Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 36: Tế cờ

Hầu Tử, Hàm Ngưu mỗi người một bên nách kéo Lý Thường đã nhũn người, theo Vân Tranh ra ngoài cung, chỉ là nơi Lý Thường đi qua, "hào sảng" để lại một vệt nước dài, cũng không ai cười, bọn họ biết mình ở tình cảnh đó, chắc gì đã hơn.

Rời khỏi cửa cung, nhìn thấy một đám giáp sĩ áo đen uy nghiêm đứng đó, Lý Thường mới sống lại, nhưng là để khóc, vừa nãy ông ta nghe rõ lắm, cuộc chiến này hung hiểm vô cùng, cứ nghĩ tới bộ mặt âm u của hoàng đế khi nói để Phú Bật chiến tử ở Tần Vương Xuyên, ông ta thấy cái mạng già của mình đã mất quá nửa.

- Vân hầu, Vân hầu, chúng ta đợi đại quân đầy đủ rồi hẵng đi, bây giờ chỉ có hai ba trăm người, chẳng đủ cho địch giắt kẽ răng, Vân hầu, lão phu không biết cưỡi ngựa...

Nói chính xác là hai trăm mười sáu kỵ sĩ, mem theo đường lớn rời thành, Lý Thường ôm chặt cổ ngựa, vừa khóc lóc dầm dề, vừa nôn ọe, một văn nhân chưa bao giờ cưỡi ngựa, làm sao chịu nổi ngựa chiến hung mãnh, ông ta bị Lương Tiếp trói chặn vào lưng ngựa, chiến mã đi một bước là ông ta cảm giác cái gì đâm vào tim mình một phát.

Nhưng ông ta vẫn phát hiện ra một chuyện lạ, nhân số đội ngũ đang không ngừng ra tăng, không ngừng có người gia nhập đội ngũ của bọn họ, những người này không có áo giáp, không có vũ khí, người có ngựa người không, ăn mặc đủ kiểu, khi chiến mã ra khỏi cổng thành thì đã có trên nghìn người.

Vân Tranh không khỏi cảm động, đó đều là những bộ hạ cũ của y, đa phần tới từ Giáp Tử doanh, có những người đã giải ngũ, không ngờ một lá thư gửi tới Thành Đô, bọn họ đều quy tụ lại.

- Giám quân, đó là bộ hạ cũ của ta, muốn tới Tần Châu kiếm ít chiến công, niệm tình tương lai chúng ta là cua cùng xâu, giám quân vờ như không thấy nhé. Khi đi qua cầu treo ở Hoàng Hà, mọi người đều xuống ngựa dắt chiến mã, nói với Lý Thường với giọng không dấu được kiêu ngạo:

- Hả, là bộ tướng của ngài? Tức là quân tốt Vũ Thắng quân à? Lý Thường ngẩng đầu lên:

- Đúng là, là những người theo Vân mỗ từ ngày đầu, vốn cho về Thục, lần này trái lệnh điều đi.

- Ái dà, Vân hầu, mau mau, điều thêm đi, còn nữa mà, đúng không, Vũ Thắng quân có tới một vạn phải không, ngài điều tới cả đi, không cần lo vượt chế độ, nếu cần, cứ lấy ấn tín của lão phu. Ông trời ơi, đừng sợ nhiều, điều thêm nữa đi được không?

Vân Tranh ngửa mặt cười lớn: - Giám quân yên tâm, người thì Vân mỗ điều động cả rồi, chuyện hợp thức hóa giấy tờ văn thư làm phiền giám quân.

Lý Thường vỗ ngực đảm bảo, lúc này mới có cảm giác ba hồn bảy vía mới quay về một nửa, chỉ là ông ta mừng hơi sớm, đường vẫn còn xa lắm …


Đại quân đi trên cầu treo, phía dưới là nước Hoàng Hà chảy ầm ầm, mùa hè nước sống như canh bùn, sóng mang theo mùi tanh đặc trưng của bùn đánh cả hơi nước lên cầu treo, dòng sông hùng tráng phát ra từng tiếng nghẹn ngào, chẳng biết đang bi thương cho ai.

Trên sông có không ít thuyền lao như tên bắn xuống hạ lưu, chỉ để lại cho một vệt ảnh đen mờ mờ, đi ngựa chèo thuyền đều có ba phần nguy hiểm, đi thuyền trên Hoàng Hà càng cần hán tử dũng cảm nhất.

Cầu treo bị gió thổi kêu cót két, đung đưa làm người non gan sởn gai ốc, Lý Thường ôm chặt cổ ngựa, được binh sĩ xúm quanh vẫn gào khóc nói, vì sao mình phải chịu cái tội này.

Dám cưỡi ngựa đi qua cầu treo chỉ có tín sứ triều đình, bọn họ cưỡi ngựa phòng qua cầu không khác gì đi trên đất bằng, chỉ trong thời gian ngắn đã có hơn hai mươi tín sứ chạy qua, phương hướng là hai lộ nam bắc Kinh Tây.

Danh nghĩa thì Vân Tranh quản hai lộ này gồm Kim, Phòng, Tùy, Tương, Thái, Quân, Đặng, Đường, Toánh, Trần, Nhữ, Mạnh và Trịnh châu, gọi là mười lăm lộ binh mã Kinh Tây.

