Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 42: Ám vệ của Vân gia

Vân Tranh vờ như không nhận ra, tránh Lão Địch thẹn quá hóa giận, thấy ông ta đang cầm cuồn Hàn Phi Tử, liền hỏi: - Địch công, hôm nay vì sao lại nghiên cứu đế vương tâm thuật thế? Chẳng lẽ hôm nay nói chuyện với bệ hạ nên có cảm ngộ?

Địch Thanh vỗ da hổ: - Lão hổ sở dĩ tiếu ngạo sơn lâm là vì có móng vuốt, nếu không có móng vuốt thì ngay cả hồ ly cũng khinh nhờn.

- Vân Tranh, Lão Bao nói không sai, chúng ta có thể làm một vài việc trong quyền lợi, nhưng không nên thái quá, gia tướng lão phu tới phủ Khai Phong xem thi thể rồi, đó là thủ đoạn của quân đội, đám giang hồ thảo mãng không làm ra được, cho nên ông ta hoài nghi chúng ta cũng là đương nhiên, ngươi đừng sinh oán hận.

- Chuyện này lão phu nếu muốn làm thì có thể dễ dàng làm được, từ đó mà suy Vân Tranh ngươi càng làm được, thế thì có vấn đề rồi, lão phu không làm, ngươi có làm không?

Vân Tranh chép miệng: - Hôm nay ra đường bị người ta xô phải, về nhà bị phó dịch ném ngói trúng đầu, còn sưng cả cục, lão bà nói, đó là báo ứng của việc tiểu tử không biết quản gia, thế là nhân cơ hội giao hẹn, không cho tiểu tử xen vào chuyện nhà, cướp luôn quyền quản giáo đệ đệ, dạy dỗ khuê nữ, bây giờ lại bị ngài hỏi câu này, đúng là xui tận mạng.

- Địch công, thế giới này nhiều người tài giỏi, mấy năm trước ở Thục, tiểu tử tự kiêu tự ngạo, kết quả liên tiếp bất lợi, bị người ta hãm hại trong đêm, phải trốn vào thư viện, chưa biết hối cải, dạy đời người ta, thế là bị người ta ném vào quân đội. Còn đắc tội với Di Lặc giáo, vội vàng chạy khỏi Thục để tránh vạ lây cả nhà, giữa muôn trùng binh mã bảo vệ, bị Cao Đàm Thịnh tóm gọn, suýt ôm hận ngàn thu. Tuy sau đó giết được Cao Đàm Thịnh, song nhiều lúc nghĩ lại chưa hết sợ, từ đó tiểu tử không bao giờ dám xem thường anh hùng thiên hạ nữa.

- Nếu cả Địch công cũng hỏi câu này chứng tỏ tiểu tử đáng nghi lắm rồi, từ mai gia tướng Vân gia cũng ra tay, xem xem rốt cuộc là kẻ nào làm, nếu cần huy động cả đám bộ hạ thối dịch ngoài trang, sớm muộn gì đuôi hồ ly cũng lộ ra.

Địch Thanh vội xua tay: - Đừng, ngoài kia tình hình rối loạn, nếu gia tướng của ngươi tham gia, bị kẻ địch vu hãm, hoặc lún vào vòng xoáy thì chúng ta càng không giải thích được. Kế sách bây giờ chỉ còn tới châu quận nhậm chức mới tránh được liên lụy.

Vân Tranh nghiến răng ken két: - Cho dù rời kinh, tiểu tử cũng phải tìm ra kẻ nào gây chuyện, nếu không thì vẫn bị người ta ngờ ngờ vực vực, đến Địch công còn nghĩ thế nói gì người khác. Dù sao đã loạn thì loạn thêm có sao đâu.


- Thân phận của chúng ta rất mẫn cảm, nếu xuất sư vô danh sẽ bị đàn hặc ngay, không ổn.

- Chúng ta khó khăn lắm mới tiến lên được một bước, không thể lui, chúng ta lui một bước, đám văn thần đó sẽ lần tới ba bước, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, chỉ cần trong lòng vô tư thì sợ gì? Vân Tranh đứng bật dậy, rời nhà gỗ, gọi Hầu Tử và Hàm Ngưu: - Đi, dẫn người tới phủ Khai Phong xem xem những người đó chết thế nào.

Hầu Tử và Hàm Ngưu lớn tiếng đáp lời, rồi mặc giáp trụ, mang theo trang bị cùng ba mấy gia tướng cưỡi ngựa tới thẳng phủ nha Khai Phong.

Cát Thu Yên xuất hiện như u hồn, vòng tay qua eo Vân Tranh ôm lấy y, thỏ thẻ hỏi: - Lão gia, hôm nay Bao Chửng chất vấn như vậy, quan gia thế nào cũng chú ý, phái Mật Điệp ti tra xét, chẳng may có sơ xảy thì sao?

Vân Tranh vỗ nhẹ tay nàng: - Từ chỗ Tiếu Lâm ta biết rồi, quan gia điều động Mật Điệp ti sẽ tốn ít thời gian, thế nên trong một vài ngày tới không có vấn đề đâu, nàng phái thêm Tâm Nguyệt Hồ, Nguy Nguyệt Yển giúp Khuê Mộc Lang xóa dấu vết đi, còn Khuê Mộc Lang ngay lập tức rút về Hoàn Châu, không được dừng lại chút nào.

