Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 5: Ý đồ Của Vân Tranh là gì?

Quảng Nam vào tháng tư mà đã nóng như cái lồng hấp, có lẽ mùa mưa đã cuốn sạch mọi thứ ô uế, cho nên cái bệnh sốt rét đáng sợ đã rời xa vùng đất này, đó là uy lực của đại tự nhiên, trận mưa đầu mùa như vũ báo trút xuống, chút mùi thổi rữa cuối cùng cũng bị rửa sạch hết.

Không còn dấu tích chiến trường nữa, nhưng hậu quả chiến tranh thì còn lâu mới khắc phục hết, đánh trận xong, thông thường nếu như không định đánh nữa là sẽ có quan văn tới thảo luận công việc sau chiến tranh, lần này người từ kinh sư tới không ngờ là Văn Ngạn Bác.

Văn Ngạn Bác tất nhiên còn mang theo thánh chỉ phong hầu cho Vân Tranh, nhưng ông ta có vẻ chỉ coi đó là việc phụ, bày hương án, đọc thánh chỉ xong là vội vàng kéo Vân Tranh vào lều soái bàn bạc.

- Vân hầu, số chiến lợi phẩm này phải đăng ký vào sổ, không được động tới một đồng! Không dấu gì ngài, nay quốc khố đã trống tới mức tổ chức đua ngựa trong đó được rồi, Lão Bao đang phải chủ trì cứu tế ở Ứng Thiên phủ, tới ba mươi vạn lưu dân, nghĩ tới đó là công khanh khắp triều không một ai ngồi yên được.

Văn Ngạn Bác uống cạn chén trà rồi vội vàng nói, cho dù chú ý nghi biểu cũng khó che dấu nổi vẻ mệt mỏi, khuôn mặt tròn, cái bụng bự, dáng vẻ đường bệ, phương phi béo tốt, hình ảnh tiêu chuẩn của quan viên Đại Tống lương cao lộc dầy, nhưng thể hình đó ở đất Lĩnh Nam này thì tương đối khó sống.

Vân Tranh chẳng biết vẻ mệt mỏi của ông ta có phải là cố ý không, đây là con hồ ly có tiếng trên lịch sử, thong thả rót cho ông ta chén trà thứ hai, đường hoàng nói: - Số chiến lợi phẩm này vốn là của bách tính, bị đạo phỉ cướp lấy, ta không thấy ở thành Ô Sào nên mới vào rừng sâu truy tìm, nay giao cho triều đình, hoàn trả lại bách tính là chuyện đương nhiên.

Văn Ngạn Bác nghiêm nghị đứng dậy, chỉnh lại trang phục, cung kính thi lễ: - Vân hầu vì Đại Tống mạo hiểm xông pha man hoang, lão phu hiểu, nói đây là tiền tài, không bằng nói là máu thịt của tướng sĩ, lão phu sẽ tận dụng tốt, không dám lãng phí mảy may.

Vân Tranh vội đỡ ông ta ngồi xuống: - Chính thế, chính thế, chỉ cần số tiền tài này dùng đúng chỗ, Vân Tranh chỉ cảm thấy tự hào, tuyệt không nhiều lời.


Văn Ngạn Bác hơi nheo mắt: - Nói vậy là Vân hầu còn muốn hỏi tới chuyện tam ti sao?

- Đó là trách nhiệm của trung thư môn hạ bình chương sự, Vân mỗ sao dám vượt phận sự. Vân Tranh mỉm cười nhẹ nhàng: - Vân mỗ chỉ muốn nói, sử dụng số tiền này liệu có thể ngả về vài phương diện được không, ví dụ như cải tạo quân giới nhiều một chút chẳng hạn? Tam ti sứ khả năng thấy Vân mỗ nhiều chuyện, nhưng có những lời không nói ra thì lòng không thoải mái.

Sắc mặt Văn Ngạn Bác hòa hoãn lại, chắp tay nói: - Xin rửa tai lắng nghe.

- Từ khi Nông Trí Cao gây loạn Quảng Nam tới nay, một kẻ khảo thí không đỗ, bản bộ binh mã không dưới năm nghìn, tướng lĩnh không quá chục, vậy mà hoành hành vùng Lưỡng Nam không ai cản nổi, tới cả danh tướng Đại Tống ta cũng không ít người mất mạng dưới đao của hắn, thành trị bị hủy vô số, bách tính chết không đếm xuể. Vân Tranh thở dài: - Vân mỗ nói thế không phải vì khoe công, chẳng phải khen Nông Trí Cao lại hại thế nào. Nói một câu Tam ti sức chớ cười, Vũ Thắng quân trở về, An phủ sứ Dư Tĩnh còn tưởng thổ tộc tấn công, dẫn một vạn sáu nghìn binh sĩ ra muốn chặn lại.

- Đại quân Vân mỗ còn chưa hiện diện, chỉ có tiếng voi hú vui mừng vì sắp được rời khỏi rừng rú tăm tối, trở về bình nguyên bao la, vậy mà toàn bộ số quân đó đã chạy sạch, chỉ còn lại an phủ sứ và một lão phó! Nam môn Đại Tống ta sau này chẳng lẽ phải dựa vào hai ông già bạc tóc trấn giữ sao?

