Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 8: Cút!

Bất kể ai tiếp xúc với Vân Tranh lâu đều nhiễm thói xấu không nên có, ví như Văn Ngạn Bác bây giờ, cũng nằm khểnh trên thảm mềm, há miệng nhỏ hạt vải, cảnh này đang lẽ tuyệt đối không thể xuất hiện ở một người cứng nhắc quy củ như ông ta. Nằm xuống rồi mới thấy cái diệu của nó, voi đi chòng chành, nếu ngồi thẳng chẳng mấy chốc mà hoa mắt chóng mặt, nằm xuống thì như võng đung đưa, cực kỳ khoan khoái.

- Quý phủ ngoài cổng Chu Tước tuy không nhỏ, nhưng muốn chứa một trăm hai mươi con voi không được. Văn Ngạn Bác thăm dò, Vân Tranh tuyệt đối không phải người thông minh trí tuệ nhất, nhưng cái đầu cổ quái của y làm người ta muốn phát điên:

- Cái gì? Ông nói nhà ta ở cổng Chu Tước, quá đáng, nghe nói con phố đó toàn kỹ viện, định hại ta à, ta tuổi trẻ, khí huyết vượng, cố ý an bài ở đó phải không? Vân Tranh làm um lên:

- Ngoài cổng Chu Tước không chỉ có kỹ viện còn có ngõ Mạch Kiết, Trạng Nguyên lầu, nhà ngài ở phía nam cầu Long Tân, gần Thái học, Quốc tử giám, coi như mảnh đất đẹp số một số hai ở Đông Kinh rồi đấy. À phải, nhà bệ hạ ban thưởng cho Địch công ở sát vách, hai nhà cách nhau một bức tường, khu nhà đó Bộc vương muốn xin cho hoàng kế tử Triệu Tông Thật mà bệ hạ không đồng ý.

Vân Tranh ngồi thẳng lên: - Này, ta luôn có việc muốn hỏi ông, nể tình lần này giúp ông vận chuyển tiền tài, ông phải trả lời thật đấy.

Văn Ngạn Bác liếc xéo một cái: - Nói ra xem xem.

- Ta muốn hỏi ông, bất kể ở nơi nào, học quán của Đại Tống ta luôn mở bên kỹ viện, rốt cuộc là vì mục đích gì?

Văn Ngạc Bác ngớ ra, làm sao ngờ được Vân Tranh lại hỏi một câu oái oăm như vậy, nghĩ lại thì y nói không sai, học quán luôn gần kỹ viện, học quán Ứng Thiên phủ bên sông Tần Hoài, Thái học ở đường Chu Tước, đi vài bước tới kỹ viện, học quán ở phủ Đại Danh...

- Làm sao ngươi nghĩ tới thế? Lão phu nhận ra đầu óc ngươi rất lạ, luôn chú ý tới vấn đề mà đa phần mọi người đều bỏ quên, ví như chuyện học quán và kỹ viện, hay lấy voi làm đường, sao ngươi nghĩ ra được? Văn Ngạc Bác không nằm nổi nữa:

Vân Tranh lười nhác nói: - Vì ta nhìn vấn đề ở góc độ khác, cứ thay đổi góc độ nhìn một vấn đề, ông sẽ thấy những nhận thức khác nhau, có chuyện dùng voi mở đường thì không tính, nó có từ thời xa xưa rồi.

- Giống như đạo lý trên đời này không có đường, người đi nhiều mà thành đường thôi, giờ thay đổi góc nhìn, đi ngược quá khư một vạn năm trước, lúc đó mặt đất không có đường đi sẵn, nếu có là do dã thú di trú mà thành, nếu vạn năm trước dã thú mở được đường, sao bây giờ không thể.

- Giờ trong tay chúng ta có xẻng, có chùy đầm đất, thế là quên mất đường hình thành ra sao, đó không phải là tiến bộ mà là thụt lùi.


Văn Ngạn Bác ngẫm nghĩ một lúc rồi chắp tay: - Thụ giáo rồi.

Vân Tranh nằm xuống than: - Địch Thanh chuyến này quyết kéo ta xuống bùn cùng, thế là sao chứ?

Văn Ngạc Bác cười phá lên, vỗ đùi nói: - Giỏi cho Vân Trường Sinh, không uổng cái danh thông tuệ, lão phu chỉ nói ngươi làm hàng xóm của Địch Thanh thôi mà đã nghĩ ra rồi, có điều đó là một ẩn ý, còn cái nữa đoán được không?

Vân Tranh bĩu môi: - Có thế mà cũng đố, Địch Thanh tự biết lần này mình đã lên tới đỉnh cao của võ thần, tức là cũng thành cái bia lớn nhất cho văn nhân, mông thế nào chẳng bị người ta bắn trộm vài mũi tên, thế là ông ta xin bệ hạ cho ta tới ở gần.

