Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 66: Gặp lại Hoa Nương

Ở phía tây Đông Kinh Biện Lương chừng hai mươi dặm, nơi đó Hoàng Hà uốn khúc, tách ra một con sông nhỏ, nước sông lững lờ chảy tới một cái hồ không lớn lắm, nhưng đủ tưới tắm cho đất đai bốn xung quanh tươi tốt, đồng ruộng màu mỡ, cỏ xanh mọc quanh năm, bình nguyên rộng ngút ngàn đó trước kia vốn là hoàng trang, nay là Vân gia trang tử.

Vân Tranh phóng ngựa lên ngọn đồi, cảnh tượng trang tử thu hết vào tầm mắt, cánh đồng gieo mạ non như tấm thảm xanh mượt mà, gió đưa tới từng mùi thơm của đất đai cỏ cây, trong lòng không khỏi bồi hồi xúc cảm, nói ra hơi xấu hổ, nói đây là trang tử của y, nhưng là lần đầu tiên Vân Tranh tới đây, nếu không có Hàm Ngưu đi cùng, y còn chẳng biết đường.

Giữa bình nguyên mênh mông xanh mướt mắt là chiếc hồ nước trong như tấm gương sáng, điểm xuyết vài chục ngôi nhà tạo nên khung cảnh như tranh vẽ. Vân Tranh nới lỏng dây cương, để đại thanh mã đi thong thả, ngắm nhìn mấy con chim máu trắng đang vỗ cánh kiếm ăn ngoài đồng, đàn ngựa nhởn nhơ gặm cỏ, chỉ là từ khi y xuất hiện, trên những cái chòi canh bố trí ở những chỗ hiểm yếu, phát ra tiếng sáo kích động lan đi khắp cả trang.

Đi qua cổng trang, ở hai bên con đường đất là những hàng rào gỗ lớn, phân chia các đàn ngựa khác nhau, còn có rất nhiều chỗ để trống, Hàm Ngưu tiếc nuối nói: - Lão gia, chỗ đó trước kia là chỗ cho voi ở, tiếc là giờ không còn. Hắn cao lớn quá khổ, ngựa thường khó chịu nổi, cho nên rất thích con vật to lớn đó.

- Biết làm sao, Đông Kinh có mùa đông lạnh, bọn chúng không chịu nổi, để bị chết như con voi trong hoàng cung thì phí lắm.

Kiến trúc trong trang đều mộc mạc đơn giản, dùng đá lớn xây thành, hoặc tường đất vững trãi, đường đi rất rộng, đơn giản mà vẫn phát ra hào khí, Vân Tranh thì có cảm giác rất rõ ràng, đó là phong cách sơn trại, khó trách được, vì người quản lý nơi này là Hoa Nương, nửa đời nàng làm trại chủ phu nhân mà lại.

Những chòi canh mà dùng hàng rào gỗ nối lại với nhau thì biến thành sơn trại thổ phỉ thực sự rồi, Vân Tranh diệt không biết bao nhiêu đạo phỉ, sao không nhận ra.

- Tướng chủ. Một hán tử thô lỗ dẫn hơn chục người vội vội vàng chạy tới, tuổi trên ba mươi, da mặt màu đồng, hơi rỗ, má phải có mết xẹo dài, kết hợp với thể hình cao lớn khôi vĩ, nói hắn không phải cường đạo giết người phóng hỏa, cũng chẳng ai tin.

Những người này là 200 binh sĩ Giáo Tử doanh chưa lập gia đình mà Bành Cửu, Lương Tiếp để lại cho Vân Tranh.

- Xem ra cuộc sống an nhàn chưa làm các ngươi biến thành lợn béo. Vân Tranh xuống ngựa, nhìn những người này gật đầu hài lòng sau đó đá đít Mã Đại: - Cho các ngươi một tuần hương, tên nào còn cầm đao cưỡi ngựa được thì trang bị đầy đủ tới đây, lão tử có việc dùng.


- Tất cả huynh đệ lúc nào cũng sẵn sàng, ngứa tay chết rồi đây. Mã Đại là người theo Lang Thản vào kinh báo tin lần trước, vốn dĩ hắn có gia đình rồi, nhưng vẫn nhất quyết theo Vân Tranh để báo thù cho Tôn Tam bị người Tây Hạ giết chết:

Vân Tranh phẩy tay đuổi đám người kia đi, chắp tay sau lưng đi một tiểu viện xinh xắn, đó là ngôi nhà duy nhất có tường bao quanh, nhưng điều thu hút Vân Tranh là diễm phụ động lòng người đứng trước cổng.

- Vân hầu. Hoa Nương nhún eo thi lễ vô cùng tiêu chuẩn:

Vân Tranh nở nụ cười như nắng xuân: - Tiếu phu nhân, nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như xưa, thật đáng mừng.

Hoa Nương cười khẽ, bước sang bên: - Hầu gia quá khen rồi, ngài hiếm khi nào tới trang, mời vào nhà uống chén nước.

Vân Tranh không từ chối, thoải mái bước qua cổng, đây là một tứ hợp viện tiên chuẩn, sân nhỏ, giếng nước, bồn hoa và khóm trúc, rất vừa vặn cho một gia đình nhỏ sinh sống,

Một nữ tử từ trong nhà chính bước ra, tuy áo vải thô không che dấu vẻ đẹp trời phú, uyển chuyển thi lễ với Vân Tranh, nếu không phải biết Đường Đường đi theo Hoa Nương, y đã chẳng thể nhận ra được Đường Đường đại gia từng khiến không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn ở Thành Đô mê mệt.

