Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 44: Ai cũng dùng ma thế mạng (1)

Cùng lúc đó Vân Tranh và Địch Thanh đứng trong nhà xác âm u của phủ Khai Phong, bọn họ đều thấy quen người chết rồi, ngay cả Vân Tranh bây giờ thuộc hạ chết trên chiến trường thì tâm tình cũng chẳng dao động mấy nữa, nhưng nhìn cảnh này vẫn vô cùng phẫn nộ.

- Trước kia nghi ngờ Vân hầu, lão phu xin lỗi ở đây vậy. Bao Chửng giọng đã khàn tới khó nghe, không biết đã bao nhiêu ngày mất ăn mất ngủ: - Toàn bộ thuyền chỉ có xác chết thiếu niên, chắc là những thiếu niên mất tích hời gian qua, chuyện này không chỉ xảy ra ở Đông Kinh mà các phủ huyện xung quanh cũng có.

- Tuần kiểm thủy môn Chương Thọ cả nhà trúng độc chết, theo kiểm nghiệm của ngỗ tác, là do Chương Thọ hạ độc cả nhà trước, tự sát sau. Tiếp đó hai vị phó đô đầu cũng tự sát, còn để lại di thư.

Vân Tranh tránh nhìn vào những khuôn mặt trẻ măng vặn vẹo kia, thở dài: - Ta đoán Chương Thọ chết chưa hết tội, hai vị đô đầu cũng bị người ta diệt khẩu?

Bao Chửng lắc đầu: - Sau khi bọn họ phát hiện ra thuyền dấu xác liền tự sát, có lẽ vì áy náy, hoặc sợ hãi, xảy ra chuyện như thế, họ tự biết mình không còn đường sống nữa, chẳng bằng đi trước.

- Bao công định chôn cất phong quang cho ba tên khốn kiếp này sao? Vân Tranh hừ một tiếng: - Hỗn loạn mới chỉ bắt đầu thôi, chấn động còn ở phía sau cơ.

Địch Thanh gật đầu: - Đây là thời điểm đục nước béo cò tốt nhất.

- Tiểu tử cũng nghĩ thế, trước đó gây hỗn loạn là vì muốn quấy đục nước, giờ mới là thời gian bắt cá. Xem ra Khai Phong phủ, Ngũ Thành binh mã ti và Mật Điệp ti tha hồ bận rộn. Địch công, tiểu tử định rút hết gia tướng về thủ vệ hầu phủ, không biết ngài định thế nào?

Địch Thanh buông một tiếng thở dài, kéo vải che xác đi: - Nhà lão phu đông người, định triệu tập cả nhân thủ ở trong trang về, đều là lão tốt theo ta nam chinh bắc chiến, có họ bên cạnh sẽ yên tâm hơn.

Hai người vừa nói vừa rời đi theo cửa sau, cổng chính của phủ Khai Phong bị thân nhân các thiếu niên kia chặn kín, tiếng khóc than, chửi bới dậy đất, không thể qua được nữa, để lại một mình Bao Chửng đứng đó trầm tư.

- Rốt cuộc là kẻ nào mà tàn độc thế, đầu tiên ngầm thu mua thiếu niên, sau đó sai người giết những kẻ bán người, khống chế sự việc ở giới hạn quan phủ vừa vặn có thể che dấu, sau đó lợi dụng hỗn loạn giết chóc một chập, cuối cùng có lẽ mục đích đã đạt nên giết hết thiếu niên, giờ thì người thân những thiếu niên kia đã vây kín phủ Khai Phong rồi, che dấu thế nào cũng không được.


Vân Tranh thấy Địch Thanh nói giọng hời hợt thì hỏi: - Trước kia ngài nghe thấy chuyện có người chết ở trong kinh thì tức giận, vì sao lần này thấy thiếu niên vô tội chết thảm lại không động lòng?

- Vì trước kia lão phu sợ có liên quan tới ngươi, cho nên mới bất an, giờ biết ngươi không liên quan rồi, vậy chẳng phải là chuyện lớn. Địch Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, trong lòng cũng không hề tốt hơn, giọng đều đều: - Năm Khánh Lịch đầu tiên, ở Thiều Châu có vụ án bắt đồng nam đồng nữ hiếu kính Ngũ Thông Thần, lão phu sau khi phá án, phát hiện ra căn hầm xác chất như núi, còn có người sống sót mọc đầy lông xanh, gặp ánh sáng là chết.

- Năm Khánh Lịch thứ ba, ở Hà Bắc Đạo có cường đạo tụ tập làm phản, lão phu dẫn quân phá, trong sơn trại như địa ngục nhân gian, bếp còn lủng lẳng chân người treo trên móc, đa phần thiếu niên nam nữ...

- Thôi, không nói nữa, nhớ lại đã thấy không chịu nổi, con người ra đời là khóc, vì biết tới nhân gian để chịu khổ, chúng ta chỉ biết thở dài mà thôi.

Vân Tranh mới là thực sự thở dài: - Tới Địch công còn nghĩ như vậy sao, Đại Tống ta thực sự là thiếu chút huyết khí rồi, chẳng lẽ không nghĩ tới báo thù cho những thiếu niên vô tội kia.

Địch Thanh đập vai Vân Tranh một cái: - Khỏi khích lão phu, tối nay ta sẽ bố trí thiên la địa võng ngoài Tuyên Vũ môn, có cá hay không thì cứ thả lưới đã, còn ngươi?

- Nếu đã thế khu vực Quốc Tử giám do tiểu tử xử trí, dù sao xá đệ đọc sách ở đó.

