Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 12: Lão bà thông minh

Nghĩ tới Ngỗi Minh cùng đám nữ nhân sống thoải mái dư dả, Vân Tranh ngửa mặt thở dài, sương quân biết mình khôi phục dân tịch chẳng hề hân hoan reo hò, chính sách sương binh nhiều năm của Đại Tống nuôi ra một đám người lười kinh khủng khiếp.

Để bọn họ có thể sống được, Vân Tranh nói khô cả cổ với triều đình mới tranh thủ được ít trâu cày, hạt giống và nông cụ, đám sương quân đó chỉ cần chịu khó hai năm là sẽ có gia nghiệp không tệ, miễn thuế ba năm là hoàng ân lồng lộng rồi. Nhưng bọn họ thà ở binh doanh tắm nắng bắt chấy, ăn bữa no bữa không còn hơn là đi cày cấy.

Binh sĩ Giáp Tử doanh hồi được chia ruộng đất, cả doanh kéo nhau đi làm đồng, vứt y lại trông kho tiền cơ mà, sao đám người này lại khác hẳn? Hay người Thục chăm chỉ hơn?

Thế là Vân Tranh sai người đi tới sương quân xung quanh kinh thành điều tra, kết quả làm người ta chán nản vô cùng, chỉ chưa tới hai thành đồng ý rời quân ngũ đi canh tác đồng ruộng của mình.

Thế giới chẳng phải ai cũng chăm chỉ, chẳng phải ai cũng theo đuổi mộng tưởng mỹ hảo, đám sương quân kia thà há mồm vàng khè, nằm dưới ánh nắng thảo luận tướng chủ của mình cưỡi Ô Vân Đạp Tuyết hay Ô Chuy, chứ không muốn bỏ thời gian suy nghĩ đứa con phơi mông lộ đít của mình tương lai làm gì.

Sau khi có báo cáo điều tra, Vân Tranh liền biết mình mắc bẫy Bàng Tịch, Vương An Thạch rồi, cứ tưởng vì chuyện Âu Dương Tu mà đám người này phải nhượng bộ, ai ngờ bọn họ tương kế tựu kế, đào một cái hố lớn chôn cả mình lẫn Địch Thanh.

Điên thật, mình sơ ý quá, sương quân đất Thục năm nào cũng phải đi trị thủy, tất nhiên còn giữ được tinh thần làm việc, Vân Tranh hiểu một đạo lý, không sợ người nghèo, chỉ sợ kẻ lười, nghèo thì còn nỗ lực thay đổi được số mệnh, chứ lười thì... vô phương cứu chữa rồi.

Sương quân Hà Bắc thành quân đã lâu, tính lười đã thâm căn cố đế, bao nhiêu năm cuộc sống quân lữ biến họ thành tàn binh, tàn phế thật rồi.

Bọn họ lười, thích tranh giành nhau, thích đấu đá nhau, vì một cái bánh bao sẵn sàng đánh nhau tranh một cái bánh bao, nhưng ghét lao động.

- Phu quân, thực ra người lười đa phần là vì không nhìn thấy hi vọng, chàng bị bề ngoài che mắt đấy, trang hộ do thiếp quản lý, cho nên nhìn kế hoạch của chàng là thấy vấn đề. Lục Khinh Doanh thấy trượng phu suốt ngày mặt ủ mày chau thì hỏi nguyên cớ, cho dù không giúp gì được, nói ra cũng thoải mái hơn, nghe xong liền bật cười: - Bách tính luôn cho rằng số mình là chịu khổ, không phải là hưởng phúc, nói gì tới sương quân xưa nay chẳng được ai coi là người, vậy mà chàng lại cho họ nào trâu, nào giống, nào công cụ, còn miễn cho họ ba năm tiền lương. Trời ạ, chàng cho họ quá nhiều, những con người tội nghiệp bị quan trên lừa gạt bao nhiêu lần đó, tự nhiên có cái bánh trên trời rơi xuống, họ không nghi có thuốc độc mới lạ, bọn họ thà đánh nhau vì một cái bánh, ăn vào mới yên tâm.


- Chàng đó, không phải là người quản mấy chuyện này, chàng là người làm việc lớn, chuyện nhỏ này chàng giao cho một viên tiểu lại là hoàn thành rồi, bọn họ có thủ đoạn khiến những người nghe ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần chàng quản đám tiểu lại đó, không cho chúng bóc lột những người cùng khổ kia là đủ.

Ấy dà, làm sao mà lại không nghĩ tới, xem ra thời gian qua chỉ nằm nhà nên đầu óc thui chột không ít, Vân Tranh quay đầu nhìn lão bà, ôm vào lòng nhắm cái miệng nhỏ hôn lấy hôn để.

Đến khi lão bà bị dày vò tới mềm nhũn người, thở dốc liên hồi mới cẩn thận đặt xuống giường, chạy ra ngoài, nghe đằng sau có tiếng gọi với thêm vừa thẹn vừa giận: - Ngoài trời còn mưa, chàng mang theo ô..

Ai rảnh mà ô với dù, Vân Tranh hô lớn "chuẩn bị ngựa", đại thanh mã chạy ngay ra khỏi chuồng, mã phu rồi rít đuổi theo lắp yên.