Một lúc sau Hoa Nương đi vào, không nhìn y, nói nhỏ với Vân Tranh đang đứng ngây ra giữa phòng khách: - Mời hầu gia ngồi, thiếp thân pha trà.

Vân Tranh quay người lại, đã hơn hai năm rồi không gặp Hoa Nương, nàng không thay đổi nhiều, dung mạo kiều diễm, vóc dáng đầy đặn gợi cảm, tuy hiện ăn mặc kín đáo hơn nhiều, toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra phong tình thành thục, khiến nam nhân phát cuồng, Vân Tranh nhỏ nhẹ nói: - Ở đây lại không có người ngoài.


Hoa Nương không khác gì bị người ta điểm huyệt, người khựng lại, mặc cho nàng từng trải ra sao, đừng đối phó với đủ kiểu nam nhân thế nào, giọng nói não lòng đó vẫn khiến nàng bối rối, không biết phải làm sao, vì chung quy nàng có chút áy náy với Vân Tranh, dù tự nhủ mình không làm gì có lỗi với y, vẫn không bỏ cảm giác đó, quay người đi lấy cớ tìm trà nước né tránh: - Nhà chỉ có ít trà năm ngoái, chắc không hợp khẩu vị hầu gia, hầu gia dùng tạm.

- Đừng lảng tránh, tỷ tỷ tránh ta suốt hai năm rồi còn chưa đủ sao?

Hoa Nương nghe thấy tiếng bước chân Vân Tranh đi tới sau lưng mình, sợ y làm bừa, vội vàng xoay người tránh đi, không bước chân quá vội, dẫm lên mép váy, làm người nàng lảo đảo, nhưng không ngã, vì có cánh tay vững trãi vươn ra ôm nàng vào lòng.

Bốn mắt nhìn nhau, vô vàng cảm xúc.

Lúc này Hoa Nương chẳng khác nào tiểu cô nương, luống cuống đỏ mặt, có đôi phần hoảng loạn, còn Vân Tranh ánh mắt đầy thâm tình, mang theo chút tia lửa chứa dục vọng, đưa tay ra vén mái tóc vấn cao bị xõa ra, nhẹ nhàng gài lại trên vành tai trắng mịn của nàng.

Hoa Nương biết lúc này chỉ có thể dùng lời lẽ mềm mỏng, nài nỉ: - Vân Tranh, đừng như thế, quên tỷ tỷ đi, giờ ngươi là hầu gia rồi, ta cũng là vợ người, mọi chuyện không còn như trước nữa, chuyện này truyền ra, tương lai của ngươi sẽ bị hủy ngay.

Vân Tranh không đáp, dùng hai ngón tay đỡ nhẹ chiếc cằm nàng nâng lên, Hoa Nương đã trên ba mươi rồi, khóe mắt có nếp nhăn mờ, nhưng càng làm vẻ đẹp của nàng thêm mặn mà, làn dà vẫn sáng như da thiếu nữ, bầu ngực vì căng thẳng phập phồng gấp gáp, chỉ khuyến khích người ta phạm tội: - Rốt cuộc là vì sao? Tỷ tỷ không đủ tự tin vào bản thân, hay không tin vào tình cảm của ta.

Hoa Nương hít một hơi lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Vân Tranh: - Nếu ngươi nhất định muốn có câu trả lời rõ ràng thì đúng vậy, thì đúng vậy, tỷ tỷ hơn ngươi những mười tuổi, là mười tuổi, khi ngươi ba mươi, nam nhân tam thập mới nhi lập, mới là lúc đỉnh cao, còn khi ấy tỷ tỷ là lão thái bà bốn mươi rồi.

Tay Vân Tranh đặt bên eo Hoa Nương bất giác hạ thấp xuống, nắm lấy hai bờ mông nàng kéo vào lòng, ánh mắt trở nên dữ dội: - Tỷ tỷ còn nhớ đã trêu Vân Nhị và Tịch Nhục thế nào không, lúc đó cả Tịch Nhục cũng không tin tình cảm của nó, nhưng thời gian chứng minh Vân Nhị vô cùng chân thành, giờ Tịch Nhục cũng đã xiêu lòng, bọn họ cũng cách nhau tới tám tuổi, điều đó cho thấy tuổi tác không phải là vấn đề.

Khóe mắt Hoa Nương ươn ướt, cố kìm lòng không cho nước mắt chảy ra, lắc đầu: - Không quan trọng nữa rồi, Hoa Nương đã là vợ người ta, Gà Nhép, coi như tỷ tỷ xin ngươi đấy, hãy quên tỷ tỷ, hãy quên tỷ tỷ đi. Kiếp này ta nợ ngươi, kiếp sau sẽ trả.

- Ta vốn không tin vào kiếp sau, dù có, cũng không đợi được. Vân Tranh vừa nói vừa đưa tay lên vuốt nhẹ gò má hồng, ánh mắt say đắm cũng đầy hám muốn, từng chút từng chút một áp tới đôi môi đỏ mọng kiểu diễm:

Hoa Nương sững sờ mở tỏ mắt nhìn y, tới khi môi Vân Tranh sắp chạm vào môi mình, dứt khoát mím chặt môi quay đầu sang bên, cảm giác cánh môi khô cong quét qua má mình.

Tay Vân Tranh buông thõng xuống, sau đó quay người sải bước đi ra ngoài, không quay đầu lại dù chỉ một lần, đề lại Hoa Nương dựa lưng vào tường, bần thần đưa tay lau mắt.