Địch Thanh quay đầu lại nhìn Phủ Khai phong: - Hai chúng ta đều là người quen chính chiến, nên có cảm ứng với nguy hiểm, người như Bao Chửng thì không, nên nhắc ông ta chút.

Triển Chiêu không có, tứ đại hộ vệ Trương Triệu Vương Mã cũng không thấy nốt, Lão Bao hoàn toàn dựa vào trái tim công chính vô tư mà phá án, lắm lúc Vân Tranh cũng thấy thương cho ông già cô độc này: - Thì tiểu tử đã nói hỗn loạn chỉ vừa mới bắt đầu đó thôi, ông ấy có nghe hay không thì chịu, nhiệt tình quá có khi người ta lại nghi mình có ý đồ, Địch soái cũng biết đám ngự sự đang ra sức bôi xấu tiểu tử trong dân gian. Ài, trước kia tiểu tử có một ước mong nhỏ, đó là văn võ có một cây cầu kết nối, thế nên mới nhất định tham gia khoa cử, muốn mình là cây cầu ấy hòa giải xung đột văn võ, kết quả bọn họ còn hận tiểu tử còn hơn hận quan võ bình thường, thôi kệ, chẳng có tâm tình mà dây dưa với họ, người như Bao Chửng mà còn thành kiến với võ nhân như vậy, càng không mong đợi người khác nữa.

Nghe Vân Tranh nói vậy, Địch Thanh cảm khái: - May có ngươi làm bạn, nếu không lão phu khó qua phong ba này.


( Chú của tác giả: chính sử Địch Thanh chết năm này, hưởng thọ 48 tuổi, sợ hãi quá độ mà chết!)

Phó dịch Vân gia có gần một trăm người được Vân Tranh cứu về từ ổ phỉ, những người này không biết chiến đấu, khoảng năm mươi người mua thêm khi ở Thành Đô, còn lại là binh tốt Giáp Tử doanh thối dịch, có hơn trăm người, cho nên Vân gia gọi là một cái quân doanh nhỏ cũng không quá.

Nửa vầng trăng lưỡi liềm mới vừa được treo trên trời đêm đen như mức, hôm nay chỉ lác đác vài vì sao sáng lấp lánh. phó dịch Vân gia kết thành từng nhóm rời nhà từ cửa sau, nhanh chóng biến mất ở chợ đêm phồn hoa của Đông Kinh. Gác cửa lười nhác ngồi trên cái ghế dài, cùng quản gia Lão Liêu vừa uống trà vừa đánh cờ, hai cái đèn bão khẽ lay động trong gió lạnh đầu đông, tỏa ra ánh sáng dịu dịu, yên tĩnh hiền hòa.

Nhưng ở bên trong Vân gia, bầu không khí có chút khẩn trương, toàn bộ gia nhân đã rút khỏi viện tử nằm sát tường, đào sẵn hào, cắm chông nhọn, Vân gia từ lúc ở Thục đã có khá nhiều kinh nghiệm ứng phó với trường hợp này, gia chủ mặc khải giáp ngồi ở tiểu hoa sảnh, Hầu Tử và Hàm Ngưu toàn thân giáp trụ, tay cầm cường nỏ, đứng không nhúc nhích trong tối của mái hiên.

Cát Thu Yên đầu vấn khăn anh hùng, người mặc giáp da,hông thắt đai rộng, chân đi dày ống cao, ôm trường kiếm trong lòng, thực sự là anh thư cân quắc không thua kém nam nhi, nhiệm vụ của nàng là không cho nữ nhân trong phòng ra ngoài.

Lục Khinh Doanh thò đầu ra ngoài cửa sổ tới mấy lần rồi, có chút bực mình: - Đám gian tặc sao còn chưa tới?

Cát Thu Yên phì cười: - Phu nhân, đám khốn kiếp chưa tới giờ này đâu, nhanh nhất cũng phải là sau canh ba cơ. Nếu phu nhân mệt rồi thì ngủ một chút đi, khi nào đám gian tặc tới, thiếp thân sẽ gọi.

- Bọn chúng sẽ tới thật chứ?

- Chưa biết được, nhà ta cũng chỉ đề phòng thôi, lão gia đoán, nếu trong vòng ba ngày mà không có chuyện gì thì chắc là bọn chúng sẽ không hành động, phu nhân ngủ lấy tinh thần xem trò hay.

Lục Khinh Doanh gật đầu, nằm lên giường mềm, kéo chăn che ngươi, thấy Tịch Nhục rúc bên cạnh, vươn dài cổ nhìn qua khe chăn, bực mình đánh một cái vào đầu: - Nhìn cái gì mà nhìn, nhà ta đông người, gian tặc tới cũng sẽ bị đánh gãy chân.

Tịch Nhục rụt đầu lại: - Nô tỳ lo Nhị gia.

Bình tĩnh, bình tĩnh, Lục Khinh Doanh nghe câu này suýt nổi đóa, trước kia chỉ mỗi Vân Nhị theo đuổi Tịch Nhục còn có chút hi vọng ngăn cản, giờ xem ra Tịch Nhục đã siêu lòng, nàng cảm tưởng ngày Vân Nhị nắm tay Tịch Nhục mặc váy cưới vái lạy mình không còn xa nữa, biết thế trước kia nhét Tịch Nhục vào phòng trượng phu còn dễ chấp nhận hơn: - Quốc Tử giám thủ vệ còn nghiêm ngặt hơn nhà ta, nơi đó lại không có tiền tài, chúng không tới đâu.

Vân Tranh nhắm mắt suy nghĩ, y đã làm thành Đông Kinh hỗn loạn, nếu như gian tặc không biết tận dụng thì quá ngu xuẩn.