- Ông còn nói tới hai người, một là Bộc Vương, hai là Triệu Tông Thật người trước kia rất có hi vọng làm hoàng đế, thế nào chẳng có chủ ý của ông trong này, nếu không đường đường tam ti sứ kế tưởng, ai lại đi quản chuyện nhà cửa chứ.

- Ài, các ông một vừa hai phải thôi chứ, ta còn chưa tới kinh sư mà các ông ta tìm sẵn cho ta kẻ thù khó nhằn, coi trọng ta quá rồi.

Bị người ta vạch trần âm mưu ngay trước mặt, gò má sần sùi nhăn nheo của Văn Ngạn Bác hơi đỏ, chỉ là hơi thôi: - Thực ra là muốn Vân hầu phân tán bớt đàn hặc nhắm vào Địch soái, ấy là bởi bệ hạ thương xót lão thần, còn về Bộc Vương và Triệu Tông Thật, năm trước ai cũng nghĩ rằng bệ hạ không có long tử nữa, cho nên dâng thư xin bệ hạ nhận Triệu Tông Thật làm kế tử. Không dấu Vân hầu, người dâng thư có cả ta. Bây giờ bệ hạ có thân sinh cốt nhục, tất nhiên không cần cái gọi là hoàng kế tử nữa, Bộc vương và Triệu Tông Thật vô cùng bất mãn, bắt đầu làm ầm ĩ, bọn ta là người khởi sự, mới khiến họ rơi vào cái cảnh lửng lơ này, nên không thể đối phó với họ.

- Hầu gia thì khác, không liên quan gì, đối phó với họ không thành vấn đề, vả lại thực ra ngươi tiễu phỉ ở Lô Châu đã gây thù kết oán với Bộc vương rồi.

Vân Tranh suy nghĩ, mình đắc tội với Bộc vương? À, vậy ra cái tên đô vật Khúc Vũ Nghĩa gì gì đó chính la gia nô của Bộc vương đấy: - Người ta là hoàng tộc, đằng sau theo một lô hoàng tử công chúa, đâu dễ chọc, ta mới tiến kinh, lạ nước lạ cái, không sợ hại chết ta à? Miệng nói ủy khuất, vẻ mặt y hơi hợt không coi vào đâu.

Văn Ngạc Bác thầm thán phục, một hầu gia mới phong dám coi thường cả vương gia, đúng là loại cục đá cứng đầu khó choi, nhích tới gần: - Tới lúc đó lão phu nên đứng ra sẽ đứng ra, ngài là công thần quốc gia, chỉ cần không phạm lỗi lớn, ai làm gì được, hại ngươi chẳng phải tát vào mặt bệ hạ à?

- Chuyện giờ đã như thế, nói xem vào kinh rồi hầu gia định làm gì? Lão phu tò mò lắm.

Vân Tranh cười khổ, đúng là cái lão hồ ly, hại người mà còn dám mặt dày mày dạn thừa nhận như không có gì: - Ông nói hết rồi, ta làm gì được đây, không làm gì cả là cách chính xác nhất, ý các ông chính là ép ta vào tình thế không thể làm gì cả, còn hỏi ta làm cái gì?


Văn Ngạn Bác thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: - Bàng tướng không phải là đố kỵ hiền tài, Hàn Trí Khuê cũng một lòng vì nước, lão phu tuy không có lòng dạ rộng lớn như họ, song tự thấy mình không phải là hạng tiểu nhân vô sỉ.

- Lão phu nói ra chuyện này kỳ thực đều do mọi người cùng thương lượng rồi, tiếp theo hầu gia nghe kỹ đây, nếu không muốn nghe, có thể xin bệ hạ chuyển nhà đi nơi khác.

- Nói xem, né tránh các ông lại bày trò khác, phiền! Vân Tranh tức thì cảnh giác, vậy là Bàng Tịch, Hàn Kỳ,Văn Ngạn Bác có lẽ còn nhiều người nữa chú ý tới mình, dựng tai lên.

- Biến số, không dự đoán được, đó là cái nhìn chung của mọi người về hầu gia ngài, từ khi ngài xuất hiện, rất nhiều chuyện đã thay đổi, ví như không có ngươi, Đậu Sa huyện gặp tai họa, cường đạo Nguyên Sơn vẫn còn, rồi bất kể là Tây Hạ, Thanh Đường, hay Đại Lý, ít nhiều vì ngươi dẫn tới cải biến.

- Ngoài ra có cái tên này, nhất định hầu gia ngài không thấy lạ, là Tiêu Vô Căn.

