Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 30: Không chơi với người thông minh

Hiệu suất làm việc của Vương An Thạch cao kinh người, từ khi hoàng đế đồng ý thí điểm tiền trang kinh doanh, tới khi tiền trang Đông Kinh khai trương chỉ tốn sáu ngày.

Có bốn con sông chảy qua đô thành Đại Tống, trong đó con sông chảy qua thủy môn Quảng Lợi vào thành gọi là Thái Hà, Thái Hà xuất phát từ Đại Ngỗ Sơn ở Trịnh Trâu, năm Kiến Long, thái tổ hoàng đế phát động dân phu đào kênh, dẫn dòng chảy Thái Hà đi qua Đông Kinh.

Phàm là vật tư từ đông nam vận chuyển tới thì đại bộ phận vào Đông Kinh qua Thái Hà, trên Thái Hà có tổng cộng mười ba cây cầu bắc ngang, trong đó cây cầu nổi tiếng nhất là cầu Long Tân.

Đối diện với cầu Long Tân là hoàng cung Đại Tống, đi về phía tây thêm năm trăm bước chân, sẽ nhìn thấy cửa hiệu khí thế, treo tấm biển đen khắc hai chữ vàng "tiền trang", ngoài ra không có thứ trang trí nào, thực ra chẳng cần, có ấn ngọc tỷ trên đó, bất kể trang trí nào cũng dư thừa.

Hai con sư tử đá uy mãnh cao lớn, làm tiểu dân nhìn thấy chùn bước.

Đây vốn là phủ Thái Quốc công chúa, vì Thái Quốc công chúa qua đời không con kế thừa, nên hoàng gia thu hổi, sửa sang thành tiền trang.

Khi tiền trang khai trương, Vân Tranh có đi xem, hết sức bất ngờ là các hạng mục kinh doanh ở đây được người Tứ Lạc Nghiệp vận hành đâu ra đó, xem ra bọn họ không phải là lần đầu tiếp xúc với ngành ngân hàng.

Mặc dù nói 2000 năm trước CN, chùa Babylon, 500 trước CN, chùa Hy Lạp đều đã kinh doanh bảo quản kim ngân, thu lợi tức, cho vay tiền. Nhưng ngân hàng đầu tiên sinh ra ở Italia thời trung cổ, do vị trí địa lý đặc thù của Venice, biến nó thành trung tâm mậu dịch, ngân hàng Venice là ngân hàng đầu tiên trên thế giới, sau đó tới Đức, Hà Lan nối nhau thành lập ngân hàng.

Đào bới đống kiến thức lịch sử không kém của mình, nhưng người Tứ Lạc Nghiệp có tri thức ngân hàng từ đâu ra, đây là điều Vân Tranh không tìm được câu trả lời, quái thật!

- Phu quân, tiền trang này chẳng qua là giao tử chứ có gì lạ đâu, khi ở Thục, bách tính có tiền cho thương cổ lớn vay, bọn họ buôn bán có lãi mang tiền về trả cho bách tính, cùng với lợi. Giờ khác mỗi điều là triều đình mở thì giao tử có thể được chấp nhận khắp nơi, không phải mỗi nhà phát hành một loại giao tử như trước.

- Nếu chẳng phải có thai, thiếp đã tính liên kết với các thương cổ ở Thục mở tiền trang, hiện giao dịch Thành Đô, Đông Kinh tăng lên đáng kể, mà nói tới uy tín, nhà ta ở Thành Đô còn thua kém ai chứ?


Thôi xong rồi, còn sống thế quái nào được nữa, ngân hàng nói trắng ra là một loại hoạt động kinh tế, chỉ cần có tiền bạc luân chuyển qua lại kỳ thực đã sinh ra nghiệp vụ ngân hàng.

Cho vay, dự trữ, lưu chuyển, đều được bách tính mò mẫm ra trong cuộc sống, tiền trang chẳng qua là tập hợp các phương thức đó làm một thống nhất quản lý thôi.

Người Tứ Lạc Nghiệp đi khắp nơi làm ăn buôn bán, sớm quen thuộc các quy tắc giao dịch là hiển nhiên, chẳng trách Vương An Thạch trong thời gian ngắn đã khai trương rồi. Chuyện hoàng đế và bách quan nghe nửa ngày còn ù ù cạc cạc, té ra dân gian đã thịnh hành, trời ơi thật muốn túm tóc bọn họ ra đây nghe lão bà của mình nói.

- Còn đơn giản lắm, có sơ hở. Vân Tranh cố vớt vát chút thể diện trước lão bà:

- Có sơ hở mới tốt, văn võ huân quý toàn triều nể mặt bể hạ nên gửi tiền vào đó, nhà ta cũng gửi hai vạn, có sơ hở mới lỗ vốn, thiếp muốn lỗ thật nhiều vào, không lỗ làm sao bệ hạ biết huân quý chúng ta một lòng một dạ nghĩ cho giang sơn xã tắc? Không lỗ làm sao bệ hạ biết là nợ huân quý chúng ta.

- Vương An Thạch càng làm bậy làm bạ, khiến tiền nhà ta lỗ tan nát, nhà ta vì giang sơn Đại Tống không nói câu nào, thắt lưng buộc bụng sống qua thời kỳ đói kém.

Vân Tranh mồm há ra không khép lại được, bỗng nghi ngờ, có phải trước kia lão bà luôn giả ngu để ve vuốt sĩ diện của mình không?

