Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 32: Khanh không phụ trẫm, trẫm không phụ khanh

Vân Tranh cũng đặt khuê nữ xuống: - Trẻ con hai tuổi đầu, bệ hạ sao đã nhìn ra nhát hay không? Thần trước kia ngửi thấy mùi máu là buồn nôn, vậy mà bây giờ giết người như chém dưa vậy. Can đảm đa phần là được bồi dưỡng ra, chứ không phải là sinh ra đã có, trẻ con tuổi này đã biết thứ mình thích mình ghét, đó là chuyện tốt, chứ cái gì cũng không sợ thì tâm trí có vấn đề.

Triệu Trinh cười phá lên: - Khanh luôn có đạo lý kỳ quái, nhưng nói trúng trọng điểm làm người ta không biện luận được, luyện thuật quỷ biện đến lô hỏa thuần thanh rồi.

Trâu Đồng Minh và một hoạn quan khác bế hai đứa bé tới tấm thảm lớn trải dưới gốc cây, ở đó có rất nhiều đồ chơi.

Triệu Trinh và Vân Tranh uống trà tán gẫu vui vẻ, thi thoảng nhìn hai đứa bé chơi tưng bừng, Triệu Húc có vẻ không sợ Lạc Lạc nữa, chơi đồ chơi thì ít, sán tới cạnh tiểu nha đầu đó thì nhiều, ngửi ngửi mùi của cô nhóc như chó con, trầm tư: - Vân khanh, nếu hai đứa bé đó ghép thành một đôi thì thế nào?

Vân Tranh uống hết chén trà mới nói: - Bệ hạ, không được, thần chắc chắn sẽ phong vương, không thể nào lại để hoàng đế cưới hoàng hậu có lực lượng hậu thuẫn lớn như vậy, lịch sử đã chứng minh đây là chuyện chỉ hại mà không lợi, theo thần biết gia pháp hoàng gia cũng không cho, chúng ta không nên làm trái thì hơn.

Triệu Trinh thở dài tiếc nuối, sau đó lại bật cười: - Xem ra ái khanh rất tự tin chuyện thu phục lại Yến Vân Thập Lục Châu, ha ha ha, trẫm cũng rất muốn được phong vương cho khanh, nếu có một ngày như thế, trẫm hi vọng được đứng trên Trường Thành phong tước cho khanh.

Vân Tranh đứng dậy tạ ơn, rồi nói: - Bệ hạ vừa nãy hỏi thần vì sao lại ăn không ngon ngủ không yên, thần giờ trả lời, thân là tướng quân, nhìn biên cương không có chỗ hiểm yếu để thủ, đêm ngủ thần cũng giỏng tai lên nghe xem có quân báo địch xâm phạm không?

- Người bình thường không cảm thụ được nguy cơ này, nhưng thiết kỵ thảo nguyên nếu dốc sức đánh tới, thì có thể tới ngay chân thành Đông Kinh mà không gì cản nổi, cho nên chưa lấy về Yến Vân Thập Lục châu thì thần còn chưa ngủ yên.

Nói những lời Triệu Trinh thích nghe, Vân Tranh cũng được thanh nhàn, còn về phần có thật hay không thì trời biết, chỉ biết sáng nay Lục Khinh Doanh nói y ngáy to quá làm nàng mất ngủ, còn lau nước dãi cho y mấy lần, chất vấn y mơ thấy ai...


Chuyện này không liên quan tới nhân phẩm, cũng không phải do nịnh bợ, từ khi hình thành xã hội là con người biết nói dối, rõ ràng ở nhà ăn rau dại, trước khi ra đường lấy thịt bôi miệng, mang cái miệng bóng mỡ đi khoe khắp nơi.

Triệu Trinh bị lời dối trá của Vân Tranh làm cảm động, hoặc là buồn nôn, mãi mới nói lên lời: - Quân thần chúng ta đồng lòng, rồi sẽ một ngày lấy về hết đất xưa Hán Đường.

Thế là một vị hoàng đế tầm thường thật thà, một tên đại thần chẳng bản lĩnh những đầy bụng kinh nghiệm lịch sử ngồi dưới ánh nắng ấm áp uống rượu trò chuyện vô cùng hòa hợp. Tuy nói sáng sớm ngày ra đã uống rượu chẳng tốt lành gì, nhưng mà ở Đại Tống rất bình thường, có người sáng dậy lấy rượu xúc miệng, lại còn uống một ngụm rượu, lại làm ngụm trà đặc, gọi đó là hưởng thụ đỉnh cấp, không biết rằng dạ dày không chịu nổi, chỉ là người ta là hoàng đế, Vân Tranh không dại gì dạy khôn người ta.

Trời xanh mây trắng, gió thổi hiu hiu, dưới bóng râm của gốc cây cổ thụ phải tới trăm tuổi, hai nam nhân mặc nho sam thoải mái, ngồi hai bên cái bàn trúc đơn giản, vài đĩa bánh ngọt, một cái bếp lò, bên cạnh hai đứa bé nô đùa cười khanh khách vui vẻ, khung cảnh cuộc sống êm đềm nên thơ tiếc rằng đặt trong bối cảnh hoàng cung làm hỏng hết.

