Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 57: Sông của Vân gia

Sau khi quan nha mở cửa, liền có công bộ viên ngoại lang dẫn một đám người tới đo đạc xây lại ba tòa viện tử cho Vân gia, Lục Khinh Doanh thậm chí đã thiết kế xong hình dạng, chỉ đợi người tới.

Vân Nhị cũng muốn tham gia, đưa bản vẽ cho tẩu tẩu xem, nhất quyết muốn làm như thế.

- Không được! Lục Khinh Doanh nhìn một cái là lửa giận bốc cao ba trượng, nếu xây nhà, hình thù kỳ quái gì cũng được, Vân gia còn thiếu chuyện quái đản sao, nhưng muốn đào con sông trong nhà thì quá đáng rồi:

- Tiểu Việt nghe lời tẩu, viện tử ở mặt nam là xây cho đệ đấy, hai năm nữa là đệ có thể định thân, tẩu tẩu muốn xây nó thành viện lạc độc lập, nếu thích ở cùng đại ca đại tẩu thì giữ nguyên, nếu thích riêng tư hơn thì có thể mở một cái cổng, xây thêm bức tường chắn, thế là phu thê đệ có vùng trời riêng rồi, chứ ở Đông Kinh muốn tìm một mảnh đất tốt khó lắm.

Vân Nhị xua tay: - Không cần đâu, dù sao đệ cũng cưới Tịch Nhục, đâu cần kỵ húy gì nhiều, cứ sống như trước giờ là được. Còn nghiên cứu Hoàng Hà của đệ đã vào giai đoạn quan trọng, làm một con sông nhân tạo mô phỏng Hoàng Hà quan trọng hơn xây nhà.

Biết nhị thúc cực bướng, đã quyết là rất khó thay đổi, đành cầu cứu trượng phu đang rảnh rỗi vừa ngồi đọc sách vừa nhìn ngắm khuê nữ chơi cưỡi ngựa chán chê lăn ra ngủ: - Phu quân, Tiểu Việt còn tâm tính trẻ con, chàng không quản sao, tương lai Nhị gia Vân gia thành thân mà không có lấy một trạch viện tốt, người ta không nói Nhị gia đâu, mà nói chàng làm đại ca quá khắc bạc đấy.

Vân Đại chỉ đành bỏ cuốn sách che mặt ra, thở dài: - Đại tẩu đệ nói phải đấy, nếu như đệ muốn làm mô hình, ra trang tử của chúng ta ngoài thành mà làm, nơi đó đất rộng, đệ muốn làm gì thì làm, chứ trong nhà làm một cái sông nhỏ tẹo, chẳng ra làm sao cũng không kinh tế.

Vân Nhị lắc đầu: - Đại ca còn có điều chưa biết rồi, sở dĩ đệ muốn làm mô hình ở nhà là vì cho mọi người xem, nhất là quan viên trên triều, đem những nguy hiểm mà Hoàng Hà có thể gây ra bày trước mắt họ một cách khách quan, hiện thực, mới khiến họ đủ coi trọng.


- Đặt ở trang thì tất nhiên là tốt, nhưng mà không tiện là sau này đệ sẽ đặt hết tinh lực vào đó, nếu vừa đi học ở Quốc Tử giám, lại vừa nghiên cứu nó, đi lại xa chưa nói, đệ lại còn xa cả đại ca, đại tẩu với Tịch Nhục nữa.

Vân Đại lúc này mới thực sự chú tâm: - Đệ xác định mục tiêu phấn đấu là con sống này?

Vân Nhị gật đầu hết sức dứt khoát: - Đây không phải hứng thú nhất thời của đệ, đệ nghiên cứu nó từ khi Bành Lễ công công đưa lên kinh, đã hơn một năm rồi, đây là công việc vừa có tính khiêu chiến, vừa có ý nghĩa trọng đại.

Vân Đại nghe vậy trầm ngâm, nhắm mắt suy nghĩ một hồi, vỗ nhẹ tay lão bà: - Vậy thì để đệ ấy làm gì, vị hàng xóm bên trái nhà ta đoán chừng sắp không gặp may rồi, nàng theo dõi sát một chút, đến lúc cần thì trả giá cao mua lấy, xây cho nó viện lạc khác là được.

Bên phải bọn họ là nhà Địch Thanh, còn bên trái là của Trung Vũ quân Tiết Độ sứ Cao Kế Huân, hậu nhân thần tướng Cao Hoài Đức, Lục Khinh Doanh ngạc nhiên lắm, ngồi xuống bên cạnh trượng phu: - Phu quân, xảy ra chuyện gì, thiếp nghe nói mấy đứa con của Cao gia cũng giỏi giang mà, sao gặp họa?