- Lấy đó mà suy, người Thanh Đường, Khiết Đan, Tây Hạ còn hung dữ hơn Nông Trí Cao bội phần, chẳng may gặp tình huống như ở Quảng Nam này, Đại Tống nguy rồi.

- Cho nên dù đại thắng trở về, Vân mỗ vẫn đêm không chợp mắt, ngày ăn vô vị, Đại Tống ta văn quý võ hèn, đó là đề phòng võ nhân gây họa như Tiền Đường, không sai, nhưng nếu quan võ chưa gây loạn mà quốc gia đã rơi vào tay dị tộc, văn quý còn có ý nghĩa gì nữa?

- Tam ti sứ lúc mới tới quân doanh còn khen ngợi quân hầu Vũ Thắng quân hiểu lễ hiếu học, rửa sạch phong cách thô bỉ của võ nhân, nhưng ngài có biết họ đang làm gì không? Ha ha ha, họ đang ôn bài, chuẩn bị tham gia đại khảo, Vân mỗ cũng thế, nếu như quan gia đã phong ta làm Văn Tín hầu, vậy ta phải làm sao cho hàm quan văn này đúng thực tế chứ nhỉ, về sau mỗi ngày cùng chư vị ở triều đường thương thảo quốc gia đại sự, còn chuyện cầm quân thô tục này chớ nói tới nữa.


Vân Tranh nói liền một hơi, chỉ thấy lòng khoan khoái vô kể, nâng chén cười dài, mời Văn Ngạn Bác cùng uống.

Văn Ngạn Bác chẳng khác nào bị người ta đấm liên tiếp vào mặt, thẫn thờ hỏi: - Vì sao Vân hầu lại nói những lời này với lão phu?

- Tảng đá này Vân mỗ vác trên người từ lúc tới Quảng Nam tới nay, thực sự không vác thêm được, may mà ngài tới, xin chuyển lại, từ nay Vân mỗ không liên quan nữa, Đông Kinh phồn hoa, Vân mỗ hâm mộ từ lâu, chuyết kinh sắp mang ấu nữ lên kinh, ta đã phong hầu, cái gì nên có đã có rồi, lên kinh sống an nhàn là đủ, chư công trên triều không phải đau đầu vì Vân mỗ nữa.

Văn Ngạn Bác xấu hổ không nói lên lời, nhưng chuyện văn quý võ hèn này chẳng phải do văn thần bọn họ xác định, từ khi thái tổ hoàng đế dùng chén rượu đoạt binh quyền đã định ra cách cục này, thiết khoản văn thư vẫn còn ở ngoài Tuyên Vũ môn, chỉ là quan văn sợ võ tướng trở mình báo thù nên càng ngày càng ra sức chèn ép, thành cục diện hôm nay.

- Về phần Vũ Thắng quân, các vị có cần không? Vân Tranh được phong hầu rồi, mục đích cơ bản đã đạt, y chẳng cần nể nang: - Nếu cần thì lấy đi, Vân mỗ chỉ đưa huynh đệ còn sót lại của Giáp Tử doanh lên Đông Kinh hưởng phúc. Dựa theo quân luật Đại Tống, một khi thiên sứ tới, tướng chủ phải tự động cởi giáp, dẫn thân binh đi cũng là thông lệ, binh phù ấn tín đã gói ghém cả rồi, ngài cứ tiếp quản là được. Vân mỗ định cưỡi voi lớn lên kinh, đương nhiên cũng đút túi riêng một ít, mong ngài mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho, cũng không có gì phạm húy cả đâu.

Văn Ngạn Bác bị Vân Tranh xoay cho chóng mặt, ông ta hoàn toàn không hiểu nổi mục đích của thanh niên này là cái gì: - Vân hầu bỏ được sao?

- Có gì mà không được, nếu đại nhân mang chiếu thư tới, mời đưa ra, Vân mỗ sẽ đánh trống tụ tướng, giao trả binh quyền ngay lập tức. Vân Tranh xòe tay ra, trong đầu thì đã tưởng tượng ra cảnh mình ngồi voi chiến xông vào Đông Kinh, nghe Lang Thản kể lại rồi, chỉ ba chục kỵ sĩ đã khiến bọn họ chạy tán loạn, lần này lão tử cưỡi hơn trăm con voi đến, thế nào cũng ối kẻ té đãi vãi phân:

Vân Tranh chịu giao trả binh quyền như thế thì còn gì bằng, Văn Ngạc Bác hận không thể nhận ngay lấy, uống hết chén trà lấy lại bình tĩnh: - Chiếu thư có, nhưng ở đại nội, không ở trong tay lão phu, Vân hầu muốn thì đợi bọn lão phu bàn bạc xong, chúng ta cùng về kinh hỏi bệ hạ để lấy.

- Ài, nếu thế thì Vàn mỗ đành miễn cưỡng tiếp tục mang trọng trách này tới khi về kinh diện kiến bệ hạ sẽ trao trả binh quyền, cái đạo lý thiên tử khiển tướng, tướng vô ý chỉ không được xuống ngựa, hẳn tam ti sứ cũng hiểu.

Miệng thì nói miễn cưỡng, nhưng cười thì rõ là tươi, Văn Ngạn Bác cứ lo ngay ngáy, nhưng y làm gì được, đệ đệ của y hiện đã ở kinh sư, đi đâu nửa bước cũng có thám tử bám theo, thê tử của y cũng đang nửa đường tới kinh sư rồi.

HẾT!