quân.

Chiến đấu suốt từ sáng tới chập tối, bất kể là quân Tống hay quân Tây Hạ đều mệt mỏi, nhưng người Tây Hạ không chịu dừng lại, kéo tới hết đợt này tới đợt khác. Trời nóng, thi thể dưới tường thành trại mới một ngày thôi mà đã bốc mùi, khắp Định Viễn Trại bao phủ bởi mùi vị tử vong.

- Tướng quân, tiếp tục thế này không được, các huynh đệ đã mệt mỏi lắm rồi, người Tây Hạ đã đổi tướng, đổi chiến kỳ, Trương Giáng đã lui về nghỉ, Ngỗi Minh Thủ Toàn thay thế, bọn chúng đông người có thể thay, chúng ta lấy gì mà thay, không bằng để mạt tướng dẫn kỵ binh đánh ra, khiến bọn chúng chùn chân. Thiên tướng Vương Thiều nóng ruột đề nghị:

Giả Quỳ vỗ vai chàng trai trẻ xuất thân quan văn này: - Không được, kỵ binh của chúng ta tối diện với người Tây Hạ chỉ như món đồ chơi thôi, ta biết ngươi muốn dựa lưng vào kiên thành, đồ sát bộ binh kia, nhưng chiêu này dùng với Thanh Đường còn được, với Tây Hạ không ăn thua, đừng quên chúng có thần tí nỏ, cực kỳ nguy hiểm với kỵ binh.

- Mệnh lệnh các huynh đệ phân ba thành đi ăn uống nghỉ ngơi, ta không tin người Tây Hạ chết nhiều như thế còn có thể tiến công không ngừng nghỉ.


Vương Thiều nhận lệnh dẫn bộ hạ tới hậu trại nghỉ ngơi, mặc dù thi thoảng vẫn có mũi tên từ trên trời rơi xuống, ghim vào mái nhà, đám quân tốt cứ ngủ say như chết.

Khi mặt trời khuất hẳn sau ngọn núi, quân Tây Hạ rốt cuộc cũng thu binh, Một Tàng Ngoa Bàng thở dài: - Năm năm trước quân Tống không kiên cường được như thế, xem ra cuộc nam chinh đại thắng kia khiến xương sống bọn chúng cứng lên không ít.

Giả Quỷ ngồi phịch xuống đất, cảm giác ngực như có lửa, đang định bảo thân binh đưa nước, một bầu rượu đữa đưa tới, ngẩng đầu lên thì thấy Phút Bật.

Đang định nói, Phú Bật nhét bầu rượu vào tay: - Rượu nho đấy, Vân Tranh phái thân binh mang tới, mùi vị không tệ.

Giả Quỳ không khách khí, uống một hơi hết sạch, rượu vào bụng, tinh thần phấn chấn lên không ít: - Phủ tôn, chẳng lẽ đại quân của Vân hầu đã tới.

Phút Bật lắc đầu: - Địch chưa mệt y chưa tới.

Tia hi vọng vừa nhen lên đã bị dập tắt, Giả Quỳ nghiến răng: - Y định ngư ông đắc lợi!?

- Trận chiến này chẳng có lợi gì để kiếm hết, ngược lại y còn giảm bớt áp lực cho chúng ta, dù chúng ta chiến bại cũng có y ở đằng sau, lòng an ủi phần nào. Y còn phái hơn trăm giáo quân mang vũ khí mới, chuẩn bị dạy chúng ta sử dụng. Phú Bật lấy từ trên móc khải giáp một quả hỏa đạn lớn bằng dưa hồng: - Đây là trang bị của Thiếu niên quân, khác với hỏa đạn chúng ta hay dùng, uy lực rất lớn, bên trong nhồi rất nhiều thép vụn, khi nổ sẽ bắn ra đả thương người, nghe nói có thể tàn phá chu vi ba trượng.

Giả Quỳ là quân nhân kiểu cũ, hắn ra trận tin vào sức mạnh và dũng khí hơn là vũ khí trang bị: - Dù thế nào Tần Vương Xuyên cũng không giữ nổi.

- Cố hết sức nghe mệnh trời đi, Vân Tranh đang rút bách tính Tần Châu tới Phượng Tường phủ, biến Tần Châu thành chiến trường để tử chiến với Một Tàng Ngoa Bàng, việc chúng ta cần làm là tranh thủ thời gian cho y. Chỉ cần chặn được Một Tàng Ngoa Bàng, Tây Hạ sẽ suy sụp, có thể danh chính ngôn thuận thu lại Hà Hoàng...

- Chúng ta còn muốn phản công? Giả Quỳ ngớ ra:

- Đúng thế, nếu Vân Tranh tới, chúng ta giữ Tần Vương Xuyên không thành vấn đề, Một Tàng Ngoa Bàng đánh lâu không được sẽ phải thu binh, lúc đó hai bên lưỡng bại câu thương, không đối phó được với Đồng Chiên, rất có thể một Tây Hạ khác sẽ xuất hiện.

- Vân Tranh viết thư cho ta lựa chọn, nếu muốn y sẽ bỏ kế hoạch, giúp chúng ta phòng thủ, nếu không đợi chúng ta chiến bại, sẽ dụ Một Tàng Ngoa Bàng vào Tần Châu, dưa vào địa thế phức tạp ở đó, từ từ tiêu diệt hắn. Ngươi nói xem chúng ta phải lựa chọn thế nào?

Giả Quỳ nhìn Phú Bật ngửa mặt cười bi tráng, cười nói: - Phủ tôn đã có cân nhắc, cần gì hỏi kẻ thô kệch như ti chức, ngài cứ quyết là được, nếu như chúng ta chết rồi mà Vân Tranh không đạt được mục tiêu, mạt tướng làm ma cũng không tha cho y.