Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 52: Sát Phá Lang (3)

Vân Tranh nuốt nước bọt, y vốn không coi thường mấy thứ số tử vi, nhưng nghe Trần Lâm nói không khỏi chột dạ, con bà nó, hay lão già này nghiên cứu mình, rồi cố ép tử vi vào cho khớp?

- Tham Lang không kỵ chém giết thích đoạt kiếp, lại có tính đề kháng cao, cho nên còn gọi là sao giải nạn. Loại sao này thất thường, khi tốt khi xấu, tốt thì ân huệ cho người khác, khi có sai lầm, khiến người ta hận tới thấu xương. Làm việc vội vàng, may là được cái khéo bù đắp, có thể ở cùng với kẻ có oán thù, lâu, oán thù sẽ tự hóa giải.

- Loại mệnh cách này thường mang đồ mưu lớn, hùng tài đại lược, là kỵ húy của người cầm quyền, nhưng Vân hầu xuất thân từ Thục, Thục chủ tây, cùng với đông phương giáp ấn Thanh Long của bệ hạ bổ trợ cho nhau, tạo thành điềm lành Long Hổ tương tề.

Vân Tranh mồm cứ há ra nửa ngày trời, mãi mới tìm được chỗ phản biện: - Công công nói ta háo sắc là sao, ta có mỗi hai lão bà, chỗ này không chuẩn rồi.

- Hầu gia, cha gia nói ngài háo sắc chứ không phải ngài phóng đãng, mọi người thường nhầm, phóng đãng là thấy nữ nhân là nhào tới, suốt ngày tầm hoa vấn liễu, mà háo sắc là loại chỉ hân thưởng nhân gian tuyệt sắc, xem thường bách hoa. Theo đó mà xét, ngài tự hỏi lại bản thân đi, dám nói là mình không háo sắc không?

Vân Tranh tuy cảm thấy cùng một thái giám thảo luận nữ nhân thật kỳ quái, có điều ông ta nói hình như cũng đúng, mình ở cạnh hai lão bà căn bản không có chút ý chí nào, làm bậy càng không phân biệt đêm hay ngày, ở cùng Hoa Nương cũng vậy, lần nào cũng tự bảo nên cầm được buông được, nhưng ở bên cạnh là quên hết.

Hiện Tiếu Lâm đang cung chức ở Ngũ thành binh mã ti, hôm nay phải trực không đi được, Hoa Nương thì chưa đủ thân phận vào cung, hôm đầu năm tới lại ở trong xe, sau đó cùng đám Lục Khinh Doanh đi dâng hương, chẳng gặp được nàng.

Chủ đề này càng nói càng dao động, bản thân không đủ kiến thức để phản bác, không tranh luận nữa, hỏi tiếp: - Công công, vậy Thất Sát ở đâu?

Trần Lâm hào sảng ném một miếng thịt trâu khô lớn vào mồm, nhìn ông ta ở độ tuổi này mà còn nhai nổi thịt trâu, uống rượu mạnh thì đủ biết còn sống lâu lắm.

- Thất Sát chết rồi, cha gia tuy chưa gặp Lý Nguyên Hạo, nhưng dựa vào hành vi của người này, thì đó chính là Thất Sát. Nay Thất Sát mới đang ấp ủ hình thành, xu thế ở đông bắc, một hai năm nữa có thể thấy rõ hơn.

Địch Thanh buồn bã: - Mệnh số tuy xa xôi, nhưng Lý Nguyên Hạo thân tử đạo tiêu, thực làm người ta tiếc nuối, nhân vật như vậy chết đi, làm thế gian thiếu một phần đặc sắc.


Ba người cùng nâng vò rượu cụng một cái, ngửa cổ uống ngụm lớn, tuy không nói ai, nhưng ngụm rượu này uống vì Lý Nguyên Hạo, có loại kẻ thù làm người ta hận không thể giết cho sớm, không ngại dùng trăm phương ngàn kế đẩy vào chỗ chết, nhưng đồng thời cũng không thể không thán phục.

Nhất vận nhị mệnh tam phong thủy, ba thứ này rất có thị trường trong giới sĩ đại phu Đại Tống, nếu như mệnh Tham Lang của mình có vẻ không tệ, lại còn bổ trợ với đế vương, Vân Tranh thấy không cần phản bác làm gì, chỉ cần là có lợi với mình là được, mà Tham Lang, nghe đã thấy oai rồi.

Tiết Nguyên Tiêu thì tất nhiên là không thiếu thơ, Âu Dương Tu năm nay làm ra đại tác phẩm trong đời ông ta là ( Sinh tra tử, nguyên tịch), khiến mọi người vỗ tay không ngớt.

Khứ niên nguyên dạ thì, Hoa thị đăng như trú. Nguyệt thướng liễu tiêu đầu, Nhân ước hoàng hôn hậu.

Kim niên nguyên dạ thì, Nguyệt dữ đăng y cựu. Bất kiến khứ niên nhân, Lệ thấp xuân sam tụ.

….. ….

Năm ngoái đêm nguyên tiêu Chợ hoa đèn sáng rực Ngọn liễu mảnh trăng treo Hoàng hôn người hẹn ước

Năm nay đêm nguyên tiêu Trăng với đèn như trước Chẳng gặp người năm qua Tay áo đầm lệ ướt

Không ngờ lại tận mắt chứng kiến tác phẩm lớn ra đời, Vân Tranh rất kích động, một câu " Ngọn liễu mảnh trăng treo, hoàng hôn người hẹn ước ", đủ làm người ta ngâm nga trong văn đàn hơn nghìn năm, chỉ là không biết vị phu tử này đang nhớ ai? Râu đã dài tới ngực rồi mà còn có tâm tư trộm ngọc thâu hương à? Trộm ngọc thâu hương phải là chuyện Tham Lang như mình làm, ông ta tranh cái gì?