- Nàng nói đúng rồi đấy, hỏng là ở chỗ nhà họ nhiều con, lại toàn đứa xuất sắc, bối phận huynh đệ Cao Kế Huân có mười một người, trong đó Kế Huân, Kế Tuyên, Kế Hòa, Kế Mật, Kế Long, Kế Nguyên đều là người có tài. Vân Tranh bất giác nghĩ tới cô tiểu thư hấp tấp mấy lần xô phải mình, mặc dù ý chẳng có ý đồ gì với một tiểu cô nương, phải thừa nhận đó là một trong chuyện vui nho nhỏ trong cuộc sống: - Tào gia toàn lũ ăn chơi, Thạch gia có cả đám vô dụng, Vương gia thì chuẩn bị chuyển biến thành văn sĩ, Dương gia thì chỉ đông quả phụ. Còn Cao gia thì sao? Bọn họ ngày ngày luyện binh chưa nói, con cháu trong nhà lại đông đảo tới mức đủ tạo thành một đội quân. Nàng có biết lúc Tào Vinh nhét người vào đội quân nam chinh của ta còn nói cứ thoải mái dùng gia tướng nhà họ, có chết cũng là hi sinh vì nước. Quả thực thế, bọn họ lên chiến trường đều rất dũng cảm, không sợ hi sinh, gần trăm người đi, chỉ có mười mấy người về, trong số gia tướng đó đa phần là họ hàng phân chi Tào gia, mang máu huyết Tào thị. Dương gia bao đời được khen ngợi trung dũng, kinh thành ai không biết, Dương gia nhiều quả phụ?

- Cao gia thì hay rồi, nếu như bọn họ cũng chết mấy chục đứa con cháu, hoàng đế niệm tình Cao gia trung thành, nhưng nhà họ cứ gặp chiến đấu là rụt đầu, ý vị bảo tồn thực lực cũng quá lớn, hôm trước bệ hạ sai ta và Địch công soạn ra danh sách quan quân mới cho Trung Vũ quân, còn an bài ở Hà Bắc, Hà Đông, ý đồ phân tán xé lẻ Cao gia đã rõ.

- Hừm, quân đội ở mấy nơi đó vừa được Hàn Kỳ chỉnh đốn, võ bị sung túc, là đội quân có sức chiến đấu, bệ hạ chọn ở nơi đó, nói lên có ý đối phó với Cao gia.


Lục Khinh Doanh trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, Vân Nhị lại nhíu mày: - Đại ca, thế mà cũng là có tội à?

- Để tẩu tẩu của đệ giải thích cho mà nghe, Lục gia là thế gia trăm năm không đổ, kiến thức ở mặt này còn hơn đại ca nhiều lắm.

Lục Khinh Doanh nhận từ tay Tiểu Trùng đĩa hoa quả, lại bảo nó ra trông cữa, đưa cho mỗi người một miếng lê: - Hoàng gia khống chế đại gia tộc là chuyện trường kỳ, từ nghìn năm trước tới giờ đều không có gì thay đổi. Năm xưa tể tướng Triệu Phổ là thế, ông ấy làm tể tướng phò ta hai đời đế vương, công cao khó nhọc, kết quả hoàng đế ra tay có chút do dự gì không?

- Quan gia thông minh, nhưng lại nhút nhát, hay lo xa, cho nên rất đề phòng các gia tộc lớn, vừa rồi ở Đông Kinh xảy ra sự kiện quân tuần phô đốt nhà, giờ này vẫn chưa thấy công bố thủ phạm, song khả năng cực lớn liên quan thế gia đại tộc, bệ hạ tất nhiên sẽ càng thêm đề phòng gia tộc. Trong hoàn cảnh như vậy Cao gia không cần có tội, bọn họ lớn mạnh là sẽ bị chặt, ấy là cái đạo lý, cành lá không thể lớn mạnh hơn thân cây, nếu không cây sẽ đổ. Đại ca đệ được thánh súng là vì sao, nhà ta ít người, họ hàng không có, nhi tử nối dõi cũng chưa có, nên chuyện này còn cách nhà ta rất xa.

Vân Nhị còn chưa nghe Lục Khinh Doanh nói hết đã bực dọc lắc đầu: - Phiền thật, vậy đệ không làm quan cho xong.

- Thế không được, đệ muốn trị thủy Hoàng Hà, không làm quan thì đệ làm gì có quyền lực, thế cũng tốt, đệ là quan viên làm việc thực, tránh xa triều đình, thông thường loại quan viên này sẽ không ai gây sự, đấu tranh thì đấu tranh, cũng cần có người làm việc chứ, đúng không?

- Tẩu tẩu sao biết nhiều thế, những chuyện này cũng không hiểu.

Lục Khinh Doanh mỉm cười dịu dàng: - Đệ nghĩ làm chủ phụ dễ lắm sao, đệ nghĩ năm xưa đại ca đệ mạo hiểm lớn như vậy để cưới tẩu về vì cái gì? Là vì muốn một khuê nữ cao môn đại hộ giúp mình quản gia đấy.

- Đại ca đệ giảo hoạt lắm, mới đầu ta còn nghĩ là đại ca thực sự thích ta, kết quả là bị lừa, chớp mắt một cái đã cưới tiểu thiếp xinh đẹp, sau đó ném cho ta một đống việc nhà, bản thân ung dung khoái hoạt.

Vân Tranh ngáp một cái dài: - Không đâu, ta cưới nàng vì trông tướng nàng dễ sinh khuê nữ đấy, giờ ta có khuê nữ xinh đẹp rồi đây này.

- Đệ còn có việc phải đi đây... Vân Nhị toát mồ hôi, nghe tới đó quyết đoán bỏ chạy, dựa theo kinh nghiệm của nó, đại ca và đại tẩu tranh cãi với nhau luôn kết thúc rất ướt át, mấy năm trước đã vậy, Tiểu Trùng sắp khổ rồi, thiếu nữ hoài xuân làm sao chịu nổi sự kích thích đó.