Ghét nhất người thông minh hơn mình, tránh xa một chút là phương thức tự bảo hộ tốt nhất, Vân Tranh nổi giận vô lý, bắt Lục Khinh Doanh sống với đống sổ sách, còn mình bế khuê nữ đi tìm Cát Thu Yên, ở bên tiểu lão bà chỉ cần lấy ít chuyện sơn thần thủy quái ra là đủ làm nàng ngây ngất, thể hiện được trí tuệ vượt trội của mình, còn với đại lão bà, lỡ lời một câu là thằng thằng ngốc, lại còn không phát hiện ra cơ.

Chẳng trách nam nhân chỉ thích tiểu lão bà, không thích đại lão bà.

Khuê nữ ở bên nhéo lỗ tai chơi đùa, tiểu thiếp dùng đôi mắt ướt át sùng bái nhìn mình, phải thế mới đúng.

- Lại nói, Kiều Phong dùng một chiêu Long trảo thủ..


- Khuê nữ ở bên cạnh nhìn đấy. Cát Thu Yên nghe trượng phu kể chuyện Thiên Long Bát Bộ, vừa thấy ba chữ "Long trảo thủ" là theo bản năng né ngay:

- Nó thì biết cái gì chứ, không sao.. Vân Tranh nói thế vẫn bế khuê nữ nước dãi ròng ròng lên, lấy khăn lau cho nó, nha đầu này rất khỏe, nhéo tai người ta muốn đứt luôn:

- Lão gia, người đang kể về cao nhân thời nào đó, thiếp tới Thiếu Lâm tự rồi, toàn là một số ngoại môn công phu thô thiển, suốt ngày lấy gậy đánh lên người luyện cơ bắp, đám hoa ca bạc ở Đông Kinh, có quá nửa xuất thân từ Thiếu Lâm tự, cho nên đều dùng gậy thuần thục..

Vân Tranh nhíu mày: - Nàng là nữ nhân lên Thiếu Lâm tự làm gì?

- Khi đó Cao Đàm Thịnh dẫn giáo chúng lên kinh, từng muốn lợi dụng đám hoa ca bạc làm vài việc, thiếp thân theo bên cạnh, tất nhiên không thể bỏ qua Thiếu Lâm tự.

Vân Tranh gật gù: - Chủ ý này không tệ, hoa ca bạc đều làm việc cho huân quý, nghe ngóng tin tức, ám sát đều là nhân tuyển hàng đầu, lúc cần thiết, Tinh Bàn của chúng ta cũng làm thế.

Cát Thu Yên lắc đầu, nhớ tới chuyện xưa, lòng còn thương cảm, nàng theo Di Lặc giáo tuy có phần ép buộc, không phủ nhận trước khi gặp trở ngại ở Thục, từng tung hoành giang hồ, vô cùng thống khoái: - Cao Đàm Thịnh lúc vào Thiếu Lâm tự thì tinh thần hăng hái, lúc ra thì suy sụp, trực tiếp dẫn mọi người về Ba Trung, không nói chuyện này nữa.

- Chắc chắn có chuyện xảy ra, nhưng thiếp do thám Thiếu Lâm tự kỹ càng, lại phái thuộc hạ đấu với võ tăng, bọn họ đúng là chỉ biết công phu thô thiển, không thể nào là đối thủ của Cao Đàm Thịnh. Phu quân, nếu chàng không giải được câu đố này, thì không nên đụng tới Thiếu Lâm tự.

Chuyện Cao Đàm Thịnh không làm được, đúng là không tầm thường, Vân Tranh gật đầu: - Coi như ta chưa nói.

Đông Kinh giờ là thiên hạ của Mật Điệp ti, từ sau sự kiện đốt thành đó, Mật Điệp ti tăng cường giám sát Đông Kinh tới mức độ chưa từng có, làm thế lực khác muốn nhân cơ hội giang hồ Đông Kinh tổn thất để tiến vào trở nên rất khó khăn, nếu không có Hoa Nương lợi dụng Đoạn Hồng chiếu cố cho đám Hạo Nhị và Hoắc Hùng thì nói không chừng bị Mật Điệp ti phát hiện, mặc dù hiện dựa theo kế hoạch định ra từ trước, kinh doanh một bến tàu, muốn mở rộng thế lực mà không ai biết thì khó.

Triệu Trinh nửa năm qua không ngừng dồn ép không gian sinh tồn của Bộc vương, tháng tư thu lại chức quyền của đại tông chính, tháng sáu cấp Bộc vương đất phong ở Bồ Châu, sáu nghìn tám trăm mẫu.

Bộc vương lấy cớ mình nhiều bệnh không chịu đi, làm Triệu Trinh rất tức giận, Bộc vương dâng thư muốn để lại mấy đứa nhi tử chiếu cố gia sự và tài sản cũng bị Triệu Trinh từ chối, bây giờ ông ta đang ra sức cổ súy hiếu đạo, hi vọng có thể tới trong coi mộ tổ..

Bộc vương thì đất phong tất nhiên ở Bộc Dương, nhưng Triệu Trinh mở mắt nói dối, cố chuyển đến Bồ Châu, cùng âm nhưng không cùng chữ.

Bồ Châu ở dưới Phượng Tường phủ, nơi đó thế lực hoàng đế mạnh nhất, bất kể Dương Văn Quảng hay Phú Bật đều không nể nang Bộc vương, Triệu Trinh muốn giam lỏng cả nhà Bộc vương ở đó.

HẾT!