Nhận mọi người khen ngợi xong, Âu Dương Tu nâng chén thở dài: - Nghe nói sáng nay Vân hầu vì phu nhân mà làm ra bài ( thanh ngọc án, nguyên tịch), mỹ diệu tuyệt luân, lão phu cũng nhờ thế mà gợi cảm hứng. Không biết Vân hầu ở đâu, có thể ra đọc cho mọi người mở rộng tầm mắt không?


Vân Tranh vốn ngồi trong bóng tối, hôm nay không định chường mặt ra làm gì, không ngờ vẫn không thoát, thấy hoàng đế đã nâng chén vàng nhìn về phía mình.

- Ha ha ha, Trâu công công có kể với trẫm, lúc nãy an bài công việc trong cung, có nghe thấy hoàng hậu khen ái thê Lục thị của Vân khanh là "hoa tươi rực nở say muôn khách", Lục thị cũng khoe bài ( Thanh Ngọc Án) do Vân hầu vì nàng mà sáng tác, khiến cho các quý phu nhân thất thần hồi lâu, Vân khanh, ra đọc cho mọi người thưởng thức đi.

Con bà nó ở đây uống rượu còn đi hóng hớt chuyện đám phụ nhân làm cái gì, rõ ràng ý đồ bất lương, Vân Tranh biết không tránh nổi nữa, chửi rủa trong lòng một hồi, đi ra nói: - Đó chẳng qua là trò chơi nhỏ trong khuê các với chuyết thê, sao sánh với kiệt tác của đại học sĩ, không đáng nói, không đáng nói.

Triệu Trinh căn bản không cho Vân Tranh trốn tránh, cười nói: - Mỹ văn như thế sao lại khóa trong khuê các, Đồng Minh, ngươi đọc ra đi, để Nguyên Tiêu năm nay thêm một giai thoại.

Trâu Đồng Minh đi ra, ấp ủ tâm trạng một lúc, ngân nga: - Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, Canh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, … Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, Đăng hỏa lan san xử.

Bài thơ vừa đọc ra, xung quanh yên ắng không ít, hai câu thơ cuối thì lại được mọi người liên tục nhẩm đi nhẩm lại, cảm khái vô cùng, những ánh mắt nhìn về phía Vân Tranh thêm phức tạp.

- Đúng là một bài từ phú quý. Trước khi Âu Dương Tu đang tán thưởng không thôi kịp lên tiếng, Hàn Kỳ đã lên tiếng xác định tính chất cho bài thơ này: - Nói tới thi từ côi lệ, không thể nói tới Liễu Vĩnh, Liễu Tam Biến, thế nhưng loại thi từ này không ích gì cho Đại Tống, chỉ làm người ta trầm mê trong ngọc ấm hương mềm. Chính Liễu Tam Biến cũng nói, chẳng qua là làm vài câu thơ hoe lệ đổi lấy chút hư danh thôi, nay người xưa đã đi, muốn nghe những những thứ thơ hào nhoáng phù phiếm, chỉ còn trông vào Vân hầu thôi.

- Hàn đại nhân nói đúng lắm, câu từ đẹp, nhưng vô nghĩa, nay quốc gia đang nhiều việc rối ren, lại đi làm bài thơ như thế này, thật không biết nói sao cho phải.

- Chỉ là thứ hoa hữu sắc vô hương mà thôi, quả nhiên chỉ nên khóa trong khuê phòng.

Tức thì có vô số người phụ họa Hàn Kỳ, cũng coi như là tự lý do để cân bằng tâm lý, nếu không thứ võ nhân thô bỉ ấy còn làm thơ hay hơn cả mình thì biết dấu mặt vào đâu, sau này ai dám lấy thân phận võ nhân của y ra miệt thị nữa, thế nên bài thơ này không thể khen, phải đàn áp nó.

Thường ngày là người nghiêm khắc, nếu trên triều đường, Hàn Kỳ sẽ không nói lời đó, hôm nay ở trên tửu hội nên không kiêng dè, ông ta coi thường nhất là loại người như Liễu Tam Biến, thấy Vân Tranh làm ra bài thơ không tệ, bản tính ghen tị không phục của văn nhân bộc phát, nói cũng chỉ là nói thế thôi, không ngờ những kẻ kia phụ họa, làm tình hình xấu đi, bản thân biến thành tiểu nhân.

Triệu Trinh không hài lòng với lời bình của Hàn Kỳ, song chỉ hơi nhíu mày một cái, cầm cốc rượu lên uống, xem Vân Tranh ứng phó ra sao.

- Lão Hàn, nói thật, ta cũng thấy văn thơ không có tác dụng nhiều với Đại Tống, nhưng tuyệt đối không phải vứt đi như ông nói đâu. Vân Tranh biết thế nào cũng có phiền phức mà, đủng đỉnh ứng phó, Hàn Kỳ chỉ trích thơ của y, còn y khéo léo kéo toàn bộ thi phú thiên hạ vào: - Ông có biết thực lực của một quốc gia chia làm hai loại, một gọi là thực lực cứng, một gọi là thực lực mềm không, ông chỉ trách thi từ là thứ vô dụng thì quá không công bằng.

Quả nhiên Âu Dương Tu phẫn nộ ngay, ông ta dựa vào thi từ kiếm cơm, Hàn Kỳ nói câu đó khác gì lật thuyền của người ta, thế nên lớn tiếng nói: - Nguyện nghe Vân hầu nói kỹ hơn.