- Bọn họ gây ra được sóng gió lớn như thế, xem ra sau này có thể giao trọng trách, chỉ là nhưng sơ hở phủ Khai Phong tìm ra, sau này tuyệt đối đừng để lặp lại.

- Vâng, thiếp đi an bài ngay. Cát Thu Yên lại lặng lẽ rời đi:

Chẳng những Hầu Tử, Hàm Ngưu không hay biết nhà mình có liên quan, đến Lục Khinh Doanh cũng không biết nhà mình có một lực lượng như thế, người ngoài càng không thể nghi ngờ tới một tiểu thiếp như Cát Thu Yên.

Đấu Mộc Giải, Tỉnh Mộc Ngạn, Tham Thủy Viên, Tất Nguyệt Ô, Dực Hoa Xà, Khuê Mộc Lang tạo thành tiểu tổ gọi là Tinh Bàn, đều là độc hành đại đạo kinh nghiệm phong phú, bọn họ không thể nói là tội ác ngợp trời, còn nhiều lúc hành hiệp trượng nghĩa, chẳng qua là ra tay vô cùng tàn độc.


Năm xưa Cát Thu Yên và Lưu Ngưng Tĩnh phụ trách lung lạc những kẻ này cho Di Lặc giáo, Lưu Ngưng Tĩnh dùng thân thể, Cát Thu Yên dùng võ lực, đều có điểm chung, đã nghiên cứu cực rõ thân thế tính cách cũng như điểm yếu bọn họ. Dù cường đạo hay hiệp khách thì đều phải ăn phải mặc, đều phải có cha mẹ phụng dưỡng, Vân Tranh đưa ra điều kiện lung lạc ưu đãi gấp mười lần Di Lặc giáo, lại không cần họ tạo phản, không khó lung lạc bọn họ.

Cát Thu Yên trước kia hành tẩu giang hồ luôn che mặt, nên người giang hồ chỉ nhận ra nàng qua võ công, chứ không biết dung mạo, những người kia không hề biết mình cụ thể đang làm việc cho ai, liên lạc đơn tuyến đảm bảo tính bí mật, Tiếu Lâm biết, song chỉ yêu cầu Vân Tranh không được làm chuyện thương thiên hại lý, ông ta sẽ không quản, đó là giới hạn đạo đức của ông ta.

Tất nhiên Vân Tranh cũng có giới hạn đạo đức của mình, thề không làm hại bách tính.

Còn về phần quan viên và phú hào, Tiếu Lâm xuất thân bần hàn có sự thù hận trời sinh với họ, ông ta cũng làm đủ chuyện u ám rồi, không cho rằng giết hại những kẻ này có vấn đề gì.

So với Tinh Bàn thì Nguy Nguyệt Yến, Tâm Nguyệt Hồ mới là nhân tài chân chính, là nòng cốt của ám vệ Vân gia, bọn họ không những định kế hoạch hành động, mà còn phụ trách xử lý hậu quả, chuyên xóa dấu vết, một khi tiểu tổ hành động bị bắt, trong tình huống không thể giải cứu, bịt miệng chính là do họ phụ trách.

Đương nhiên, người phụ trách loại việc này không thể giao cho đám giang hồ thảo mãng được mua chuộc, đều là tinh anh kiệt xuất nhất của Giáp Tử doanh, bọn họ bị gạch tên khỏi Giáp Tử doanh lâu rồi.

Tin tức do đám Hầu Tử và Hàm Ngưu thăm dò được không ngừng truyền về hầu phủ, nay kinh thành ai cũng sợ bóng sợ gió, tối trừ một số bình dân vì sinh kế không thể không ra ngoài thì ngay cả khách làng chơi cũng rất ít xuất hiện.

Nhất là sau khi tìm thấy ở thủy đạo một đám Cái Bang bị dìm chết, không ít tên ác bá thường ngày diễu võ dương oai trong thành đều mang theo vợ con chạy mất, không dám ở lại trung tâm phong bạo này.

Thế nhưng dần dà bách tính nhận ra không có thiếu niên nào mất tích nữa, mà phong ba kia hình như chẳng liên quan gì tới mình, người chết toàn là đám ngưu quỷ xà thần, thế là bọn họ lại dám ra ngoài, không còn đám ác bá đòi tiền bảo kê nữa, mỗi ngày kiếm được bao tiền thì đều là của mình, liền thầm mong những người kia giết thêm một mớ nữa.

Binh sĩ và bộ khoái tuần tra trong thành đông hơn rất nhiều, ngay cấm vệ hoàng gia cũng giúp duy trì trị an, cho nên chợ đêm Đông Kinh tiêu điều chưa tới mười ngày lại khôi phục sự phồn hoa xưa.

Dân chúng thì yên tâm rồi, nhưng với bộ khoái của phủ Khai Phong mà nói, cuộc sống gian nan vừa mới bắt đầu, Bao Chửng liên tục quát tháo trên công đường, lệnh kỳ hạn phá án vừa đưa ra, lập tức có một đám bộ khoái xin từ chức.

Chỉ là chiêu này không dùng được với Bao Chửng, tất cả bộ khoái xin từ chức bị đánh hai mươi gậy, sau đó mang cái mông nát bét ra ngoài tìm manh mối, trong vòng mười lăm ngày không tìm được manh mối, đợi bọn họ là một trận đòn nữa.