Chảy lên mình ngựa, nó tựa hồ cảm thụ được tâm tư của chủ nhân, hí một tiếng phóng vèo khỏi cửa, men theo ngõ rộng chạy tới Quốc tử giám gần đó.

Lời của Lục Khinh Doanh cởi bỏ được nút thắt lớn nhất trong lòng Vân Tranh, một sự thông, vạn sự thông, Vân Tranh vô cùng hoan hỉ, lão bà nói rất đúng, nhưng không thể sử dụng đám tiểu lại, mà cần nhân tài có kiến thức hơn.

Quốc tử giám mỗi năm cung cấp cho Đại Tống rất nhiều viên lại, đạo lý giống sương quân, càng là sương quân lâu năm càng lười, càng là giám sinh mới ra trường càng nhiệt tình, những người này đã biết làm quan ra sao, chỉ thiếu cơ hội cho bọn họ thi triển tài hoa, thực hiện hùng tâm tráng trí. Quan viên đợi phân phối ở Đại Tống nhiều không kể siết, đợi tới lượt bọn họ thì một bầu nhiệt huyết bị mài mòn sạch, hi vọng gì bọn họ quản lý tốt địa phương.

Những giám sinh mới rời, hoặc còn đang ở trong trường thì khác, là lúc chí khí hừng hực, dám mơ ước, Vân Tranh thàn dùng nghé non còn hơn dùng cáo già, nếu là tân bách tính, tân địa bàn, thì phải dùng tân quan viên.

Đám thơ hay từ giỏi vứt, đám lão luyện thanh lâu vứt, đám thích cao nhã vứt, càng là tài tử càng không cần, đám người này bề ngoài thông minh sáng láng, khi làm việc cực kỳ vô dụng.

Trong cơm mưa li ti, lòng Vân Tranh lòng như có lửa cháy, trời đất mới phải có khí thế mới mới được.


Thế nhưng nhiệt huyết của Vân Tranh nhanh chóng bị dội nước lạnh.

Tức chết thôi, Vân Tranh ở ngoài Quốc tử giám nổi trận lôi đình, người ướt như chuột lột vẫn ra sức đá cửa, Hầu Tử cũng đá giúp, Hàm Ngưu thậm chí còn mang chùy ra, chuẩn bị phá cửa.

Âu Dương Tu, cái lão già dâm dê đốn mạt đó chưa bị giết chết à? Sao lại vẫn còn xuất hiện ở chỗ này? Loại người như ông ta mà vẫn để làm tế tửu Quốc tử giám sao.

Giờ còn có mặt mũi nào vác mặt ra lên giọng cái gì mà Quốc tử giám là học phủ tối cao của Đại Tống, mỗi học sinh là tinh anh hoàng triều, sao có thể tự ý đem dùng.

Khốn kiếp, có lão mới tự ý đem cháu gái mình ra dùng ấy, lão tử là Tập Anh điện đại học sĩ, đường đường quốc hầu, Vân Huy đại tướng quân, bổng lộc mỗi năm đủ đè chết lão già mà không biết xấu hổ, dám đóng cửa trước mặt lão tử à?

Thế nhưng Quốc tử giám không thể tùy ý đập phá được, đành cắn răng cản Hàm Ngưu lại.

- A, Vân hầu, vì sao lại nổi giận như thế? Một giọng nói kéo dài chảy nước từ cửa bên truyền tới:

Vân Tranh nhìn thấy người này là muốn đập một trận, vì hắn là Lữ Huệ Khanh.

Là quân nhân, Vân Tranh không sợ hổ, báo, sư tử, gấu, voi, nhưng với rắn độc thì tránh xa một chút, tên khốn này trên lịch sử cũng có tiếng lắm, cầm quân một lần, dâng hết vào miệng hổ, đến mảnh giáp cũng không còn, nhưng trên triều được ca ngợi không ngớt, chuyện này được coi là câu đố không có lời giải trên lịch sử. Sau khi kéo đổ Vương An Thạch, đám Chương Đôn, Tằng Bố, Thái Kinh đều không dám đưa kẻ này vào triều.

Đây là tên tiểu nhân cực kỳ có tài hoa, bản lĩnh sở trường là hại bạn, từ Vương An Quốc, Vương An Thạch, cuối cùng là thiên cổ lão tặc Thái Kinh cũng bị hắn làm khốn đốn.

Chẳng lẽ tên khốn đó nhìn trúng mình rồi, Vân Tranh nhìn trái ngó phải, cố ngăn mình bỏ chạy, đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ không thể coi là quân tử, nhưng không dồn một người vào chỗ chết, tên khốn này thì khác, không chỉ hủy diệt người đó về tư tưởng, càng thích tiêu diệt luôn thể xác.

Chỉ là nghĩ thế thôi, lão tử sợ người chắc, Vân Tranh hậm hực nói: - Ta nổi giận vì Âu Dương Tu là kẻ rởm đời, nay Đại Tống tệ nạn chồng chất, đồng liêu trong triều ra sức xoay chuyển, còn ông ta muốn khư khư giữ cái cũ.

Lữ Huệ Khanh cười rất có sức hút, đôi mắt mang tới cho người ta cảm giác ấm áp, lưng hắn khoác cái khăn choàng dài, chất liệu mềm nhẹ, bị ướt dán lên thân hình gầy gò, mang tới ấn tượng mong manh dễ vỡ của thư sinh trói gà không chặt.