Thường ngày bọn họ thuộc chế trí sứ hai lộ nam bắc tiết chế, chỉ khi nào có chiến tranh mới do Vân Tranh điều khiển, đây là tình trạng, tướng không rõ mặt quân, quân không rõ ai là tướng của Đại Tống.

Mỗi lộ quân có hai nghìn cấm quân, vào thời chiến được điều đi tối đa một nghìn năm trăm quân, để lại năm trăm quân đàn áp địa phương, Vân Tranh muốn có thêm quân thì chỉ có cách điều sương quân.

Quân Tống ăn hại, Vân Tranh thấy nhiều lắm rồi, thế nên khi tới địa điểm tụ quân đầu tiên là Trịnh châu, thấy quân doanh nhếch nhác, sĩ tốt chẳng kẻ nào trông có vẻ chuẩn bị xuất quân lên đường, thấy đại soái của mình vẫn hờ hững như không thì không thấy lạ.

Vân Tranh cứ tưởng rằng quân đội Đại Tống không còn gì khiến mình ngạc nhiên nữa, nhưng mà lần này y được mở mắt, giáo úy Trịnh châu, Mạnh châu khi gặp Vân Tranh lần đầu, ngang nhiên đưa tay đòi tiền xuất phát, nói là không có tiền xuất phát là không đi đâu hết.

Sau đó đầu hai tên giáo úy cẩm y ngọc thực liền được treo ngoài cổng, bọn chúng chết mà ngay một lời cảnh cáo cũng không nghe thấy.

Tri phủ Trịnh châu Đàm Nguyên Tinh vốn định tới quân doanh làm người hòa giải há hốc mồm, ông ta biết cấm quân ngang ngược, muốn khuyên họ lấy đại cục làm trọng, tin tức hỏa tốc từ kinh sư truyền tới, nói chuyến này đánh trận khác mọi lần, không cho phép cấm quân lên mặt đại gia, kết quả chưa nói tiếng nào thì Vân ma vương đã giết người rồi.


- Mau ra đây, gọi tướng chủ các ngươi ra đây.

- Tưởng hầu gia mà ghê gớm à, nhà lão tử còn là công gia, con mẹ nó, giỏi thì giết lão tử xem.

Một đám cấm quân kéo đến bao vây soái trướng đòi Vân Tranh ra mặt trả lời.

- Vân, Vân hầu, thế này thì e gây binh biến... Đàm Nguyên Tinh nghe thấy ngoài doanh trướng quân sĩ chửi bới quát tháo ầm ầm, mồ hôi chảy ròng ròng:

Vân Tranh mặt không đổi sắc mời Đàm Nguyên Tinh uống trà, thấy hai tay ông ta run rẩy cầm cốc trà cũng không vững thì cười: - Đàm huynh đừng lo, ta không hàng phục được đám quân tốt này thì đánh trận gì nữa, vả lại ta cũng chẳng tính dùng đám cấm quân vô dụng này, chỉ mượn chúng để tế cờ khi xuất quân cùng chỉnh đốn quân kỷ thôi.

Đàm Nguyên Tinh nơm nớp lo sợ: - Dù là thế, quân tâm bất mãn, làm chậm hành trình của Vân hầu, đây là đại sự, không thể chậm trễ.

- Không chậm được đâu, ta muốn trong vòng mười ngày quân khởi hành, một tháng tới Kê Minh sơn, huynh thấy bọn chúng tới đúng hẹn được không?

- Nhưng nhiều một chút vẫn hơn mà, thêm một người là thêm một phần sức.

- Đàm huynh không hiểu việc quân rồi, quân cốt tinh chứ không cần nhiều, một đám dê có đông tới mấy cũng chẳng phải đối thủ của sư tử, mang theo nhiều chỉ lãng phí lương thảo. Ta vốn chỉ cần chọn một số trong đó muốn lấy mạng đổi tiền đồ, tiếc là chẳng có kẻ nào muốn lên trận giết địch.

Khi hai người nói chuyện, tiếng kêu thảm vang lên không ngớt, Đàm Nguyên Tinh hoảng hồn chạy ra ngoài trướng, tức thì khuỵu ngay tại chỗ, ông ta không dám tin cảnh tượng trước mắt.

Thân vệ của Vân Tranh đang đồ sát cấm quân, tuy cùng là quân nhân, nhưng cấm quân trước mặt đám hung thần kia không phải là đối thủ, chiến mã xông qua một cái là chạy tan tác, kỵ binh không buông tha, dùng vó ngựa dẫm đạp, đúng như Vân Tranh nói, đó là khác biệt giữa sư tử và dê.

- Dám bao vây lều soái, xông vào Bạch Hổ đường là tử tội, không biết vì sao bọn chúng lại quên được quân luật đầu tiên này nhỉ? Vân Tranh lững thững đi ra, nhìn cảnh đồ sát trước mắt chẳng có chút cảm xúc nào: - Tô tham quân, dâng tấu lên bệ hạ, nói cấm quân Trịnh Châu không phục quân lệnh, tự ý bao vây lều soái, đã bị ta tiêu diệt.

- Vâng! Tô Tuân khom lưng nhận lệnh, lui về hậu doanh viết tấu:

Vân Tranh đi giữa đống xác người đã mời gọi vô số ruồi muỗi bay tới, nhìn đám cấm quân sót lại đã bị bao vây, quát: - Tên nào dám đòi phí khởi hành nữa không?

Bốn bề im phăng phắc.