- Bệ hạ, Đại Tống ta nay thiên tai không dứt, coi trọng nông nghiệp đúng là xu thế phải làm, trong nhà đủ lương, trong lòng mới vững vàng. Lần này Vương sứ tướng đề xuất lập tiền trang không chỉ để kiếm tiền, kiếm được tiền không thành vấn đề, nhưng tiền kiếm được, thần cho rằng không nên tích trữ, mà nên đem tiêu.

Triệu Trinh đặt cốc trà xuống: - Tích trữ tài phú chẳng lẽ không phải là gốc rễ quốc gia sao?

- Không phải, bệ hạ, nay canh nông không ngừng giảm thiểu, nhưng nông dân mới là người cống hiến thuế má chủ yếu của Đại Tống, nếu không được bệ hạ chiếu cố, vài chục năm tới tài chính Đại Tống ta chắc chắn gặp nguy cơ lớn.

Triệu Trinh thở dài: - Trẫm cũng biết hậu quả đáng sợ thôn tính đất đai mang lại, nhưng từ thời thái tổ đã cho tự do mua bán đất, đến thời trẫm càng không cách nào lay chuyển quốc sách này.

- Theo thần thấy, thái tổ không phải là không muốn kiềm chế thôn tính đất đai, mà là vì trải qua rất nhiều triều đại, nhưng không thể tìm ra được biện pháp thích hợp để kiềm chế chuyện này. Quốc dân nhiệt tình với đất đai gần như mù quáng, rõ ràng lợi ích từ đất đai mang lại không nhiều nhất, nhưng lại cứ đặt nó ở địa vị hàng đầu, có tiền là ra sức mua trạch viện, mua ruộng đất.


- Cho nên thái tổ thái tông mới quyết đoán nâng cao thương thuế, nay thương thuế đã chiếm nửa thuế thu của Đại Tống ta.

- Nếu nông nghiệp không còn tiềm lực để khai thác nữa, chúng ta cần chăm sóc nó, thương nghiệp đã hưng thịnh, vậy càng nên ra sức đẩy mạnh. Chuyện này nếu bệ hạ không làm, tương lai tới hoàng tử Húc sẽ càng khó khăn...

Triệu Trinh chăm chú nhìn Triệu Húc chơi đùa với Lạc Lạc, mỗi lần nhi tử của mình sán tới gần là nha đầu đó lại đẩy ngã lăn quay, còn ngồi hờn dỗi khóc, hắn trừng mắt không cho ai vào dỗ, thế là lát sau tự nín, bò tới bên cạnh Lạc Lạc, nhìn rất lâu mới nói: - Trẫm đúng là có những lúc trách tổ tiên đại lại cho trẫm giang sơn có quá nhiều bận tâm, xem ra nếu không muốn con cháu trách móc, thì trẫm phải làm vài việc mới được.

Nha đầu nhà mình thơm tho sạch sẽ, đừng để thằng nhãi bẩn thỉu kia lây chấy sang, Vân Tranh nghĩ thế, bề ngoài vẫn thản nhiên nâng chén kính hoàng đế: - Vi thần nỗ lực bắc tiến, nói lớn lao là vì Đại Tống, nói chính xác ra cũng vì con cháu sau này có thể sống yên bình. Ngày vi thần đạt được mục tiêu, có thể thoải mái sống cho mình rồi, không giấu bệ hạ, thần đã nghĩ cả tên cho hòn đảo đó, là Đào Hoa đảo.

- Thần và chuyết thê lần đầu gặp nhau trong muôn dặm hoa đào, cảnh đó nay vẫn rõ ràng trước mắt, thần thậm chí còn nhớ được cánh hoa màu hồng dính trên tóc nàng, thực sự là người đẹp hơn hoa.

- Thần sinh ra chốn sơn dã, không thích ứng được lễ pháp thế gian, ở lại Đông Kinh làm người ta ngứa mắt, chẳng bằng chèo thuyền ra Đông Hải, sáng ngắm mặt trời mọc, tối thưởng thức hoa đào rơi, thi thoảng nổi hứng chạy lung tung một chút thưởng thức các món ngon thiên hạ, khi ấy mong bệ hạ chỉ mỉm cười bỏ qua.

Triệu Trinh mỉm cười: - Trẫm biết đó là nguyện vọng của khanh, nhưng không cần nhắc với trẫm suốt như thế, khiến trẫm thành không có lòng dung người.

Vân Tranh nghiêm túc chắp tay một cái: - Có những lời nên nói rõ vẫn hơn, giữa quân thần tối kỵ là suy đoán nghi ngờ, thần không chỉ nói với bệ hạ, mà khi trò chuyện với Bàng tướng, Hàn Kỳ cũng luôn nhắc tới, đến lúc thích hợp, thần còn muốn công bố với thiên hạ, để thành định cục không thể thay đổi.

- Thần làm thế cũng là vì cảnh báo bản thân, lòng tham của con người là vô cùng, tương lai lấy được Yến Vân Thập Lục Châu, ý chí phấn khích, khó tránh khỏi bị hồng trần xâm nhập, không bằng nhân lúc tâm ổn định, lập nên mục tiêu cho mình, như thế lúc đầu óc phấn khích cũng có thể bình tĩnh lại.

- Thần là người khó an phận, thế nên không muốn cuốn vào phân tranh quyền thế, thần muốn đi khắp thiên hạ, nến trải phong tình của cuộc sống, thưởng thức cảnh đẹp thiên hạ.

Triệu Trinh nhìn trời xanh, nói chắc chắn: - Chỉ cần khanh không phụ trẫm, trẫm quyết không phụ khanh.