- Cái gì? Vân Tranh lạnh hết sống lưng, đó là cái tên mà y coi là lịch sử, không ngờ lại bất ngờ quay về ám mình, đầu óc lập tức xoay chuyển.

- Giám sát ngự sử Lưu Độ, Phùng Duyệt, cùng rất nhiều ngự sử ngôn quan biết chuyện Thục phi trước khi tiến kinh từng ở Vân gia, đàn hặc hầu vì muốn tiến thân mà đưa giai nhân vào cùng, thậm chí còn ám chỉ tới nhiều chuyện nữa mà lão phu không tiện nói, vì suy đoán ra thì bên trong liên quan tới những thứ đại nghịch bất đạo Từ lúc gặp nhau tới giờ đây là lần đầu tiên Văn Ngạn Bác thấy Vân Tranh phải biến sắc mặt: - Nếu chẳng phải bệ hạ khẳng định Thục vương Húc là thân sinh nhi tử, Thục phi tiến cung là xử nữ thì Vân gia đã bị tru di cửu tộc lâu rồi, hầu gia hiểu ý lão phu chưa?

Mặt Vân Tranh càng lúc càng âm trầm: - Đáng lẽ ta nên giết tên Tiêu Vô Căn đó luôn chứ không chỉ biến hắn thành vô căn, nói thật khi đó ta chẳng có thiện cảm gì với loại quan gia tiểu thư như Thục phi, ta hủy hắn chẳng phải vì cứu nàng, chẳng qua là ta ngứa mắt với những hành vi dâm ô mà thôi.

- Văn Khoan Phu, ông đã thành công xóa đi chút thiện cảm cuối cùng của ta với triều đường rồi, ta hỏi ông, ta cứu Thục phi là sai à?

Vân Tranh không sợ hãi như Văn Ngạn Bác nghĩ, cũng nổi giận kêu oan, giọng y bình tĩnh tới mức làm người ta rợn xương sống: - Giữa đường thấy chuyện bất bình bạt đao tương trợ, thấy kẻ gian làm việc ác không giúp đỡ chẳng phải người.

Vân Tranh gật gù: - Thục phi khi ở Vân phủ vốn cùng nha hoàn Tịch Nhục của ta lập nên cái xưởng ươm tơ, ta vốn chỉ cổ vũ cô ấy trở thành thương cổ thành công, tự lực cánh sinh, giữ lấy sự kiêu ngạo của bản thân.

- Không ngờ cô ấy có mộng tưởng cao xa hơn, cho nên đi tuyển tú, rồi thành công trở thành Thục phi, ta vì cô ấy mà chúc phúc, đường xấu hay tốt cũng do mình tự chọn, không thể trách ai.

- Vân Tranh ta vì Đại Tống mà tranh thủ được mười năm yên ổn từ người Tây Hạ, giảm bớt quân phí hàng trăm vạn, ta vì Đại Tống diệt Nông Trí Cao, tổ chức thương đội vỗ về thổ tộc ở ky mi châu, lập nên sự ổn định vững bền cho phương nam.

- Vậy mà đám người các ngươi xổ toẹt hết, ta luân lạc tới mức phải dựa vào lớp màng trong váy nữ nhân chứng minh mình thanh bạch à, các ngươi đối đãi với công thần như thế à?

- Vân hầu... Văn Ngạn Bác cảm nhận được lửa giận rừng rực cháy trong lòng Vân Tranh, cảm giác y đang kiềm chế con dã thú lồng lộn thoát ra ngoài, muốn khuyên nhủ mà không biết khuyên ra sao: - Ta ngoài chiến trường xông pha giết địch, các ngươi ở nhà bày mưu tính kế lừa gạt đệ đệ ta lên kinh, ta bỏ qua rồi, ta đồng ý giao ra Vũ Thắng quân. Các ngươi muốn kiềm chế ta, kéo ta vào tranh chấp với Bộc vương, ta cũng chẳng ngại. Nhưng các ngươi đê hèn tới mức lôi cả một nữ nhân yếu đuối vào, không ngại hủy cả danh tiết của người ta để đạt mục đích bẩn thỉu thì quá lắm, thánh nhân dạy các ngươi làm thế sao?

- Từ nay về sau, ta và các ngươi không có bất kỳ quan hệ gì hết, Văn Tín Hầu là tước vị do ta dùng máu đổi được, ta có tư cách hưởng thụ vinh diệu của nó mang lại, lão tử mặc hết, các ngươi muốn âm mưu toan tính gì mặc xác, lão tử không nợ Đại Tống gì hết nữa. Vân Tranh nói tới đó chỉ tay sang bên: - Con mẹ nó, các ngươi làm lão tử thất vọng quá mức! Cút! Cút ngay, lão tử không muốn nhìn thấy các ngươi nữa.